Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên
➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥
Liên Quỳnh dùng hai tháng, lấy lại tất cả thành trì, mắt thấy là sắp bức Vệ quốc lui binh rồi.
Ai ngờ lúc này lại xảy ra chuyện, lương thảo áp giải ở phía sau bị Vệ quốc cho người cướp, còn hủy đi hơn phân nửa.
Lương thảo là mấu chốt.
Sau khi chuyện này phái sinh, lập tức phái người trở về cầu chi viện.
Nhưng mà một tháng trôi qua, cũng không hề có một chút tin tức nào.
Đến khi bọn họ bên này sắp cạn kiệt lương thảo, mới có tin tức truyền đến, nhưng cũng không phải tin tốt lành gì.
Đám người vô dụng phía trên lại muốn bọn họ nghĩ biện pháp kéo dài.
Tiền tuyến nhiều binh lính như thế, lại ở trên chiến trường tắm máu mà chiến đấu, bây giờ lại phải đối mặt với nguy cơ đói bụng.
Sơ Tranh từ trên chiến trường xuống, còn chưa tới gần lều vải liền thấy mấy tướng lĩnh hấp tấp vội vàng chạy từ bên trong ra, ai cũng như vừa sống sót sau tai nạn vậy.
"Xảy ra chuyện gì?"
Sơ Tranh ngăn một người lại hỏi.
Sơ Tranh ở trên chiến trường giết địch dữ dội, mặc dù cô là con tin Vệ quốc, nhưng cách làm không màng đến quốc gia này, đã nhận được hảo cảm của mọi người.
"Chuyện lương thảo, người phía trên không biết bị làm sao, còn bắt nghĩ cách trì hoãn." Tướng lĩnh tức giận không thôi: "Nhiều người như vậy chờ lấp đầy bụng, đám người bên trên lại làm ra loại chuyện này, đổi thành ta ta cũng tức giận."
"Lượng thảo không đủ?"
"Đã sớm không đủ." Tướng lĩnh nói: "Nhiều nhất là có thể chống đỡ được bảy tám ngày nữa, hiện tại các binh sĩ đều chỉ có thể uống bát cháo loãng, chứ đừng nói nhét đầy bụng!"
Mỗi ngày đều là Liên Quỳnh chuẩn bị thức ăn cho Sơ Tranh, nên cô ngược lại không chú ý.
"Những người kia ngồi không nhàn nhã, thật không biết đang nghĩ thế nào, kiểu này là muốn hại chết chúng ta sao?"
"Có lẽ Vệ quốc bên kia cũng nhận được tiếng gió, hai ngày nay thế tiến công cũng hung mãnh hơn không ít."
Sơ Tranh: "..."
Vương bát đản con chó điên này!!
Sơ Tranh mắng Vương Giả xong, lấy ngân phiếu ra đưa cho bọn họ: "Đi đến thành trì gần nhất mua lương thảo trước đi."
"!!!"
Con tin Vệ quốc này... lấy đâu ra nhiều ngân phiếu như vậy?
Một tướng lĩnh trong đó nuốt một ngụm nước bọt: "Vệ hoàng tử... Cái này... Cũng không giải quyết được mấu chốt."
Cho dù hiện tại bọn họ đi mua, thì số lượng mua được cũng hoàn toàn không đủ.
"Rất nhanh sẽ có người đưa tới, mua một chút để chống đỡ trước đi." Sơ Tranh vẻ mặt trấn định, giống như đang nói, tin tưởng ta.
Mấy tướng lĩnh hai mặt nhìn nhau.
"Vệ hoàng tử, chuyện này... ai sẽ đưa tới?"
"Đây không phải chuyện các ngươi cần quan tâm."
Sơ Tranh đi vào trong lều vải.
Một mình Liên Quỳnh ngồi trước thư án, phía trên một mảnh hỗn độn, trên mặt đất cũng rơi không ít thứ.
Sơ Tranh nhặt đồ vật lên, đặt trên thư án.
"Có người muốn ta thua ở chỗ này." Liên Quỳnh nói.
Những hành động của hắn ở đây, chắc chắn đã sớm bị truyền về.
Chuyện lương thảo, rõ ràng là có người cố ý giở trò.
"Có ta ở đây, chàng sẽ không thua."
Giọng điệu của Sơ Tranh tùy ý giống như ta cho chàng một lượng bạc vậy.
"Chuyện lương thảo, ta phải nghĩ cách giải quyết." Liên Quỳnh đứng dậy: "Nàng đi ngủ trước, ta..."
Sơ Tranh đẩy hắn về, Liên Quỳnh ngã ngồi xuống ghế: "Sao thế?"
"Người nên nghỉ ngơi chính là chàng." Sơ Tranh mặt lạnh lùng.
"Ta..."
Sơ Tranh ấn hắn lên ghế, ra hiệu hắn đừng nói chuyện.
Cô rút giấy viết thư bên cạnh ra, nâng bút chấm mực.
Đứng không dễ viết, Sơ Tranh trực tiếp ngồi vào trong ngực Liên Quỳnh, dựa vào hắn viết chữ.
Ôn hương nhuyễn ngọc, cảm giác mệt mỏi trên toàn thân Liên Quỳnh dường như cũng bị câu ra, dựa vào Sơ Tranh, nhìn cô viết chữ.
Sơ Tranh viết chữ bằng bút lông nhưng vẫn thập phần đoan chính, mỗi một nét chữ đều giống như được khắc ra từ một khuôn mẫu vậy.
Liên Quỳnh nhìn đến xuất thần.
Sơ Tranh viết xong thư, Liên Quỳnh đã dựa vào cô ngủ thiếp đi.
