XUYÊN NHANH: NAM THẦN, BÙNG CHÁY ĐI!

Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên

➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥

"Hứa Giai Hoan là ai?"

Sơ Tranh ngồi vào chỗ ngồi, Khương Cẩn còn chưa kịp hỏi cô, lão Khâu gọi cô tới văn phòng làm gì, liền nghe thấy Sơ Tranh thình lình hỏi một câu.

"Hứa Giai Hoan?" Khương Cẩn nói: "Cậu hỏi cô ta làm gì? Cậu gặp phải cô ta? Cô ta tìm cậu gây phiền phức à?!"

Khương Cẩn liên tiếp hỏi lại ba vấn đề.

Sơ Tranh: "..."

Suy một ra ba, học rất khá đấy.

Sơ Tranh lấy một quyển sách ra xem.

Khương Cẩn thấy Sơ Tranh không để ý tới mình, trở lại chủ đề chính: "Hứa Giai Hoan là chị gái của Hứa Khinh Tư."

Sơ Tranh: "Ruột?"

Khương Cẩn trợn mắt trừng một cái: "Không phải, làm sao có thể. Hứa Giai Hoan là... tiểu tam sinh."

Sơ Tranh: "..."

Đừng có gạt cô nha, nhìn từ chuyện vừa rồi, Hứa Khinh Tư càng giống như con tiểu tam sinh hơn!

Đứa con do tiểu tam sinh, mà còn lớn hơn Hứa Khinh Tư do chính cung sinh cơ à?

Hào môn thật đáng sợ.

"Cụ thể thì tớ cũng không rõ lắm, dù sao thì đứa con do tiểu tam sinh này rất kiêu ngạo. Đừng thấy Hứa Khinh Tư bình thường ở lớp học kiêu ngạo như thế, nhưng ở trước mặt Hứa Giai Hoan, cậu ta luôn luôn ăn thiệt thòi, cho nên cậu ta đặc biệt không muốn đụng phải Hứa Giai Hoan ở trường học."

Càng không muốn người khác đề cập đến chuyện này.

Nhưng trên đời này không có bức tường nào mà gió không lọt qua được, mọi người đều âm thầm nghe qua không ít, có đôi khi sẽ nghị luận vài câu.

"Cậu đột nhiên hỏi cô ta làm gì? Có phải Hứa Giai Hoan tìm cậu gây phiền phức không? Tớ nghe nói cô ta thích Nghiêm Tu..."

Trong đầu Khương Cẩn bắt đầu bổ não một phen.

"Không có."

"Vậy cậu hỏi cô ta làm gì?"

"Tùy tiện hỏi một chút." Sơ Tranh giơ tay ngăn cản Khương Cẩn: "Vào lớp."

Khương Cẩn: "..."

Bây giờ tiểu đồng bọn có chuyện cũng không nói cho mình biết nữa.

...

Tan học, Hứa Khinh Tư mang theo túi sách đi đến đối diện Sơ Tranh, đặt mông ngồi xuống.

Khương Cẩn giật mình.

Vị công chúa nhỏ kiêu ngạo này, bình thường cơ hồ độc lai độc vãng, bên cạnh gần như không có bạn bè gì.

Đương nhiên cái đám nịnh bợ cô ấy không tính.

Đột nhiên khí thế hung hăng ngồi xuống đối diện làm gì?

Vừa rồi Sơ Tranh còn hỏi Hứa Giai Hoan...

Khương Cẩn cảnh giác nhìn Hứa Khinh Tư: "Hứa Khinh Tư cậu làm gì?"

Hứa Khinh Tư liếc nhìn cô ấy một cái, không lên tiếng, sau đó quay đầu nhìn Sơ Tranh.

Sơ Tranh đưa bài tập giáo viên giao cho cho cô ấy, Hứa Khinh Tư nhét vào trong túi sách, hừ lạnh một tiếng, đứng dậy liền đi.

Hai người không có bất kỳ giao lưu gì.

Giống như đã sớm nói xong.

Khương Cẩn: "..."

Tình, tình huống gì thế này?!

"Tiểu Sơ, cậu thân với cậu ta như thế từ bao giờ vậy?" Tiểu đồng bọn của cô ấy còn có đồng bọn khác!

Khương Cẩn rầu.

Sơ Tranh giọng điệu lãnh đạm: "Không thân."

"Cậu lừa gạt quỷ à?!" Khương Cẩn nói: "Không thân mà cậu đưa bài tập cho cậu ta? Khoan đã... cậu đưa bài tập cho cậu ta làm gì?"

Sơ Tranh vẫn chưa trả lời, phía sau đột nhiên vang lên một tiếng vang thật lớn.

Ầm!

Cửa sau của lớp học bị người đạp một cái, học sinh ra ngoài cũng không dám đi cửa bên kia, dồn dập quay về cửa trước.

"Diêu Sơ Tranh!"

Có người gọi Sơ Tranh.

Khương Cẩn trông thấy người ở cửa, biểu cảm khẽ biến: "Tiểu Sơ, là Tiêu Mị."

"Ai?"

"Fangirl số một của Nghiêm Tu!"

Sơ Tranh quay đầu nhìn một chút.

Ở cửa sau có mấy nữ sinh đang đứng, một nữ sinh trong đó tương đối có khí thế, hẳn là đầu đàn.

Nữ sinh kia còn rất xinh đẹp, khá quen...

Sơ Tranh hờ hững quay đầu lại: "Không biết."

"Xong rồi xong rồi, chắc chắn cô ta tới tìm cậu gây phiền phức đấy."

Sơ Tranh chậm rãi thu dọn đồ đạc, kéo Khương Cẩn vội vã cuống cuồng, đi về phía cửa trước.

