Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên
➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥
Thi toán học chỉ là bài thi nhỏ, cũng không trông coi nghiêm lắm.
Giáo viên ngồi trên chấm bài, căn bản không nhìn bọn họ, người phía dưới chép bài nhau đến phi thường sung sướng.
Sơ Tranh một tay chống trán, một tay khác cầm bút viết chữ, tư thế bá khí không nói ra được.
Tốc độ viết chữ của cô không nhanh, nhưng mỗi bài đều không dừng lại gì.
Viết chữ tuy chậm, nhưng tốc độ hiểu đề nhanh, cho nên trung hòa với nhau, tốc độ làm bài của cô cũng không tính là chậm.
"Tiểu Sơ, điện thoại của cậu cứ rung mãi."
Bạn học Hạ San rốt cuộc không nhịn được nữa, điện thoại của Sơ Tranh rung lên không ngừng, cứ tiếp tục như thế, giáo viên cũng sẽ nghe thấy được.
Sơ Tranh bực bội ném bút, nhìn giáo viên đang chấm bài đến mê muội trên bục giảng một chút, đưa tay mò di động ra, trực tiếp đổi từ chế độ rung sang chế độ im lặng, sau đó ném về.
Hạ San nhìn một loạt thao tác của Sơ Tranh, mờ mịt gãi gãi đầu.
Không nhìn xem ai gọi cho cô sao?
Cứ quấy rối mãi, chắc là có chuyện gì đó quan trọng đúng không?
Sơ Tranh cầm bút tiếp tục viết đề.
Khi cô lật giấy bài thi, bỗng nhiên dừng lại, ánh mắt nhìn vào trong hộc bàn một chút.
Cô đột nhiên để bút xuống, mò điện thoại di động ra, mở khoá ấn mở tin nhắn nhảy ra trên màn hình.
【 Thư Tuyển: Bạn nhỏ, trốn học không? 】
【 Sơ Tranh: Không, kiểm tra. 】
Sơ Tranh đáp xong rồi ném điện thoại về.
Đúng lúc giáo viên ngẩng đầu nhìn xuống dưới, đám người vừa rồi chép bài đến hăng say, trong nháy mắt khôi phục lại yên tĩnh, làm bộ bắt đầu làm bài.
Sơ Tranh ngồi nghiêm chỉnh, viết nghiêm túc hơn bất kỳ ai.
Giáo viên quan sát một lát, lại cúi đầu.
Sơ Tranh nhanh chóng điền xong mấy bài đơn giản đằng sau, giải đề chỉ viết đáp án, tỉnh lược hết quá trình.
Viết xong đề, Sơ Tranh quăng bút ra, lấy điện thoại di động ra nhét vào trong túi.
"Tiểu Sơ cậu làm gì thế?"
Sơ Tranh ra hiệu cô ấy yên tĩnh, điểm lên bài thi trên bàn một cái, ra hiệu lát nữa nộp giúp mình.
Sơ Tranh nhanh chóng rời khỏi vị trí, rời đi từ cửa sau.
Bạn học đằng sau đều nhìn thấy, nhưng không ai dám nói.
Bởi vì vị đại lão này hung cực kì.
Không thể trêu vào không thể trêu vào.
-
Lúc này tất cả học sinh đều đang đi học, Sơ Tranh đi trong trường học không có ai, tìm một nơi leo tường ra ngoài.
Khi giẫm lên trên tường, còn rất có tố chất thần kinh ngắm nhìn bên ngoài vài lần.
Chỉ sợ chủ nhiệm giáo dục không có việc gì ra ngoài tản bộ, lại bắt được cô.
May mà lần này vận khí không tệ, chủ nhiệm giáo dục cũng không xuất hiện.
Sơ Tranh nhẹ nhàng linh hoạt nhảy ra bên ngoài, hất túi sách lên trên lưng, lấy điện thoại ra gọi điện thoại cho Thư Tuyển.
"Chỗ nào?"
Thư Tuyển sửng sốt một chút: "Không phải em đang thi sao?"
"Đã thi xong." Sơ Tranh nghe đến không kiên nhẫn: "Chỗ nào?"
Thư Tuyển nhìn vị trí của mình, báo ra một cái tên.
Sơ Tranh quả quyết cúp điện thoại, cắt đứt lời phía sau của Thư Tuyển, đi đến vị trí Thư Tuyển báo.
Chàng trai đứng dưới mái hiên râm mát, đôi chân thon dài thẳng tắp hơi cong lên, gót chân chống lên bức tường phía sau.
Vẫn là thân áo đen kia, đội mũ, vành mũ ép tới cực kỳ thấp, ngăn chặn đôi mắt.
Nhưng hơn phân nửa mặt vẫn lộ ra bên ngoài, đường cong cái cằm trôi chảy hoàn mỹ, cái cổ thon dài trắng nõn, giống như một khối mỹ ngọc.
Bàn tay khớp xương rõ ràng cầm điện thoại, đang dùng một tay thao tác.
Quay đầu soái max điểm.
Đẹp đến mức làm cho người ta muốn...
Sơ Tranh thở ra một hơi, xách túi sách màu hồng phấn đi qua.
Thư Tuyển phát giác được động tĩnh, chậm chạp ngẩng đầu lên.
Thân ảnh cô gái đập vào mắt.
Quần áo thoải mái sáng màu, có thể là quá nóng, quần đổi thành quần sooc rộng rãi.
Ống quần rộng rãi mềm mại, lay động theo bước đi của cô, vải vóc sát qua hai chân trắng nõn thon dài.
Trên vai cô đeo túi sách, một tay tùy ý khoác lấy quai đeo túi sách, một tay đút trong túi quần.