Sơ Tranh gấp gọn thư lại, cẩn thận đứng dậy, ôm Liên Quỳnh đến chiếc giường bên cạnh.
Sơ Tranh vừa đặt hắn xuống, Liên Quỳnh liền tỉnh lại.
Sơ Tranh cúi người hôn hắn, thấp giọng trấn an: "Ngủ đi."
Liên Quỳnh chậm rãi nhắm mắt lại, Sơ Tranh chờ hô hấp của hắn đều đặn xuống, lúc này mới lấy thư ra, bảo Trần Phi khẩn cấp đưa về.
...
"Lâm tướng quân, Lâm tướng quân..."
"Gọi hồn à! Lão tử còn chưa chết đâu! Làm gì, đám nhãi con Vệ quốc kia lại tới nữa?" Lâm Chu xách đại đao của mình, khí thế hung hăng đi ra.
"Lâm tướng quân, bên ngoài có người đưa lương thảo đến!" Người tới báo tin thở một ngụm: "Rất nhiều!"
Lương thảo!
Lâm Chu nghe xong, con ngươi sáng ngời lên.
Gần đây tất cả mọi người đang phát sầu vì vấn đề lương thảo.
Con tin Vệ quốc bỏ tiền, để bọn họ đến thành trì gần đây mua, nhưng vẫn còn thiếu rất nhiều.
Đó thật sự là có tiền cũng không mua được.
"Là triều đình đưa tới?"
"... Thuộc hạ thấy không giống." Người báo tin hơi chần chờ.
"Không giống?" Không phải triều đình?
Lâm Chu bụng đầy nghi vấn chạy ra bên ngoài quân doanh.
Tà dương treo cuối chân trời, một nhánh đội ngũ trùng trùng điệp điệp đi về phía bên này.
"Lương thảo đến rồi!!"
"Lương thảo đến rồi!!"
Giọng nói kinh hỉ của các binh sẽ truyền đi rất xa.
Lâm Chu lại có chút nghi hoặc, những người này quả thực nhìn không giống như người của triều đình, mà ngược lại giống... thổ phỉ cướp đường.
Lâm Chu quát chúng binh sĩ đang hưng phấn để bọn họ yên tĩnh lại, sai người dẫn ngựa tới, để tự hắn tới xem xem.
"Các ngươi là ai?"
Lâm Chu chặn phía trước đội ngũ.
Thích khách dẫn đầu nhíu mày: "Sát thủ đưa lương thảo cho các ngươi."
Sát thủ đưa lương thảo?
Lương thảo và sát thủ?
Đây là cái tổ hợp kì quái gì thế?
Lâm Chu trong nháy mắt cảnh giác lên.
Nhưng mà thích khách lại khoát khoát tay: "Đại gia... Hoàng tử Vệ quốc sai ta đưa tới, một đại tướng quân như ngươi, sao lại như chưa từng trải qua kinh hách thế kia."
Lâm Chu: "..."
...
Xác định là đưa lương thảo đến cho đội ngũ, quân doanh vừa rồi bị đè ép không dám nói nhao nhao, lại lần nữa sôi trào lên.
Thích khách hấp tấp đi gặp Sơ Tranh —— đòi tiền.
Bởi vì cái đơn hàng này, mà hắn phải đi lăn lộn không biết bao người, mới tìm được một đội ngũ hộ tống tốt như thế.
Bằng không thì đưa từ xa đến đây, đã sớm bị cướp bóc rồi.
"Nhất định phải thêm tiền!!"
Sơ Tranh không có gì, chỉ có tiền.
Cho nên đối với yêu cầu thêm tiền của thích khách, vô cùng vui mừng đáp ứng.
Đúng là chỉ thích làm việc với người thức thời như này.
"Đại gia, ngươi mua những thứ này từ sớm, chính là vì ngày hôm nay?"
Sơ Tranh: "..."
Nói ra có lẽ ngươi không tin, ta không phải.
Nhưng Sơ Tranh không lên tiếng, phải duy trì tư thái lão đại.
"Ngươi nói một hoàng tử Vệ quốc như ngươi, sao lại đi giúp Tấn quốc đánh quốc gia của mình chứ?" Thích khách lẩm bẩm.
Hắn nghĩ mãi mà không rõ.
"Còn chuyện gì nữa không?"
"A? Không có... Không có."
"Ngươi có thể đi."
"..." Qua cầu rút ván à!!
Thích khách cất tiền rồi rời đi.
Liên Quỳnh đụng vào hắn ở bên ngoài, thích khách nhìn hắn một cái, nhanh chóng chạy mất.
Liên Quỳnh nhíu mày: "Đó là ai?"
Trần Phi nói: "Người vừa đưa lương thảo đến chính là hắn."
Lông mày Liên Quỳnh nhíu lại càng sâu.
Nàng vậy mà lại vào lúc mình không biết, ở cùng một chỗ với một tên tiểu bạch kiểm như thế?!
Tức giận!!
Liên Quỳnh khí thế hung hăng đi vào.
"Người vừa rồi là ai?"
Sơ Tranh mờ mịt: "Ai?"
"Người vừa đi ra ngoài đấy!!"
Sơ Tranh: "..."
Chuyện này thật sự làm khó một nhóc đáng thương như ta rồi.
Ta thật sự —— không biết vị sát thủ kia tên là gì.
"Hắn làm gì chàng?"
Liên Quỳnh cả giận nói: "Nàng ở cùng một chỗ với hắn."
"Ừ? Cho nên?" Sao lại chọc giận chàng rồi?!
Liên Quỳnh: "..."
Chỗ nào cũng chọc giận ta!!