XUYÊN NHANH: NAM THẦN, BÙNG CHÁY ĐI!

Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên

➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥

Sở Ứng Ngữ vừa nói xong, ánh sáng trong mắt nàng ta liền đông lại.

Nàng ta cúi đầu nhìn ngực mình, ngân quang dần dần hiển lộ, một thanh trường kiếm màu bạc đâm xuyên trái tim nàng ta.

"Đại tiểu thư!"

Phía sau có người hô to.

Thế nhưng Sở Ứng Ngữ không nghe rõ lắm.

Trước mắt nàng ta bắt đầu biến thành màu đen, thân thể nặng nề, lực sinh mệnh nhanh chóng xói mòn.

Nàng ta cố gắng mở to hai mắt, nhìn chằm chằm vào Sơ Tranh bên kia, vừa hoảng sợ lại vừa phẫn nộ.

Một chút cảm giác nàng ta cũng không cảm nhận được.

Cô làm sao làm được?

【 Chúc mừng tiểu tỷ tỷ hoàn thành lần kéo ngược thứ hai ở vị diện này, đang load... 】

...

"Sở Ứng Ngữ là ai? Ta tên Quân Sơ Tranh, là đại tiểu thư của Quân gia, ngươi đừng có gây chuyện, giao hắn ra đây!"

Sơ Tranh load xong, vừa lúc nghe thấy câu nói này của Sở Ứng Ngữ.

Sơ Tranh hả giận sờ Thiên Cẩm Thử hai cái.

Xử lý thì có gì không tốt!

Biện pháp nhất lao vĩnh dật mà Vương Bát đản còn không muốn, không phải là đang tự kiếm thêm phiền phức à, đúng là đồ cuồng chịu ngược đãi!

【...】 Thân là hệ thống phá sản là lỗi của ta à.

Sơ Tranh: "Nếu ta không giao thì sao?"

"Vậy cũng đừng trách ta không khách khí." Sở Ứng Ngữ ra lệnh cho người phía sau: "Giết chết bọn chúng cho ta."

Dung mạo của nữ nhân này giống y như mình, mình không phải Quân Sơ Tranh, vậy chắn chắn là cô.

Nếu là như thế, vậy thì cô nhất định phải chết.

Mặc kệ là vì Tạ Xu hay là vì cái tên Quân Sơ Tranh này.

Nhưng mà mệnh lệnh này cũng không nhận được sự đáp lại, người phía sau đang kinh ngạc với dung mạo của Sơ Tranh, sao lại giống với tiểu thư của bọn họ như đúc thế được?

"Phương Thăng."

Sơ Tranh kêu một tiếng.

Phương Thăng gật đầu, uy áp thuộc về Thần Vương quét ngang mà qua, bay vút tiến lên, triển khai công kích.

Người Quân gia lúc này mới lấy lại tinh thần, bắt đầu phản kích.

Nhưng làm người Quân gia kinh ngạc chính là, thực lực của đám ô hợp này không hề thấp, trong đó đa phần đều là Thần Vương.

Còn có Thần Vương đỉnh cao...

Bởi vì luôn là người tên Phương Thăng kia dẫn đầu, cho nên bọn họ cũng không hề quan tâm quá nhiều đến người phía sau Phương Thăng.

Ai có thể nghĩ tới, người dẫn đầu không phải là người lợi hại nhất đội ngũ.

Nhưng điều này cũng có thể giải thích cho việc Lý Lương đột nhiên bị đánh bay.

Lý Lương trước đó bị Sơ Tranh đánh bay, sau đó lại bị dung mạo của Sơ Tranh làm cho kinh sợ, bây giờ mới trở lại bên người Sở Ứng Ngữ.

"Tiểu thư, thực lực của bọn họ quá mạnh, chúng ta rút lui trước đi!"

Lý Lương kéo Sở Ứng Ngữ rời đi.

Sở Ứng Ngữ có chút không cam tâm.

Nhưng đối diện với thực lực thế này, Sở Ứng Ngữ và người Quân gia chỉ có thể xám xịt rút lui.

