XUYÊN NHANH: NAM THẦN, BÙNG CHÁY ĐI!

Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên

➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥

Đại đảo chủ: "!!!"

Dược nhân này thế nào đây?

"Không có ta, Diệp Tú Tú còn tốt chứ?" Sơ Tranh thu tay lại, chắp trong tay áo, ngữ điệu bình tĩnh hỏi.

Đại đảo chủ: "..."

Tình huống đương nhiên không tốt, dựa theo khoảng cách thời gian trước đó, hai ngày này đã nên dùng thuốc, nhưng không có dược nhân, bây giờ Diệp Tú Tú...

Diệp Tú Tú cũng sẽ không chết, dù sao nuôi dược nhân cũng cần thời gian nhiều năm như vậy, nếu là trí mạng, có lẽ Diệp Tú Tú đã sớm chết.

Chỉ là không có máu của dược nhân, Diệp Tú Tú sẽ sống không bằng chết.

Một cái vung tay của Sơ Tranh vừa rồi trấn trụ cả Đại đảo chủ và Tam đảo chủ.

Dược nhân là do Tam đảo chủ một tay bồi dưỡng ra, hắn ta quá rõ ràng tình huống của dược nhân thế nào, nhưng vừa rồi...

"Ngươi là ai!" Người này không thể nào là dược nhân kia.

Sơ Tranh: "Cung cấp máu cho Diệp Tú Tú nhiều năm như vậy, các ngươi thế này có phải là có chút vong ân phụ nghĩa không?"

Tam đảo chủ và Đại đảo chủ liếc nhau, cô thật sự là dược nhân kia? Sao có thể chứ!

Tam đảo chủ nhíu mày: "Chúng ta nuôi ngươi nhiều năm như vậy, vong ân phụ nghĩa phải là ngươi mới đúng! Nếu không có chúng ta thì ngươi đã sớm chết!"

"Nuôi ta? Nếu không phải là các ngươi bắt ta đi? Thì bây giờ ta ở đâu? Nói không chừng đang trải qua ngày tháng tốt lành rồi."

Tam đảo chủ: "..."

Xác thực, lúc trước đám đứa bé kia là bọn họ bắt trên một chiếc thuyền buôn.

Lúc ấy đám trẻ kia đều ăn mặc không kém, rõ ràng gia cảnh không tệ, nghe nói là đưa đi học...

Đây là dược nhân nhỏ nhất, nhưng cũng là thành công nhất.

Ngữ điệu Sơ Tranh lạnh lùng châm chọc: "Các ngươi thật đúng là có mặt mũi."

"Đại ca, bắt lấy nàng ta trước đi." Tam đảo chủ thấp giọng nói với Đại đảo chủ.

Đại đảo chủ gật đầu, ánh mắt âm trầm.

Người này là dược nhân của Diệp Tú Tú, rốt cuộc có phải hay không, thì thử một lần là biết.

Nhiều hải tặc như vậy đều không ngăn được Sơ Tranh, cho dù Đại đảo chủ và Tam đảo chủ võ công không tệ, cũng không phải là đối thủ của Sơ Tranh.

Sơ Tranh thuần thục quật ngã hai người xuống đất, ghét bỏ phủi tay.

"Chỉ bằng các ngươi."

Đại đảo chủ: "..."

Tam đảo chủ: "..."

Luận võ công, Nhị đảo chủ là tốt nhất, nhưng bây giờ lão Nhị không có ở đây.

Hai đảo chủ lúc này chỉ có thể nghẹn khuất nằm rạp trên mặt đất.

Sơ Tranh từ trên cao nhìn xuống bọn họ: "Có thời gian trừng ta, còn không bằng nghĩ xem phải làm sao để Thần Biển nguôi giận đi."

Tam đảo chủ trong chớp nhoáng hiểu rõ cái gì đó: "Là ngươi... Chuyện Thần Biển là ngươi làm ra!"

Máu... Dược nhân... Cô đang trả thù!

Giọng điệu Sơ Tranh sâu kín: "Tam đảo chủ, lời nói không nên nói lung tung, cẩn thận chọc giận Thần Biển."

Tam đảo chủ gầm thét: "Ngươi đưa Thần tượng Biển đi đâu rồi!!"

"Làm sao ta biết." Sơ Tranh vẻ mặt nghiêm túc: "Cũng không phải ta làm, ngươi hỏi ta thì có ích gì?"

Tam đảo chủ: "..."

Sơ Tranh cắn chết không thừa nhận, Tam đảo chủ có thể làm gì cô.

Sơ Tranh đi đến bên người Bộ Khinh, thiếu niên hoảng sợ nhìn cô.

Sơ Tranh mò xuống đầu hắn: "Đừng sợ." Không mềm!

Sơ Tranh thu tay lại, nắm lấy bả vai hắn, ôm ngang người lên.

Thân thể thiếu niên phát run, hô hấp dường như cũng đang run rẩy.

Sơ Tranh đi ngang qua Đại đảo chủ và Tam đảo chủ, hơi rũ mắt: "Hai vị, thời gian cũng không nhiều."

Sơ Tranh biến mất ở cổng, Đại đảo chủ và Tam đảo chủ đỡ nhau đứng lên, đuổi theo ra phía bên ngoài.

Chỉ nhìn thấy hải tặc nằm một chỗ, làm gì có bóng dáng của cô gái kia nữa.

"Lão Tam... Nàng... Rốt cuộc là thế nào?"

Vì sao từ một dược nhân tay trói gà không chặt, lại biến thành cao thủ lợi hại như thế?

"Đệ cũng không biết..."

Khoảng thời gian cô mất tích, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?

