XUYÊN NHANH: NAM THẦN, BÙNG CHÁY ĐI!

Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên

➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥

Tinh Tuyệt dựa theo giáo trình mà nấu, trừ bề ngoài hơi kém, thì ngửi mùi cũng còn tạm được.

Dưới cái nhìn chăm chú của Tinh Tuyệt, Sơ Tranh nếm thử một miếng.

"Thế nào?"

"Cũng... Tạm được." Xác thực cũng tạm được, chỉ là không tính là cực kỳ ngon.

Dù sao phòng bếp cơ bản đều là trí năng hóa, mức độ lửa và gia vị bỏ vào bao nhiêu, đều được viết rõ ràng.

Chỉ cần dựa theo giáo trình mà nấu, thì chỉ cần không phải là sát thủ phòng bếp, đồ nấu ra dù không phải món ăn ngon, cũng tuyệt đối có thể ăn được.

Tinh Tuyệt tự nếm thử một miếng, lông mày dần dần nhăn lại: "Không ngon lắm mà."

Nói xong hắn lại tự tin nói: "Anh luyện thêm mấy lần là nấu ngon rồi."

Sơ Tranh: "Anh không cần làm những việc này."

Anh là đại thiếu gia cơ mà!

Hồ Thạc biết anh ở đây làm đầu bếp, sẽ bị tức chết đấy.

Tinh Tuyệt nghiêm túc nói: "Nhưng anh muốn nấu cho Bảo Bảo ăn, để Bảo Bảo ăn đồ ăn anh tự nấu, rất có cảm giác thành công nha."

Kỹ xảo yêu đương không phải có một mục chính là "muốn bắt được trái tim phụ nữ, thì phải bắt được dạ dày phụ nữ trước" sao?

Câu này từ xưa đến nay vẫn luôn được tôn sùng là chân lý, chắc chắn là có lý!

Sơ Tranh sờ đầu hắn, giọng điệu thản nhiên: "Ăn cơm."

-

Chỗ Sơ Tranh trừ người máy nhỏ kia, thì không có những người máy khác, cho nên cơm nước xong xuôi, Tinh Tuyệt phải tự thu dọn đồ vào phòng bếp.

Tinh Tuyệt thu dọn xong, vừa thả tay áo xuống, vừa đi ra ngoài.

Hắn không nhìn thấy Sơ Tranh ở phòng khách, nhìn sang phía phòng ngủ một chút.

Trong phòng ngủ, người máy đang lăn qua lăn lại trên giường, Sơ Tranh đứng bên cửa sổ, đang nhìn ra bên ngoài.

Tinh Tuyệt đi qua, ôm lấy cô từ phía sau, hôn cô một cái: "Bảo Bảo."

"Hai người có biết xấu hổ không, ở đây còn có người máy vị thành niên đấy, làm hư người ta là phạm pháp!"

Người máy ở phía sau trách móc một câu.

Tinh Tuyệt buông cô ra, xoay người đi xem người máy: "Sao nó lại đáng yêu như thế chứ."

"Nhưng đáng thương không có ai yêu." Người máy sâu kín tung ra một câu.

Vốn là giọng nói non nớt bập bẹ, lại ra vẻ thâm trầm, nghe kiểu gì cũng thấy khôi hài.

"Hừ, có niềm vui mới là quên ngay niềm vui cũ này, cũng không nhớ thử xem trước kia là ai cùng ngài thức đêm cùng ngài rong chơi..."

Người máy liên thiên không ngừng.

Sơ Tranh chỉ vào cổng: "Bây giờ không cần mi nữa, ra ngoài."

Người máy: "..." Vô tình!!

Người máy lăn xuống mặt đất, nhanh như chớp lăn xuống dưới lầu, đến cửa ra vào còn hầm hừ trách móc: "Niềm vui mới như nước chảy, niềm vui cũ chỉ biết kiên cường!"

Nói xong rồi cắm đầu xuống cầu thang.

Lốp bốp lăn xuống dưới lầu, tiếp theo đó có tiếng nói chuyện vang lên, cũng không biết đang nói chuyện với ai, có vẻ rất là tức giận.

"Nó không sao chứ?"

"Không sao." Sơ Tranh đã sớm quen thuộc với dáng vẻ thỉnh thoảng lại động kinh bắt đầu diễn kịch của người máy.

"Nó đang nói chuyện với ai thế?" Phía dưới chắc không có người mới phải chứ.

Sơ Tranh thuận miệng bịa chuyện: "Chắc là Tinh Kiều." Chắc chắn là đang nói mò với hai con người giấy.

Tinh Tuyệt: "Tinh Kiều còn chưa đi sao?"

Sơ Tranh: "Nó phải học tập."

"..." Được thôi. Con ngươi Tinh Tuyệt khẽ chuyển, cầm cổ tay Sơ Tranh: "Anh cũng muốn học tập."

"Anh muốn học tập cái gì?" Sơ Tranh không hiểu thấu.

Tinh Tuyệt điểm lên môi mình một cái, thanh âm thật thấp, cố ý kéo dài ngữ điệu: "Bảo Bảo dạy anh đi."

Sơ Tranh: "..." Mi lại bắt đầu đúng không!!

-

Sơ Tranh nghiêm túc dạy dỗ một lần, lại ôn tập thêm vô số lần nữa, sau đó hai người nằm song song ở trên giường.

"Không về à?" Sơ Tranh hỏi hắn.

"Ừm..." Tinh Tuyệt xoay người ôm cô, giọng còn hơi khàn: "Muốn ngủ cùng Bảo Bảo."

"Vậy đi tắm đi."

Tinh Tuyệt hơi chần chờ: "Nhưng không có quần áo để thay."

