XUYÊN NHANH: NAM THẦN, BÙNG CHÁY ĐI!

Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên

➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥

Minh Tiện ngồi xuống, nhìn qua mặt biển vô biên vô tận.

Sơ Tranh đột nhiên ngồi xổm xuống, tầm mắt giao nhau với ánh mắt hắn, Minh Tiện mất tự nhiên muốn dời ánh mắt, lại bị người một tay nắm cằm, khiến cho hắn không thể dời đi.

Minh Tiện tức giận trừng cô.

"Ta mặc kệ ngươi tin hay không, hạ độc không phải ý của ta, cũng không phải vì tên chó chết Lương Huyên kia."

Nộ khí của Minh Tiện không giảm: "Vậy thì vì cái gì?"

Chính hắn cũng không biết vì sao lại tức giận.

Nhưng chính là tức giận.

Nghĩ đến lời Lương Huyên nói, hắn liền không nhịn được...

"Nói thế này đi, trước khi chúng ta nhảy núi, ngươi đối với ta có tình cảm khác không?"

"Ai có tình cảm với ngươi!" Minh Tiện giống như con mèo bị giẫm trúng đuôi, cả người đều nổ tung.

"Không có thì ngươi kích động như vậy làm gì."

"..."

Trên mặt Minh Tiện đột nhiên nóng hừng hực, có phẫn nộ cũng có bị làm xấu hổ.

Sát khí trên thân Minh Tiện đột nhiên tràn ra, cố gắng bày ra tư thế đại ma đầu: "Ngươi mạo phạm ta, ta không thể tức giận?"

"Mạo phạm? Là như thế này, hay là thế này?" Nụ hôn mềm mại của Sơ Tranh rơi xuống, toàn bộ thân thể Minh Tiện cơ hồ đều bị cô khống chế, không thể động đậy.

Minh Tiện tức giận đến đỏ mắt, sát khí trên thân cực kỳ không ổn định, giống một ma đầu bị khi phụ đến đường cùng, đầy bụng ủy khuất không có chỗ phát, muốn khóc.

Đương nhiên Minh Tiện không muốn khóc.

Hắn thật sự tức giận.

"Vấn đề vừa rồi, ngươi vẫn chưa trả lời ta."

Minh Tiện quay đầu ra, muốn giải cứu thân thể mình ra.

"Ngươi không nói gì, ta hôn ngươi."

Minh Tiện bỗng nhiên quay đầu trừng mắt nhìn Sơ Tranh, Sơ Tranh dù bận vẫn ung dung nhìn hắn, dùng khẩu khí của tổng tài bá đạo trên TV nói: "Hay là ngươi muốn ta hôn ngươi?"

Minh Tiện xém chút một hơi không đi lên được.

Mắt thấy Sơ Tranh dựa tới, Minh Tiện cố gắng ngửa đầu ra sau, cắn răng nói: "Không có!"

Trước khi nhảy núi, hắn chỉ cảm thấy nàng là một giáo chúng bình thường, a, không đúng, một giáo chúng phản bội hắn.

Nhưng khi hắn tỉnh lại, trông thấy cô, đáy lòng của hắn lại không có nhiều hận ý vì bị phản bội.

Ngược lại...

Muốn thân cận cô.

Minh Tiện cũng cảm thấy mình điên rồi, một người phản bội hắn, mà hắn lại muốn đi thân cận cô.

Sơ Tranh lại hỏi: "Vậy sau khi nhảy núi thì sao?"

"..."

Minh Tiện không nói lời nào.

Sơ Tranh muốn hôn hắn, Minh Tiện tức giận nói: "Có, ngươi hài lòng chưa!"

Hô lên câu nói này xong, ngực Minh Tiện cực nhanh phập phồng hai lần, một lát sau giống như bị người phát hiện ra bí mật, đưa ra công khai, rốt cuộc không cần che giấu nữa, cả người đều giãn xuống.

Sơ Tranh cân nhắc dùng từ, không muốn chạm đến từ cấm của Vương bát đản: "Sau khi nhảy núi, chắc ngươi cũng phát hiện, ta và trước đó không giống, Sơ Tranh trước kia đã chết, ta không phải nàng."

Hốc mắt Minh Tiện ửng đỏ, phẫn nộ trừng cô: "Vậy ngươi là ai?"

"Sơ Tranh."

"..."

Minh Tiện cảm thấy Sơ Tranh đang đùa giỡn mình.

Lúc này hắn giống như một tên hề, cái gì cũng bạo lộ ra, còn cô thì vẫn thong dong trấn định nhìn như thế.

Giống như một người ngoài cuộc...

"Có phải ngươi cảm thấy ta đặc biệt buồn cười không?" Thần sắc của Minh Tiện bỗng nhiên bình tĩnh trở lại, thanh âm cũng ép tới rất nhạt: "Ngươi nhìn ta vì ngươi mà mất khống chế, có phải là đặc biệt có cảm giác thành công không?"

Cô hẳn là có cảm giác thành công.

Một người hắn vốn nên xem như kẻ thù, lại phát hiện mình không cách nào xem cô như kẻ thù, còn muốn cẩn thận cất giấu nắm giữ.

Thành tựu như vậy, có thể có mấy người đạt tới.

Minh Tiện đột nhiên không biết lấy khí lực từ đâu tới, đẩy Sơ Tranh ra đằng sau, cả người vượt lên, nụ hôn mang theo ngoan lệ rơi xuống.

Sơ Tranh trông thấy đôi mắt đỏ ngầu của Minh Tiện, bên trong đựng đầy hung lệ, còn có kiềm chế thống khổ, giống như con thú bị nhốt.

