XUYÊN NHANH: NAM THẦN, BÙNG CHÁY ĐI!

Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên

➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥

Sơ Tranh không có tâm tình dây dưa với Phương Thốn Di, cho nên trực tiếp vào thang máy, cũng cấp tốc ấn nút đóng cửa.

Có lẽ Phương Thốn Di bị làm cho ngơ ngác, cũng không đuổi theo.

Trơ mắt nhìn cửa thang máy khép lại, con số bên cạnh nhảy lên, dừng ở lầu 6.

Một hồi lâu sau Phương Thốn Di mới lấy lại tinh thần, vẻ mặt cổ quái lấy điện thoại di động ra, bấm một dãy số.

"Em nhìn thấy cô ta..." Phương Thốn Di hơi chần chờ: "Rốt cuộc anh và cô ta đã xảy ra chuyện gì?"

"Mẹ nó làm sao anh biết được, trước đó còn rất tốt, cô ta đột nhiên nói chia tay." Người đàn ông ở đầu dây bên kia rõ ràng cũng rất nổi nóng.

Chuyện này Phương Thốn Di đã nghe ngóng qua rồi.

Quả thực Trình Phục không hề phát sinh xung đột gì với cô, mà là đột nhiên thay đổi.

Ngày đó Trình Phục đi tìm Sơ Tranh, muốn hỏi rõ ràng rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.

Cô đột nhiên túm một người đàn ông ôm đứa bé tới, lúc ấy hắn ta thật sự cho là có chuyện như vậy.

Về sau tỉ mỉ nghĩ lại lại thấy không đúng.

Chắc chắn là cô tiện tay kéo ra làm lá chắn.

Khoảng thời gian này Trình Phục cũng đi tìm Sơ Tranh.

Kết quả tất nhiên cũng giống như Phương Thốn Di.

Căn bản không tìm được Sơ Tranh.

Trong lòng Phương Thốn Di hơi hoảng: "Thái độ của cô ta đối với em cũng rất lạnh lùng, anh nói... Không phải cô ta phát hiện ra gì rồi chứ?"

"Với chút trí thông minh ấy của cô ta, không thể nào đâu."

Trình Phục cảm thấy rất không thể nào.

Nhưng hắn ta lại không thể tìm thấy lời giải thích tốt hơn.

Nếu như không phải phát hiện ra gì đó, thì vì sao cô lại đột nhiên thay đổi thái độ?

Trình Phục vẫn rất có tự tin với mình.

Rõ ràng cô ấy rất thích mình...

Phương Thốn Di: "Em cứ cảm thấy cô ta rất kỳ quái... Em đi theo lên xem cô ta làm gì."

Phương Thốn Di cúp điện thoại, cũng lên lầu 6.

-

Phòng bao 608.

Trong phòng bao không có mấy người, ánh sáng hơi lờ mờ, ở cổng còn có người trông coi.

Lúc này trong phòng bao, một gã đàn ông ôm đứa bé trêu đùa, Ứng Chiếu đứng ở bên bàn, đang ngửa đầu uống rượu.

Rượu cày xè trôi vào trong dạ dày, nóng bỏng bốc cháy.

Coong ——

Chai rượu va chạm với mặt bàn, phát ra tiếng vang thanh thúy.

Ứng Chiếu đè lên chai rượu: "Tôi uống xong rồi, tôi có thể mang bảo bảo đi được chưa?"

Khoảng thời gian này hắn vẫn phải tiêu tiền, cho nên nếu là công việc có thể kiếm tiền thì cơ bản hắn đều nhận cả.

Hai ngày trước một người đồng nghiệp trước kia của hắn gọi điện thoại cho hắn, hỏi hắn có nhận một công việc không.

Đồng nghiệp kia nói thù lao rất nhiều, cũng không có nguy hiểm gì.

Hắn tin tưởng.

Nhưng ai ngờ khi đến mới phát hiện căn bản không phải như vậy.

Hắn muốn rời đi, nhưng khi đến, người đồng nghiệp kia đã ôm bé, nói là trông coi giúp hắn một lát.

Đồng nghiệp đó là người hắn biết và cũng quen thuộc, trước đó cũng từng giúp hắn, hắn không hề hoài nghi gì.

Đối phương dùng bé con để uy hiếp, bắt hắn uống xong một chai rượu mới có thể đi.

"Gấp cái gì?" Gã đàn ông nắm lấy bàn tay nhỏ của bé con: "Một mình cậu nuôi một đứa bé như vậy, chắc là rất khó khăn nhỉ?"

Vừa rồi Ứng Chiếu uống hết một chai rượu, lúc này hơi choáng đầu, ráng chống đỡ nói: "Chuyện này không liên quan đến Ngụy tổng."

"Ai." Ngụy Tổng lắc đầu, tiếc hận nói: "Lúc trước trong công ty, tôi cũng rất coi trọng cậu, cậu nói xem sao cậu không biết thay đổi theo hoàn cảnh nhỉ?"

Ứng Chiếu chỉ cảm thấy đầu càng choáng váng hơn.

Người trước mắt dường như cũng trở nên bắt đầu mơ hồ.

Cạch ——

Cả người Ứng Chiếu không còn sức lực gì, trượt ngã xuống đất, chống vào cái bàn bên cạnh mới không trượt cả người xuống.

Đồ vật trước mắt không ngừng xuất hiện bóng chồng.

Cả người nhẹ bẫng, cảm giác choáng váng đánh tới từng trận.

Giọng nói của vị Ngụy tổng kia từ từ đi xa, nói gì thì hắn không nghe rõ nữa.