Sơ Tranh cho một đề nghị: "Không mặc."

"..."

Vẫn là Bảo Bảo đủ hung ác nha!

Không mặc dễ bị 404, cho nên chắc chắn là không thể nào. Không biết Sơ Tranh moi từ đâu ra một bộ quần áo còn chưa cắt mác.

Tinh Tuyệt tắm sạch xong ra, tóc cũng không sấy, chui thẳng vào trong chăn của Sơ Tranh.

Tóc còn ướt cọ cho Sơ Tranh một thân toàn nước.

"Anh là chó sao?" Sơ Tranh ấn lấy đầu hắn, không cho hắn cọ: "Sấy tóc đi!"

Tinh Tuyệt: "Bảo Bảo giúp anh."

Sơ Tranh không hề muốn giúp: "Tự làm đi, anh lại không phải trẻ con."

Tinh Tuyệt: "Vậy anh không sấy nữa."

Tinh Tuyệt cứ như vậy mà nằm.

Sơ Tranh: "..."

Sơ Tranh hít sâu hai cái, cố nén xúc động muốn đánh người, kéo người vào phòng tắm sấy khô tóc.

Sấy tóc xong lại nhét người về trên giường: "Nhanh đi ngủ đi."

Gian phòng đã tắt đèn nhưng vẫn có ánh sáng, ánh sáng từ những cái bình nhỏ kia giống như ngôi sao phát sáng từ sâu trong không gian, chói lọi không nói ra được.

Tinh Tuyệt nằm ở bên cạnh Sơ Tranh, bắt đầu không nhịn được tâm tư ngo ngoe muốn động.

"Tinh Tuyệt, đừng quậy."

"Bảo Bảo... Em không muốn sao?" Tinh Tuyệt thấp giọng nói: "Trước kia chúng ta chưa từng có sao?"

"Chưa từng." Chúng ta trước kia còn chẳng quen nhau, có cái quỷ.

Tinh Tuyệt hơi sửng sốt, một lát sau nói: "Nhưng bây giờ anh muốn..."

Sơ Tranh: "Tinh Tuyệt, bây giờ anh vẫn ở trạng thái mất trí nhớ, em không muốn lúc này."

Tinh Tuyệt: "Vậy nếu như anh không thể nào khôi phục được ký ức thì sao?"

Đây là một câu hỏi rất hay.

Sơ Tranh: "Chờ những chuyện này kết thúc, chúng ta lại thảo luận vấn đề này."

"... Ừ."

Tinh Tuyệt thấp giọng đáp một tiếng, ôm cô không nói thêm gì nữa.

Sơ Tranh hôn lên trán hắn một cái, Tinh Tuyệt cũng không đáp lại, hô hấp đều đặn như đã ngủ thiếp đi.

-

Sầm ——

Sơ Tranh bị tiếng động làm bừng tỉnh, duỗi tay lần mò sang bên cạnh, lại sờ được khoảng không.

Gian phòng u ám, một bóng người quỷ dị đứng lặng ở giữa cửa phòng ngủ và phòng khách, bên giường có người khom người, che lấy đầu gối.

Sơ Tranh đứng dậy, chuyển đến bên giường, kéo người ngồi xuống: "Sao thế?"

Tinh Tuyệt bắt lấy cổ tay Sơ Tranh: "Có thứ gì đó."

Sơ Tranh bật đèn, ở cửa có một con người giấy đứng thẳng, má đỏ như đít khỉ, quỷ dị lại khôi hài.

"Người giấy?" Vậy mà lại là người giấy.

Vừa rồi hắn nhìn thấy có người đứng ở đằng kia, giật nảy mình.

Còn tưởng là vật kỳ quái gì...

"Ừ." Sơ Tranh nhìn về nơi hắn đang ôm lấy: "Bị đụng phải à?"

Lực chú ý của Tinh Tuyệt dồn hết về trên người người giấy, mờ mịt hỏi: "Sao nó lại chạy lên đây được?"

"Thiếu đánh."

"???"

Sơ Tranh xách con người giấy xuống trước, cũng nhét nó vào trong ngăn tủ.

Trước khi đóng tủ lại còn hung thần ác sát uy hiếp một phen: "Còn dám chạy lên nữa ta giết chết mi!"

Người giấy duy trì nụ cười quỷ dị lại không thất lễ.

Sơ Tranh đóng cửa lại, nghĩ nghĩ, tìm khóa khóa tủ lại, sau đó mới lên lầu, khóa trái cửa phòng.

Trước kia hai đứa này lăn lê khắp nơi thì cũng thôi đi, cùng lắm là dọa cô một chút.

Bây giờ vật nhỏ ở đây, dọa xảy ra chuyện thì phải làm sao bây giờ.

Tinh Tuyệt vẫn ngồi ở bên giường, quần bị hắn xắn lên, đang xoa xoa đầu gối.

Sơ Tranh ngồi xổm xuống bên cạnh hắn, gỡ tay hắn ra nhìn một chút: "Đau?"

"Ừ..."

Sơ Tranh tìm thuốc xoa cho hắn, Tinh Tuyệt rũ mắt nhìn người đang thoa thuốc cho mình, ánh mắt vô thức trở nên dịu dàng đến lạ.

Nhưng mà Sơ Tranh không chú ý đến Tinh Tuyệt, rất nhanh chóng xử lý xong, thô lỗ nhét người vào trong chăn.

Tinh Tuyệt trực tiếp lăn vào bên trong, ngủ ở bên trong, hắn nghiêng người hỏi: "Em còn chưa nói cho anh biết, sao mà nó đi lên được?"

"Đi ngủ."

"Anh nghĩ mãi mà không rõ, ngủ không được... Ưm..."

Bình luận

Truyện đang đọc