Chiếc cuộc vẫn không ngừng lại, Sơ Tranh trấn định tự nhiên cầm áo choàng, khoác thêm cho Tạ Xu, phảng phất như không hề nhìn thấy trận chiến phía trước, đưa hắn lên xe ngựa.

Tạ Xu nhìn về phía Quân gia rút lui.

"Nàng ta thay thế thân phận của ngươi, ngươi không tức giận sao?"

"Ta không nhớ rõ." Giọng điệu Sơ Tranh rất lạnh nhạt.

"..."

Trong ánh mắt thâm thúy của Tạ Xu hiện lên một tia ám sắc.

"Ngươi hẳn là đại tiểu thư của Quân gia, nếu có một ngày ngươi nhớ ra rồi, chuyện ngươi đáp ứng ta sẽ còn giữ lời hứa không?"

Sơ Tranh: "Có."

Tạ Xu: "Đó là tộc nhân của ngươi."

Tạ Xu nhắc nhở cô, hiện tại cô không nhớ rõ, thế nhưng sau này khi cô nhớ lại, biết được thân nhân và bạn bè mình... Thậm chí là người cô thích.

Trái tim Tạ Xu đau đến khó chịu, đau đến có chút không thở nổi.

Hắn nắm lấy góc áo choàng, từ từ làm dịu cơn khó chịu kia.

Sơ Tranh vén một sợi tóc của hắn ra sau tai: "Không phải."

Âm thanh bên ngoài ngừng lại, yết hầu Tạ Xu hơi khô: "Ngươi không nhận tộc nhân của mình sao?"

Sơ Tranh: "Không có ý nghĩa."

Tạ Xu: "..."

Không có ý nghĩa?

Đó là thân nhân của cô, sao có thể dùng từ không có ý nghĩa để hình dung chứ?

"Vậy cái gì thì có ý nghĩa?"

"Ngươi."

Bên tai Tạ Xu không khỏi nóng lên.

Thanh âm nhàn nhạt rơi vào tai Tạ Xu, lại như băng tuyết, một đường trượt vào đáy lòng, làm dịu sự khó chịu trong trái tim hắn.

Hắn hơi siết chặt góc áo choàng: "Không biết xấu hổ." Hắn chửi nhỏ một tiếng, nhanh chóng quay mặt đi chỗ khác, tóc đen rủ xuống, ngăn trở vành tai đỏ ửng của hắn.

Sơ Tranh: "???"

Không thể hiểu được.

Ai không biết xấu hổ?

Ai không biết xấu hổ!

Đừng tưởng rằng ngươi là thẻ người tốt thì ta không dám đánh chết ngươi nhé!

Đánh chết ngươi cùng lắm thì kéo ngược lại...

Không được.

Chỉ còn một cơ hội nữa, không thể kéo ngược lại được.

Tuyệt đối không!

Không sao.

Không phải chỉ bị mắng một câu thôi sao!

"Ngươi làm gì thế!"

Tạ Xu kinh hô một tiếng.

Thanh âm của hắn hơi lớn, bọ Phương Thăng đứng ngoài xe ngựa đều nghe thấy được, liếc nhìn nhau một cái, rồi tản ra xa.

Tạ Xu bị Sơ Tranh đè trên nệm dày hôn, bởi vì giãy dụa, nên áo choàng tản ra, vạt áo lộn xộn, trên mặt còn mang theo sắc đỏ.

"Ai không biết xấu hổ?" Sơ Tranh vừa hôn vừa hỏi hắn.

"Ngươi... ưm..." Tạ Xu có chút tức giận, giữa răng môi tràn đầy hơi thở của cô, ngang ngược va chạm vào thế giới của hắn.

"Ai không biết xấu hổ?" Sơ Tranh đè lên Tạ Xu, giữa hai đầu lông mày tràn đầy nghiêm túc: "Nghĩ kỹ rồi nói."

Tạ Xu: "..."

Tạ Xu bị hôn đến không còn chút sức lực chống đỡ, sắc đỏ trên mặt đã làn tràn đến tận cổ, xương quai xanh như ẩn như hiện dưới lớp hồng y, nơi nào đó đã sẵn sàng chờ phát động, chống đỡ lấy người trên thân.