Cánh môi Sơ Tranh nhói nhói, mùi máu tanh ngai ngái, lưu chuyển giữa răng môi hai người.

Trên mặt Sơ Tranh bỗng nhiên nóng lên, có chất lỏng ấm áp nhỏ xuống, theo gò má cô rơi xuống.

Minh Tiện khóc.

Nước mắt của hắn vô thanh vô tức, giống như chính hắn cũng không biết.

Đáy lòng Sơ Tranh run lên mãnh liệt: "Minh Tiện..."

Minh Tiện nhắm mắt lại, mặc cho nước mắt trượt xuống, không có kết cấu gì hôn cô, lôi kéo y phục của cô.

Ngón tay Minh Tiện chạm đến da thịt dưới y phục, thân thể hắn khẽ run rẩy, lại bỗng nhiên tỉnh táo lại.

Hắn đang làm gì thế này?

Động tác của Minh Tiện cứng đờ, y phục Sơ Tranh nửa mở, mơ hồ có thể thấy được đường cong uyển chuyển, lúc này bị hắn đè trên người, xúc cảm mềm mại ấm áp, khiến cho thân thể hắn cũng nóng bỏng theo.

Sơ Tranh chờ một lúc, thấy Minh Tiện vẫn không có phản ứng, hỏi hắn: "Không làm?"

Minh Tiện giống như bị bừng tỉnh: "Xin lỗi."

Hắn cấp tốc xuống khỏi người Sơ Tranh, lui sang một bên khác, hắn giơ tay sờ một cái, mới phát hiện trên mặt mình có nước mắt.

Hắn khóc?

Vì sao?

Chính bản thân Minh Tiện cũng không rõ ràng, chỉ là cảm thấy trong nháy mắt kia rất ủy khuất, che trời lấp đất, không hiểu thấu, muốn phát tiết một chút.

Sơ Tranh buộc xong y phục, chuyển đến bên hắn, giơ tay lau nước mắt trên mặt hắn: "Vì sao lại khóc?"

"Không biết." Thanh âm Minh Tiện hơi khàn, hắn không muốn nhìn Sơ Tranh, liền rũ mắt xuống.

Sơ Tranh cẩn thận lau sạch sẽ nước mắt trên mặt hắn, Minh Tiện khóc đến vô thanh vô tức, cũng không làm cho người ta cảm thấy khó coi, ngược lại tự dưng làm cho người ta đau lòng.

"Ta không sẽ phản bội chàng, tin ta một lần." Sơ Tranh đột nhiên thả nhẹ thanh âm.

Trong đầu Minh Tiện hơi loạn, lung tung đáp một tiếng.

Sơ Tranh ngồi cạnh hắn một hồi.

"Ngươi..."

Minh Tiện trương môi dưới, chỉ mơ hồ nói một chữ.

"Sao thế?"

"Không sao."

"Ta không ngại chàng làm gì với ta." Sơ Tranh cho là Minh Tiện để ý chuyện vừa rồi: "Chàng muốn làm gì với ta cũng được, đương nhiên giết ta là không được."

Minh Tiện vốn không muốn xách chuyện vừa rồi ra.

Sơ Tranh đột nhiên nói ra một câu như vậy, cả người Minh Tiện đều cảm thấy sắp bốc cháy.

"Chàng muốn ở bên ta không?"

Minh Tiện kinh ngạc nhìn về phía cô, huyết dịch trong thân thể giống như đều đang sôi trào tại thời điểm này, bên tai vang lên tiếng ong ong, rồi chậm rãi an tĩnh lại.

Toàn bộ thế giới yên lặng như tờ.

Biểu cảm của Sơ Tranh nghiêm túc lại nghiêm túc, không phải nói đùa.

Minh Tiện thì thào một tiếng: "Ở bên nhau... thế nào?"

"Vừa rồi chàng muốn làm gì với ta?" Trong giọng nói của Sơ Tranh không có bất kỳ kiều diễm gì, nhưng lời nói ra, lại vạn phần kiều diễm: "Chính là ở bên nhau như thế."

Bên tai Minh Tiện chỉ còn lại tiếng tim mình đập, hắn vô thức muốn đồng ý, nhưng trong chớp mắt tiếp theo hắn giống như nghĩ đến cái gì đó, như rơi vào hầm băng.

Minh Tiện giơ tay ngăn trở gương mặt, quay mặt sang một hướng khác "Ta sẽ không ở cùng với ngươi."

Sơ Tranh: "???"

Có ý gì?

Không ở cùng với ta thì chàng muốn ở cùng với ai?!

Được rồi.

Không muốn thì không muốn.

Sơ Tranh vỗ bả vai Minh Tiện: "Đừng có tiếp tục muốn chạy, bằng không thì ta không ngại làm chút chuyện khác." Đánh gãy chân giam lại ta cũng có thể làm được.

Giữa hai hàng lông mày thanh lệ của nữ hài đựng đầy sương lạnh, một đôi mắt trong suốt bình tĩnh, như mặt biển này, vô biên vô hạn, không có chút gợn sóng, nhưng chỗ sâu âm thầm cất giấu sóng ngầm gì, thì không ai biết được.

Ý niệm đầu tiên của Minh Tiện chính là: Nàng đang uy hiếp mình.

Sơ Tranh vào lúc Minh Tiện đang ngơ ngẩn, buông hắn ra, cũng nhanh chóng mổ nhẹ lên môi hắn một cái: "Chàng định đi đâu?"

Bình luận

Truyện đang đọc