XUYÊN NHANH: NAM THẦN, BÙNG CHÁY ĐI!

Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên

➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥

Sư Dịch đối đầu với ánh mắt Sơ Tranh, gió sông xuyên qua giữa hai người, cỏ hoang bên bờ lay động.

Hắn thích cô không?

Thích.

Nếu không mình sẽ không quan tâm cô như vậy, sẽ không có những suy nghĩ không nên có như vậy.

Sư Dịch buông bàn tay cầm kiếm ra, đặt trên mu bàn tay Sơ Tranh: "Yến tiểu thư thật sự không để ý ta là loại người gì sao?"

Người như hắn...

Cô căn bản không hiểu rõ.

Trong lòng hắn tồn tại ma quỷ mà chính hắn cũng không hiểu rõ, bọn nó sẽ tùy ý sinh trưởng vào lúc trời tối người yên.

Người đứng bên cạnh cô, nên có tâm tư tinh khiết, bối cảnh sạch sẽ.

Chứ không phải giống như hắn...

"Ừ. Ta không để ý." Sơ Tranh nghiêm túc gật đầu.

Ánh mắt Sư Dịch hơi biến đổi, chỉ cảm thấy yết hầu căng lên: "Vậy... Nếu như ta muốn giết nàng thì sao?"

"Vì sao lại muốn giết ta?" Ta làm sai chỗ nào sao? Mi lại muốn giết ta!!

"Yến tiểu thư, ta chỉ hỏi nếu như."

Sơ Tranh trầm mặc một chút: "Vậy ta..." Cố hết sức cho chàng giết đi.

【  Tiểu tỷ tỷ, nghĩ kỹ rồi nói nha. 】 Sơ Tranh vừa mở đầu, đã bị Vương Giả cắt ngang.

Sơ Tranh: "..." Vương bát đản mi có phải là biến thái không! Loại thời điểm này mà mi cũng nhìn lén?

【???】 Sao nó lại nhìn lén rồi? Rõ ràng là chính cô đang suy nghĩ những chuyện kỳ kỳ quái quái!!

"Yến tiểu thư?"

Sơ Tranh hơi rũ mắt xuống, không chút dấu hiệu nào cúi đầu xuống.

Sư Dịch hoảng thần, giọng nói của cô gái vang lên bên tai: "Tùy chàng." Có thể giết được ta thì coi như ta thua!!

Tùy... Hắn sao?

Một hồi lâu sau, tư thái kháng cự của Sư Dịch rõ ràng mềm xuống, cuối cùng mơ hồ có chút đáp lại.

Hắn thật sự rất thích cô.

Muốn có được cô...

Nhưng hắn không dám.

Hắn thậm chí sợ mình chạm thử vào, thì sẽ giống như trăng dưới nước hoa trong gương, biến mất không còn thấy bóng dáng tăm hơi.

-

Cuối cùng nếu không phải Sư Dịch ngăn cản, hắn cảm thấy mình phải giao phó ở nơi dã ngoại hoang vu này.

Sư Dịch chỉnh lý ngay ngắn y phục, cầm bội kiếm lên, nhảy xuống khỏi tảng đá.

Sơ Tranh ngồi ở trên tảng đá, khuỷu tay chống vào đầu gối cong lên, tư thế ngồi có chút bá khí, hơi ngửa đầu nhìn nam nhân cao hơn mình một chút.

Người sau không được tự nhiên dời mắt, vươn tay về phía Sơ Tranh: "Yến tiểu thư, không đi sao?"

"Chàng muốn trở về với ta?"

"..." Sư Dịch chuẩn bị thu tay lại: "Nếu Yến tiểu thư không muốn đi, vậy ta cáo từ trước."

Bàn tay bị chặn đứng giữa không trung, cô gái mượn lực của hắn, đứng lên, người đã cao hơn hắn một chút.

Lúc này Sư Dịch phải ngửa đầu nhìn cô.

Sơ Tranh khom người mổ nhẹ lên khóe môi hắn: "Về nhà thôi."

Cánh môi Sư Dịch khẽ động, cuối cùng không nói gì, đỡ Sơ Tranh từ trên tảng đá xuống.

Vốn định buông Sơ Tranh ra, lại bị cô gắt gao níu lại.

"Yến tiểu thư..."

"Làm sao?"

"Có thể buông ra ta không?"

Sơ Tranh chụp cho Sư Dịch một cái mũ trước: "Chàng ghét bỏ ta?"

"Ta không có, ta chỉ là..." Sư Dịch hơi lúng túng: "Ta chỉ là..."

Sơ Tranh híp mắt lại, dữ dằn nhìn hắn: "Chỉ là cái gì?"

"Không, không có gì." Sư Dịch lắc đầu, mặc cho Sơ Tranh kéo tay hắn.

Đi ra một khoảng cách, Sư Dịch đột nhiên hỏi: "Tiểu thư, nàng tới đây bằng cách nào?"

"Đi tới." Nếu không thì ta còn có thể bay sao?!

Sư Dịch: "Nơi này cách trong thành rất xa..."

Sơ Tranh: "Đúng vậy, tại sao chàng lại chạy xa như vậy?"

Sư Dịch: "..."

Hắn đã dự định rời đi, chẳng lẽ không nên đi xa một chút sao?

"Tiểu thư, ta cõng nàng nhé?" Sư Dịch đi về phía trước hai bước, ngồi xổm trước người Sơ Tranh: "Rất xa."

"Không cần." Sơ Tranh từ chối đến siêu dứt khoát.