Tiêu Mị ở cửa sau trừng mắt, đáy lòng dâng lên một cơn lửa giận và không thể tin.

Cô cũng dám làm lơ mình!

"Diêu Sơ Tranh mày đứng lại!"

Tiêu Mị quát to một tiếng.

Sơ Tranh càng đi nhanh hơn, Tiêu Mị mắng một tiếng, tùy tùng bên người cô ta, từ trên hành lang đuổi tới, ngăn đường đi của cô lại.

Học sinh trên hành lang dồn dập né tránh.

Những người còn chưa ra khỏi phòng học, đều rụt về trong phòng học, không dám ra.

Tiêu Mị này chẳng là gì, nhưng Tiêu Mị có một người anh trai, là tiểu bá vương của trường học, không ai dám gây sự.

"Tao gọi mày mà mày còn dám chạy? Lá gan rất lớn!" Tiêu Mị cười lạnh.

"Có chuyện gì?" Cản đường là hành vi rất không lễ phép, muốn ăn đòn.

Tiêu Mị bóp tay như đại tỷ: "Diêu Sơ Tranh, đi thôi, tao hảo hảo tâm sự với mày."

Ta và ngươi không thân, tâm sự cái gì.

Cho dù dung mạo ngươi đẹp, cũng không thể tùy tiện muốn trò chuyện với ta được!

Sơ Tranh buông Khương Cẩn ra, Khương Cẩn ôm chặt cánh tay cô, cứng cổ nói: "Tiêu Mị, cô đừng có quá đáng, đây là trường học, giáo viên vẫn chưa đi đâu."

"Liên quan đến mày à."

"Cô đừng mơ khi dễ Tiểu Sơ!"

"Ôi, không nhìn ra, mày còn thật trượng nghĩa." Tiêu Mị cười nhạo: "Vậy mày cũng đi cùng luôn đi."

Sơ Tranh kéo Khương Cẩn ra phía sau, nhấc chân đạp về phía nữ sinh đứng gần nhất.

Nữ sinh kia không có phòng bị, bị Sơ Tranh đạp té xuống đất, kêu rên một tiếng, đám vây xem cả kinh đến rớt cả cằm.

Sơ Tranh thừa dịp mấy nữ sinh khác bị chấn kinh, tốc chiến tốc thắng, đạp hết tất cả bọn họ xuống đất, bao gồm cả Tiêu Mị, chỉnh chỉnh tề tề nằm trên mặt đất.

Sơ Tranh đi đến trước mặt Tiêu Mị, lấy một tư thế soái khí ngồi xuống: "Vừa rồi mày muốn tâm sự chuyện gì với tao?"

"Diêu Sơ Tranh mày dám đánh tao..."

"Tao đã đánh mày rồi." Đánh cũng đã đánh, còn có gì mà dám hay không.

"..." Tiêu Mị bị nghẹn một chút, phẫn nộ trừng cô: "Hôm nay mày đụng đến tao, ngày mai tao sẽ khiến cho mày không lăn lộn nổi trong cái trường này nữa."

"Mày thật lợi hại." Sơ Tranh không để tâm khen cô ta.

Tiêu Mị: "..."

Cô điên rồi sao?

"Các em đang làm gì thế hả!"

Có giáo viên quát lớn một tiếng.

Sơ Tranh lập tức đứng dậy, đoan trang ưu nhã đứng đấy, giống như người vừa động thủ không phải cô.

Giáo viên đi từ phía sau đám học sinh tới, nhìn thấy đám người Tiêu Mị nằm dưới đất, lập tức giận tái mặt: "Các em đang làm gì đây? Đánh nhau?"

Sơ Tranh mặt không đổi sắc nói mò: "Thầy, bọn họ nói trên đất mát mẻ, muốn nằm dưới đất một lát."

Giáo viên: "..."

Tiêu Mị: "..."

Đám người: "..."

Tiêu Mị muốn cáo trạng, nhưng cô ta làm cách nào cũng không nói nên lời.

Sơ Tranh lạnh như băng liếc nhìn cô ta.

Ánh mắt kia làm Tiêu Mị rụt rè.

Giống như yết hầu bị một đôi tay vô hình bóp chặt.

Sơ Tranh bưng tư thái chững chạc đàng hoàng nghiêm túc, giáo viên thấy Tiêu Mị không giải thích, lại nhìn học sinh bốn phía.

"Không phải, thầy, là Diêu Sơ Tranh đánh người." Có học sinh cáo trạng.

Sơ Tranh nhìn sang bên kia một chút, học sinh cáo trạng lộ ra một thần sắc khiêu khích, song khi ả đối đầu với ánh mắt Sơ Tranh, biểu cảm khiêu khích lập tức cứng đờ, sau sống lưng phảng phất như có âm phong đảo qua.

"Đánh người?" Giáo viên nhìn Sơ Tranh: "Ở trường học lại dám đánh người?"

"Tôi không đánh người." Sơ Tranh phủ nhận.

"Vậy sao bọn họ lại nằm dưới đất? Hả?"

"Vừa rồi tôi đã nói, bọn họ cảm thấy trên đất mát mẻ."

"..." Giáo viên tức giận đến đau dạ dày, học sinh này học lớp nào đây! Ở ngay trước mặt giáo viên, còn dám trợn mắt nói dối.

"Đúng không?"

Sơ Tranh hỏi đám người Tiêu Mị dưới đất.

Không phải!

Đáy lòng Tiêu Mị gào thét, nhưng không cách nào lên tiếng.

Không chỉ như thế, Tiêu Mị còn gật đầu, đồng ý với cách nói của Sơ Tranh.

Giáo viên: "..."

Đám người: "..."

Bình luận

Truyện đang đọc