Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên
➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥
【 Đang tổng hợp thẻ cảm ơn... 】
【 Tổng hợp thẻ cảm ơn thành công, tiến độ 38%. 】
-
Lần này Sơ Tranh tới là đang ở trên lớp học, cô nằm bò trên bàn, "giáo viên" phía trên dùng ngữ điệu kỳ quái, đọc ra một câu dài tối nghĩa khó hiểu lại rất khó nhớ.
Sơ Tranh che trán, hơi ngồi thẳng người dậy, ánh mắt cực nhanh đảo qua bốn phía.
Bốn phía có không ít thiếu niên thiếu nữ ngồi, không giống dáng vẻ tóc đen mắt đen như dĩ vãng, mà các thiếu niên thiếu nữ nơi này có các kiểu tóc với màu sắc không giống nhau.
Loại mà đặt ở trường học, sẽ bị cưỡng chế bắt nhuộm lại ấy.
Nơi này nhìn có vẻ là trường học, cho nên... Đây là một trường học khác biệt?
"Bạn học Shelleya, mời bạn làm mẫu một chút."
Sơ Tranh còn đang sững sờ, ánh mắt bốn phía đột nhiên tập trung trên người cô.
Sơ Tranh: "..."
Cô cẩn thận lia mắt nhìn sang hai bên, đằng sau là tường, cho nên, người đang bị gọi là cô sao?
"Bạn học Shelleya?" Người đàn ông tóc nâu trên bục giảng bất mãn gọi một tiếng: "Không nghe thấy sao?"
Sơ Tranh: "..."
Bây giờ ta ngất đi còn kịp không?
"Chỉ với bộ dạng ngớ ngẩn của cô ta... Lát nữa xem cô ta xấu mặt."
"Các cậu nói xem lần này cô ta có thể sử dụng được ma pháp không?"
"Tớ thấy không đâu, lần trước ngay cả ma pháp cơ bản nhất cô ta cũng không biết, làm hại lớp chúng ta đứng hạng chót, bị lớp sát vách chế giễu lâu như thế."
"Cô ta căn bản không có thiên phú ma pháp đúng không."
"Tớ cũng cảm thấy thế, cô ta căn bản không thể học tập ma pháp."
"Thật không biết tại sao cô ta lại được phân vào lớp chúng ta nữa, xui xẻo chết đi được."
Tiếng bàn luận xôn xao của các bạn học, dần dần truyền đến bên tai Sơ Tranh.
Những người này rất rõ ràng là đang thảo luận về thân thể này của cô, từ mấu chốt là ma pháp... Mẹ nó ta vừa tới, còn chưa kịp học đâu!
Cứ không thể thông cảm cho một nhóc đáng thương yếu ớt bất lực như ta, cho một cơ hội giảm xóc đã sao?
Giác viên trên bục giảng cho Sơ Tranh cái cơ hội giảm xóc này: "Bạn học Shelleya, thiên phú của bạn không tốt thì cũng thôi đi, nhưng lên lớp còn không chịu chăm chú, bạn có biết có bao nhiêu người muốn vào đây không? Được rồi, bạn ra ngoài đứng đi."
Giáo viên đại khái là không muốn giao lưu với tên ngốc "Sơ Tranh" nữa, lãng phí thời gian của ông ta, trực tiếp chỉ ra ngoài, bắt cô đi ra ngoài.
Sơ Tranh rất nhanh gọn đứng dậy rời đi.
Không biết rõ tình huống, vẫn nên thận trọng thì tốt hơn.
"Chậc, cũng chỉ được như thế..."
"Thầy cũng đã vứt bỏ cô ta, tớ thấy lần khảo hạch này cô ta không qua nổi rồi, nhất định sẽ bị trục xuất khỏi học viện."
"Trục xuất nhanh nhanh giùm, miễn cho mất mặt học viện chúng ta."
"Được rồi, vào học, hi vọng mọi người nghiêm túc học tập, đừng lãng phí cơ hội được học tập ở đây."
Sơ Tranh vứt bỏ những âm thanh đằng sau, đứng trong hành lang.
Cô vừa đứng vững, cửa phòng học đột nhiên hiện lên một ánh lửa chói mắt, học sinh bên trong thấp giọng hô một trận.
Ánh lửa phát ra từ trong lòng bàn tay của thiếu nữ tóc đỏ đứng ở trung tâm, ngọn lửa nổi bật lên khuôn mặt xinh xắn tươi đẹp của thiếu nữ, kiêu ngạo tự tin.
Quả nhiên là ma pháp...
Sơ Tranh nhìn vào bên trong một chút, thấy lực chú ý của mọi người đều đặt trên người học sinh đang sử dụng ma pháp kia, lập tức quay người rời đi.
-
Sơ Tranh lén lút tìm tới toilet, nhốt mình vào trong một phòng vệ sinh, bắt đầu tiếp thu ký ức.
Đây là một thế giới ma pháp.
Tuy nói ma pháp là chủ lưu, nhưng phần lớn người vẫn là người bình thường, không thể trở thành ma pháp sư.
Nếu như có thể trở thành ma pháp sư, cho dù chỉ là ma pháp nhập môn đơn giản, thân phận và địa vị đều sẽ khác nhau.
Nguyên chủ Sơ Tranh, là con lai, có thể là gen phương Đông tương đối nhiều hơn, cho nên bề ngoài giống như người phương Đông.
Người chồng thứ nhất của mẹ nguyên chủ, cũng chính là cha nguyên chủ, bởi vì bệnh mà qua đời.