"Chuyện này không phải là nàng ta giở trò quỷ chứ?" Đại đảo chủ phát một trận lửa giận, lại hỏi Tam đảo chủ.

Tam đảo chủ không nói chắc được.

Nếu như cô thật sự lợi hại như vậy, thì mang tượng Thần Biển đi cũng không phải là không có khả năng.

Đại đảo chủ oán hận nói: "Nếu là nàng giở trò quỷ, vậy thì Tú Tú cũng không cần... Ta đi xuống gọi người, đi bắt nàng lại!"

Ở trên đảo nhiều người như vậy, không tin còn không bắt được một người như cô!

Đáy lòng Tam đảo chủ luôn cảm thấy có chút bất an, nhưng cũng không ngăn cản Đại đảo chủ, trước tiên bắt được người đã.

-

Đường chân trời có sóng biển cuồn cuộn xô tới, từng cơn từng cơn đánh vào bờ biển.

Thiếu niên ngồi trên nham thạch, nhìn sóng biển xông tới, làm hắn có một loại cảm giác hoảng hốt.

Sơ Tranh ngồi ở bên cạnh hắn, đang cúi đầu mở băng gạc trên tay hắn ra.

Vết thương không tính là sâu, đã cầm máu, Sơ Tranh xử lý cho hắn một lần nữa, bôi thuốc, băng lại.

Buộc băng gạc lại, Sơ Tranh cầm cổ tay hắn, đột nhiên cúi đầu, cách băng gạc, hôn lên vết thương của hắn.

Thiếu niên cả kinh trừng lớn mắt, dùng sức rút tay mình về.

Sơ Tranh không dùng lực, cho nên thiếu niên tuỳ tiện là có thể rút được tay ra.

Sơ Tranh ngẩng đầu nhìn hắn.

Bộ Khinh thở hơi gấp, trong cặp mắt luôn luôn mang theo hoảng sợ kia, có cảm xúc khác phun trào.

Sơ Tranh: "Chuyện ngày hôm nay là ta không cân nhắc nhiều, để ngươi bị thương."

Bộ Khinh: "..."

Hắn dùng một tay khác xiêu xiêu vẹo vẹo viết chữ trên bờ cát.

—— Ngươi làm ra?

Bộ Khinh còn muốn viết, nhưng viết mấy nét lại gạch đi, hắn không biết viết chữ quá phức tạp.

99% người trên đảo đều không biết chữ, Bộ Khinh biết mấy chữ đã xem là rất giỏi rồi.

Sơ Tranh xích lại gần hắn: "Phải giúp ta giữ bí mật, biết không?"

Bộ Khinh ngửi được hương thơm của thiếu nữ trong gió biển, làm tim hắn lại lưu luyến.

Tựa như hắn quỳ gối trong miếu Thần Biển, trong thế giới xám xịt ấy, cô giẫm lên ánh sáng mà xuất hiện, một lần nữa làm thế giới ấy nhiễm lên sắc thái.

Hắn gật gật đầu, biểu thị mình sẽ giữ bí mật.

"Thật ngoan." Sơ Tranh sờ đầu hắn một cái.

Trên gương mặt tái nhợt của thiếu niên lộ ra một chút ý cười, thiếu niên vẫn có chút khiếp nhược như cũ, nhưng hắn nở nụ cười, càng khiến người ta động tâm.

Sơ Tranh dời ánh mắt: "Ngươi biết tên của mình là gì không?"

Thiếu niên gật gật đầu.

Hắn chậm rãi viết xuống hai chữ xiêu xiêu vẹo vẹo trên bờ cát.

—— Bộ Khinh.

Hắn còn nhớ rõ nữ nhân ấy dạy hắn hai chữ này, nói hắn tên là Bộ Khinh.

Bảo hắn nhớ kỹ cái tên này.

Vĩnh viễn không được quên.

Bộ Khinh chỉ tô lại chữ trong trí nhớ, viết vẫn không đẹp lắm.

Sơ Tranh đột nhiên ôm lấy hắn, nắm chặt tay hắn: "Ta dạy cho ngươi viết tên của ta."

Sau lưng Bộ Khinh dựa vào trong lòng Sơ Tranh, ấm áp đến mức làm cho Bộ Khinh cảm thấy không chân thực.

Ngón tay di động theo động tác của cô, nhất bút nhất hoạ, giống như xẹt qua đáy lòng hắn.

—— Sơ Tranh.

Sơ Tranh ôm lấy hắn, âm điệu không nhẹ không nặng: "Sơ Tranh, nhớ kỹ tên của ta."

Bộ Khinh gật đầu, đáy lòng mặc niệm mấy lần.

Âm thì dễ nhớ, nhưng chữ có cảm giác thật phức tạp, thật khó.

Bộ Khinh nhìn cái tên trên bờ cát, chỉ cảm thấy Sơ Tranh viết rất đẹp.

Lại nhìn mình viết... Có chút xúc động muốn lau đi.

Sơ Tranh cầm tay của hắn, viết xuống tên của hắn ở bên cạnh.

Sóng biển xô tới, mấy chữ đồng thời biến mất.

Bộ Khinh sửng sốt một chút, nhìn sóng biển lui xuống, trong lòng cũng giống như bị cọ rửa một lần, cả người tỉnh táo lại.

Hắn bỗng nhiên giãy dụa đứng dậy, cúi người với Sơ Tranh, sau đó lảo đảo nghiêng ngã chạy đi.

Chạy được một nửa còn ngã, Sơ Tranh vừa muốn đi qua, thiếu niên đã đứng lên, tiếp tục chạy về phía trước.

Sơ Tranh: "..."

Bình luận

Truyện đang đọc