Dường như Sư Dịch không biết nên làm sao, cứng lại ở đó.

Ngay khi hắn chuẩn bị đứng dậy, Sơ Tranh đột nhiên ôm cổ hắn, ghé vào trên lưng hắn: "Đi thôi."

Giọng điệu của người sau nghe cực tự nhiên, giống như căn bản không hề từ chối hắn cõng vậy.

-

Sơ Tranh và Sư Dịch đồng thời trở về, Nghênh Hương cảm thấy bất ngờ lại cảm thấy đương nhiên, nàng gãi gãi đầu, cũng không biết vì sao mình lại có suy nghĩ như vậy.

Chờ Sơ Tranh vào phòng, Nghênh Hương tiến đến bên cạnh Sư Dịch, nhỏ giọng hỏi: "Sư Dịch công tử... Tiểu thư không làm chuyện gì kỳ quái với ngươi chứ?"

Dù sao tiểu thư cũng đã từng nói, muốn đánh gãy chân Sư Dịch công tử nha!

Chân của Sư Dịch công tử vẫn yên bình, vậy nói không chừng là...

"..." Chuyện kỳ quái? Loại kỳ quái nào cơ? "Không có."

"Ồ." Nghênh Hương che lấy trái tim nhỏ: "Vậy ngươi tuyệt đối không nên chọc giận tiểu thư nữa nha, ta sợ nàng thật sự..." Xuống tay với ngươi, tiểu thư thật sự rất dữ!

"Thật sự làm sao?"

"Nghênh Hương." Giọng nói của Sơ Tranh từ trong phòng truyền tới.

Nghênh Hương vội vàng đáp một tiếng, vừa lắc đầu vừa khoát tay với Sư Dịch: "Không có gì không có gì, ta đi vào trước đây."

Sư Dịch đứng đó một lúc lâu, đẩy cửa phòng mình ra đi vào.

Gian phòng vẫn giống như lúc hắn đi, Sư Dịch thở dài dưới đáy lòng, quyết định đi, cuối cùng vẫn trở về.

Sau khi Sư Dịch trở về, Nghênh Hương liền phát hiện rõ ràng tâm tình của Sơ Tranh tốt hơn rất nhiều, trước đó toàn là áp suất thấp, nàng cũng có chút thở không nổi.

Hơn nữa Nghênh Hương còn phát hiện, Sư Dịch đổi xưng hô về lại tiểu thư như lúc ban đầu.

Kiểu xưng hô Yến tiểu thư quá chính thức xa cách, nhưng cũng đại biểu cho thân phận của Sư Dịch và Sơ Tranh cũng không có phân chia đẳng cấp quá lớn.

Nhưng tiểu thư thì không giống...

Ai, nói cho cùng vẫn là tiểu thư bị sắc đẹp làm chậm trễ!

Nghênh Hương đang nghĩ ngợi, liền thấy vai chính trong công cuộc dùng sắc đẹp mê hoặc đi từ một bên khác tới, khí chất như hoa, dung mạo như ngọc, hay cho một mỹ nhân.

Nghênh Hương cúi đầu xuống: "Sư Dịch công tử."

"Đưa cho tiểu thư?"

"Ừ."

"Để ta đi."

"... Được." Nghênh Hương giao đồ vật trong tay cho Sư Dịch: "Mấy ngày nay thân thể tiểu thư không thoải mái lắm, Sư Dịch công tử nhất định phải nhìn tiểu thư uống xong, nhất định phải nhìn nàng uống đấy!"

Nghênh Hương căn dặn Sư Dịch.

Sư Dịch có chút không rõ ràng cho lắm, nhưng vẫn gật đầu.

Sư Dịch gõ cửa đi vào, phát hiện trong phòng còn có mấy người, hắn hơi dừng lại, suy nghĩ xem có nên lui ra ngoài không, liền thấy người ngồi ở chủ vị vẫy vẫy tay với hắn.

Sư Dịch đành phải bưng đồ đi qua.

"Tiểu thư."

"Tại sao lại là chàng đưa?"

Tầm mắt mọi người ở đây đều rơi trên người hắn, có tìm tòi nghiên cứu, có hiếu kì, cũng có cảnh giác... Sư Dịch kiên trì đáp: "Tiểu thư không muốn ta đưa sao?"

"Không có." Sắc mặt Sơ Tranh không có gì thay đổi: "Chàng ngồi trước đi."

"Tiểu thư, ta đi ra ngoài trước..."

"Ngồi xuống."

Sư Dịch: "..."

Sư Dịch dự định đến bên cạnh ngồi, Sơ Tranh lại giơ tay gõ gõ bên cạnh.

"Tiểu thư, thế này không thích hợp."

Sơ Tranh dùng tay nâng cằm lên, ngữ điệu nhẹ nhàng, nói không nên lời là uy hiếp hay là nhắc nhở: "Sư Dịch, chàng không ngồi thì có người muốn ngồi, chàng phải nghĩ cho rõ ràng."

Sư Dịch: "..."

Bàn tay Sư Dịch siết rồi lại siết, cuối cùng đội lấy áp lực ngồi xuống bên cạnh Sơ Tranh.

Sơ Tranh hài lòng dời mắt, nhìn về phía những người khác: "Như chư vị thấy, người bên cạnh ta cũng không phiền các vị phí tâm, lần này niệm tình các ngươi vi phạm lần đầu, ta không so đo, nếu còn có lần sau, thì cũng đừng trách ta không khách khí."

Bình luận

Truyện đang đọc