Tư thế có chút tùy ý, lại có chút bá khí đi về phía hắn.
Thư Tuyển liếc thấy dây chuyền hình thánh giá bên ngoài quần áo, chiết xạ ra ánh sáng dưới ánh mặt trời.
Thư Tuyển chỉ sững sờ trong chốc lát, chờ hắn hoàn hồn, Sơ Tranh đã đi tới trước mặt.
Cô gái bình tĩnh đứng vững, toàn thân đều lộ ra khí chất thanh lãnh.
Thư Tuyển chỉ chỉ vào một phương hướng khác: "Cổng trường ở bên kia?"
Sơ Tranh khe khẽ nghiêng đầu: "Cho nên?"
Thư Tuyển trầm ngâm: "Em leo tường ra?"
"Bằng không thì sao?" Thời gian này ta dám đi cổng trường, chủ nhiệm giáo dục không treo ta lên làm tấm gương giảng dạy về mặt xấu mới là lạ? Ta mẹ nó lại không ngốc!
Thư Tuyển nghĩ đến chuyện cô viết kiểm điểm lúc trước, tâm tình hơi phức tạp.
"Tìm em làm gì?" Trốn học không phải là chuyện mà một người nối nghiệp của xã hội chủ nghĩa nên làm, cũng là vì anh!!
"Dẫn em đến một nơi kích thích." Thư Tuyển đứng dậy, vỗ vỗ bụi đất vốn không tồn tại, tự nhiên khoác tay lên bả vai Sơ Tranh: "Dám đi không?"
"Có gì mà không dám?"
Kích thích?
Có thể có bao nhiêu kích thích?
Còn có thể kích thích hơn chuyện ta trốn học sao?
Thư Tuyển dịch chuyển cánh tay đang đặt trên bả vai cô đi, đặt trên đầu cô nhẹ vỗ một cái: "Vậy đi thôi, bạn nhỏ."
Giọng điệu của Thư Tuyển có chút ôn nhu, không giống như trước đó lắm.
Sơ Tranh: "..."
Thẻ người tốt không sao chứ?
Không phải muốn hại ta đấy chứ?!
-
Sự thật chứng minh là Sơ Tranh suy nghĩ nhiều, Thư Tuyển cũng không có ý đồ khác, chỉ dẫn cô đến một khu vui chơi.
Sơ Tranh: "..."
Đồ chơi của trẻ con, ai muốn chơi?
Đại lão sao có thể chơi những thứ này!
Thư Tuyển đi mua vé về, lắc lắc vé trong tay: "Đi thôi."
Sơ Tranh có chút cứng ngắc.
Cô không thấy rõ hai tấm vé kia.
... Thẻ người tốt mua vé gì?
Không phải là vòng quay chọc trời hay là thuyền hải tặc gì đó chứ?
Muốn ngồi xe cáp treo ta có thể mua cho hắn một cái lên trời xuống đất, tại sao phải tới nơi này?
Thời gian đi học, sân chơi cũng không có nhiều người.
Sơ Tranh nghiêm mặt đi theo phía sau, Thư Tuyển thấy cô đi chậm, cố ý thả chậm tốc độ, cùng cô sóng vai mà đi.
Bọn họ đi qua vòng quay chọc trời...
Rất tốt.
Không phải cái này.
Đi qua thuyền hải tặc...
Rất tốt.
Cũng không phải cái này.
Đi thêm tí nữa là tên lửa lên không...
Rất tốt.
Cũng không phải cái này.
Không đúng... còn chưa qua, Thư Tuyển dừng lại, cũng giữ chặt Sơ Tranh còn muốn đi lên phía trước: "Bên này."
Sơ Tranh: "..."
Xong xong, mặt mũi đại lão khó mà giữ được.
Cũng không phải cô sợ.
Đại lão thì không sợ gì cả.
Chỉ là ngồi thứ này, thật sự rất mất mặt!
Bị người ta biết cô còn lăn lộn thế nào nữa!
【 Tiểu tỷ tỷ cô suy nghĩ nhiều quá rồi... 】 Vương Giả thật sự không nhịn được nữa: 【 Xin hãy nghiêm túc nghĩ xem phải làm sao để thu hoạch được thẻ người tốt, đừng có cả ngày nghĩ những thứ loạn thất bát tao này. 】
Ngủ một giấc không phải được rồi sao, chuyện này còn cần phải nghĩ à?
【...】
Ta hoài nghi tiểu tỷ tỷ đang lái xe, nhưng ta không có chứng cứ.
Mắt thấy sắp đến gần hạng mục tên lửa lên không kia, kết quả Thư Tuyển rẽ ngang, vòng qua tên lửa lên không, đến vị trí đằng sau—— nhà ma.
Nhà ma còn tốt.
Phù.
Sơ Tranh ung dung không vội đi theo Thư Tuyển soát vé đi vào.
Nhà ma có mấy chủ đề, sau khi vào Thư Tuyển hỏi Sơ Tranh chọn cái nào.
Sơ Tranh tùy ý chọn cái "Vu Sơn Dạ Thoại".
【 Tiểu tỷ tỷ cô có cảm thấy cái tên này có chút ba chấm không? 】
Cái nào ba chấm?
【 Vu Sơn cô nghĩ đến cái gì? 】
Núi?
【...】
Vương Giả thở dài.
Khi không nên nghĩ thì cô lại nghĩ lung tung.
Khi nên nghĩ cô lại đột nhiên thẳng.
Làm hệ thống thật là khó.
Làm hệ thống của tiểu tỷ tỷ càng khó hơn.
Muốn đổi tiểu tỷ tỷ.