Đáy lòng Tạ Xu tràn đầy tức giận.

"Ta." Tạ Xu cắn răng.

Sơ Tranh hài lòng hôn hắn một cái, buông hắn ra đứng dậy.

"Lần sau đừng nói lung tung." Sơ Tranh chỉnh lại y phục của hắn, bị Tạ Xu hất ra, Sơ Tranh cũng không thèm để ý, ngồi xuống một bên: "Nếu ngươi nói lung tung một lần, thì ta sẽ hôn ngươi một lần."

Ta còn rất chờ mong.

"Thế này mà ngươi nói là một lần?"

Thế này gọi là một lần được sao?

Lặp đi lặp lại không biết bao nhiêu lần...

"Ta nói phải là phải." Sơ Tranh thẳng thắn hùng hồn.

"..."

Có lẽ Tạ Xu tức đến muốn cười, nhưng trên mặt hắn còn mang theo sắc đỏ, đuôi lông mày khóe mắt đều là ý cười, cho dù mang theo vẻ tức giận, nhưng cũng cực kỳ đẹp đẽ.

Sơ Tranh cảm thán dưới đáy lòng, thẻ người tốt thật là đẹp.

Của ta.

Vui vẻ.

Tạ Xu bị Sơ Tranh nhìn đến không thoải mái, dùng áo choàng che trước người, tức giận trừng cô một cái.

Nhưng làm Tạ Xu cảm thấy tức giận hơn chính là —— mình lại không hề cảm thấy nhục nhã, mà còn vì cô mà nổi lên phản ứng không nên có.

...

Đám người Quân gia chạy xa được một đoạn, xác định người phía sau không truy kích nữa mới dừng lại.

"Tiểu thư, nữ nhân vừa rồi và ngài sao lại..."

Sở Ứng Ngữ liền biết bọn họ sẽ hỏi.

Đáy lòng nàng ta bất ổn không yên, không biết đã có chuyện gì xảy ra.

Nữ nhân kia nhìn thấy mình cũng không ngạc nhiên chút nào, nhưng cũng không hề có ý tứ nhận thân...

Chẳng lẽ cô cũng mất trí nhớ rồi?

Không đúng!

Nếu như cô mất trí nhớ, vậy tại sao lại biết được tên nàng ta?

"Tiểu thư?"

"Tiểu thư?"

Lý Lương giơ tay khua khua trước mặt Sở Ứng Ngữ.

"Làm sao ta biết." Âm điệu của Sở Ứng Ngữ có chút cao.

Bị Sở Ứng Ngữ rống lên như thế, sắc mặt Lý Lương rõ ràng không tốt lắm.

Nhưng thân phận của mình chỉ là một hạ nhân, nên cũng chỉ có thể chịu đựng.

"Tiểu thư, vì sao nàng lại gọi ngài Sở Ứng Ngữ?" Sở Ứng Ngữ là ai?

"Sao ta biết vì sao nàng lại gọi ta như vậy, ta không biết gì cả." Sở Ứng Ngữ dùng vẻ giận dữ che giấu: "Ngươi đang chất vấn ta sao?"

"Lý Lương không dám." Lý Lương cúi đầu xuống.

Lồng ngực Sở Ứng Ngữ phập phồng hai cái, ngăn chặn sự kinh sợ nơi đáy lòng: "Ngươi đi điều tra người bên kia một chút, nữ nhân kia dùng dung mạo của ta, khẳng định có âm mưu."

Sở Ứng Ngữ an bài cho Sơ Tranh một cái tội danh là có âm mưu trước.

Lý Lương cảm thấy việc này rất kỳ quái, thực lực của đám người kia, và dung mạo của nữ nhân kia..

"Lý Lương?"

Lý Lương đè xuống nghi hoặc dưới đáy lòng: "... Vâng. Tiểu thư, chúng ta nên tranh thủ thời gian lên đường, nếu không thì sẽ không kịp."

Sở Ứng Ngữ: "Biết rồi."

Bình luận

Truyện đang đọc