Mẹ mang theo nguyên chủ, làm nữ hầu ở nhà khác, kiếm tiền sinh sống.
Mà làm nữ hầu ở một nhà nào đó chưa đến một năm, thì mẹ được chủ nhà kia coi trọng.
Mẹ dẫn theo nguyên chủ gả đi.
Cuộc sống mặc dù được cải thiện, nhưng mọi người đều biết mẹ của nguyên chủ từng làm gì, cho rằng bà ta dựa vào câu dẫn cố chủ mà thượng vị.
Mặc dù đã trở thành phu nhân tôn quý, nhưng vẫn bị người ta lên án.
Chứ đừng nói là đứa con chồng trước như nguyên chủ.
Cho nên mẹ của nguyên chủ không ngừng khuyên bảo cô ấy, không thể khoe mẽ, cũng không thể mạnh miệng, nhất định phải cụp đuôi lại mà đối nhân xử thế.
Gia đình này có một đứa con gái tên là Elsa, tự nhiên không hợp với nguyên chủ, cả ngày nghĩ cách chỉnh cô ấy.
Nguyên chủ ghi nhớ lời mẹ, lần nào cũng nhường nhịn, tuyệt không kể khổ.
Sau 12 tuổi, là có thể khảo nghiệm thiên phú ma pháp.
Elsa lấy thiên phú ưu tú tiến vào học viện học tập, nguyên chủ cũng không đo ra được thiên phú.
Nhưng mà Elsa lại bắt cô ấy đi học cùng.
Cha của Elsa cực kỳ cưng chiều đứa con gái này, tuy nói nguyên chủ không có thiên phú ma pháp, nhưng gia tộc của Elsa thế lực cường đại, đưa thêm một cái tên vào danh sách không phải việc khó, bởi vậy nguyên chủ đi theo Elsa cùng đi học.
Nói là đi học, kì thực Elsa chỉ xem nguyên chủ như một nữ hầu tùy thời có thể sai khiến.
Nguyên chủ vẫn là đạo cụ cho bọn họ tùy thời tìm niềm vui.
Nhưng mà dưới tình huống như vậy, có một nam sinh lấy lòng cô ấy.
Xấu chính là ở chỗ, Elsa cũng thích nam sinh này.
Sau khi Elsa phát giác việc này, lập tức trở về tố cáo với cha ả.
Ngày hôm đó nguyên chủ bị mẹ mình phạt quỳ ở ngoài cửa một đêm, cũng cực kỳ nghiêm khắc yêu cầu cô ấy không thể giật đồ với Elsa.
Đáy lòng nguyên chủ rất ủy khuất.
Cô ấy và nam sinh kia căn bản không có gì, nói chuyện cũng chưa vượt quá mười câu.
Nhưng cô ấy không dám phản bác lời mẹ mình, sau khi về trường học, đã cách nam sinh kia rất xa.
Nhưng mà có một số việc, không phải cô ấy có thể khống chế được.
Nam sinh sẽ chủ động tìm cô ấy, chủ động lấy lòng.
Cho dù Elsa không nhìn thấy, cũng sẽ có người nói cho ả biết.
Mỗi lần gặp phải nam sinh kia, chờ đợi nguyên chủ chính là đủ loại làm nhục.
Có một lần nguyên chủ giận điên lên, đã động thủ với Elsa.
Kết quả là nguyên chủ bị thông cáo toàn trường, sau khi trở về, lại bị mẹ trách phạt.
Elsa không chịu bỏ qua cho nguyên chủ, tìm cơ hội hủy hoại dung mạo nguyên chủ, chuyện này cũng chưa tính, ngay cả trong sạch của nguyên chủ cũng không chịu buông tha.
Nguyên chủ thực sự không chịu nổi áp lực như vậy, cuối cùng tự sát mà chết.
Cái chết của cô ấy cũng chỉ trở thành một loại đề tài nói chuyện của mọi người, rất nhanh liền bị lãng quên, không ai nhớ kỹ cô ấy, cũng không có ai biết cô ấy từng trải qua những chuyện gì.
Sơ Tranh thở dài.
Đến cả thiên phú ma pháp nguyên chủ cũng không có, làm sao mà lăn lộn được!!
Quá hố.
Bắt nạt một nhóc đáng thương yếu ớt bất lực như ta, thật sự được sao?
【...】 Yếu ớt bất lực đã làm sai điều gì, mà bị cô thời thời khắc khắc vũ nhục như thế hả.
【 Nhiệm vụ chính tuyến: Mời tại trong vòng một tiếng, tiêu hết 10 kim tệ. 】
Sơ Tranh: "..."
Con chó điên như mi cũng khi dễ ta?
【 Tiểu tỷ tỷ, đây là chức trách của ta nha, không phải khi dễ cô đâu. Cố lên ~ 】 Vương Giả thêm dầu xong, lập tức chuồn mất.
Sơ Tranh: "..."
Sơ Tranh mắng dưới đáy lòng một trận, một cước đá văng cửa phòng ngăn.
Ở cửa phòng vệ sinh, mấy nữ sinh đang xô xô đẩy đẩy một nữ sinh tiến vào, bị âm thanh kia làm giật mình, cứng đờ tại chỗ.
Sơ Tranh: "..."
Đá cũng đã đá, khí thế không thể thua.
Sơ Tranh đi ra khỏi gian phòng, tùy ý nhìn qua mấy nữ sinh ở cửa vài lần.
... Tóc đủ mọi màu sắc nhìn mà đau cả mắt.