Rầm ——

Ứng Chiếu mơ hồ nghe thấy tiếng vang ầm ầm, tiếp đó là tiếng ồn ào hỗn loạn.

Nhưng hắn không còn chút sức lực nào, cái bóng trước mắt mơ hồ lắc lư, không biết là ai.

Không biết qua bao lâu, hắn cảm giác được mình được người ta đỡ lên.

"Bảo bảo..."

"Ừ."

Giọng nói thanh lãnh vang lên bên tai hắn.

Ước chừng vài giây sau, người đỡ hắn buông hắn ra, đi vào bên trong.

-

Sơ Tranh mang theo một lớn một nhỏ về chung cư.

Cô không tìm được chìa khoá của Ứng Chiếu, đành phải đưa họ về chỗ ở của cô trước.

Ứng Chiếu thì còn tốt, không khóc không nháo.

Nhưng đứa bé kia...

Từ khi vào cửa đã bắt đầu khóc.

Khóc đến mức Sơ Tranh sắp bùng nổ tại chỗ, hận không thể bóp chết nó.

【 Tiểu tỷ tỷ, ta nghĩ nó đang đói bụng đó. 】

"Cho ăn gì?"

【 Sữa. 】

"Ta không có."

【...】

Mặc dù Sơ Tranh là chủ cho thuê nhà, nhưng chỗ cô cũng không có chìa khóa dự phòng, không mở được cửa nhà Ứng Chiếu.

"Đừng khóc nữa được không." Sơ Tranh vừa loay hoay điện thoại di động vừa trừng bé con trên ghế sofa.

Bé con khóc càng tê tâm liệt phế hơn.

"..."

"Đừng khóc nữa!" Sơ Tranh dữ dằn rống nó một câu, sau đó mở cửa đi ra ngoài.

Hai phút sau, Sơ Tranh cầm sữa bột và bình sữa về.

Sơ Tranh dựa theo tỉ lệ nào đó pha sữa xong, xác định nhiệt độ phù hợp, trực tiếp nhét vào miệng oắt con.

Oắt con lẩm bẩm hai tiếng, tiếng khóc dần dần ngừng lại, bắt đầu hút bẹp bẹp.

Mười phút sau.

"Sao nó còn khóc nữa?"

【...】

Đại lão và Vương Giả hai mặt nhìn nhau.

Cũng không biết vì sao oắt con ăn no rồi mà vẫn còn khóc.

"Ta có thể bóp chết nó không?" Không biết là Sơ Tranh đang lầm bầm lầu bầu, hay là đang hỏi ý kiến Vương Giả.

【 Tiểu tỷ tỷ, làm người đi được không? 】Đứa bé nhỏ như vậy mà cô cũng xuống tay cho được à.

Sơ Tranh bực bội đi đi lại lại hai vòng.

Trong đầu thu thập không nhiều tri thức mà cô có về phương diện này, cuối cùng nhắm tiêu điểm vào tã quần của oắt con.

Sơ Tranh cởi tã quần của oắt con xuống, một loại mùi hương không thể nói nên lời nào đó đập vào mặt.

Sơ Tranh: "!!!"

Mẹ nó!!

-

Sơ Tranh cảm thấy mình quá khổ.

Chăm sóc thẻ người tốt còn chưa đủ, bây giờ còn bắt cô chăm sóc một thằng nhãi con.

Cuộc sống này quá làm khó cô rồi!

Sơ Tranh mang oắt con đi tắm rửa.

Vương Giả cảm thấy không phải Sơ Tranh đang tắm cho bé, mà là đang rửa khoai tây...

Tắm xong dùng khăn tắm bọc lại, rồi trực tiếp xách ra ngoài.

Cô lại sang nhà sát vách tìm quần áo về thay cho oắt con.

Ăn no rồi, tắm rồi, oắt con cũng không ngủ được, nằm đó trừng mắt nhìn.

Sơ Tranh kéo đồ vật bên cạnh qua chặn ghế sofa lại, sau đó mặc kệ nó.

Đại khái là oắt con chơi một mình cảm thấy rất không có ý nghĩa, lại bắt đầu khóc.

Sơ Tranh: "..."

Khóc khóc khóc khóc!! Khóc gì mà khóc! Ta khóc chưa?! Ta còn thảm hơn mi nhiều đấy được không?!

Ta có nói gì đâu!

Không phải ta vẫn một mình chống đỡ đấy sao!

Sơ Tranh xách oắt con vào trong phòng, đặt ở bên cạnh Ứng Chiếu.

Nghĩ nghĩ, lại kéo chăn ra, nhét nó vào.

Đại khái là oắt con ngửi được mùi hương quen thuộc, dần dần yên tĩnh lại.

Sơ Tranh giơ tay câu một chòm tóc của Ứng Chiếu lên, lọn tóc mềm mại làm cô không nhịn được sờ nhiều thêm hai lần.

"Bảo bảo..."

Ứng Chiếu lẩm bẩm một tiếng.

Ánh mắt Sơ Tranh rơi trên người oắt con trắng nõn nà kia, ánh mắt dần dần trở nên nguy hiểm.

Bây giờ ném nó đi, rồi nói không biết nó ở đâu, chắc thẻ người tốt sẽ không tìm thấy đâu nhỉ?

Dù sao hắn thế này có lẽ cũng không nhớ được chuyện gì xảy ra.

Sơ Tranh suy nghĩ một hồi, cuối cùng cũng chỉ là suy nghĩ một xíu mà thôi.

Cô đắp kín chăn cho Ứng Chiếu, sau đó đứng dậy rời khỏi phòng.

Bình luận

Truyện đang đọc