XUYÊN NHANH: NAM THẦN, BÙNG CHÁY ĐI!

Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên

➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥

Biệt thự vùng ngoại thành.

Người đàn ông vẫn ngồi trên bàn làm việc, chân đạp trên thành ghế, đang tập trung tinh thần dùng máy tính bảng xem một cái video... Không, nói đúng ra, là livestream.

Lúc chú Bạch đẩy cửa tiến vào, cảnh tượng trông thấy chính là một hình ảnh như thế.

"Tiên sinh, đều đã giải quyết."

Trên máy tính bảng kia có người hướng về phía ống kính nói chuyện, trên mặt đầy máu, hình ảnh phía sau cũng rất máu me.

"Ừ."

Người đàn ông ném máy tính bảng đi, quay đầu nhìn chú Bạch.

Chú Bạch hơi khom người: "Tiên sinh."

Chú Bạch là đến báo cáo chuyện tối hôm nay, từng câu từng chữ đều giống như từng trải qua quá trình cân nhắc tỉ mỉ, sẽ không để người đàn ông nghe thấy một chữ vô ích.

"Khách sạn Hoàng Quan phối hợp với cô ấy như thế?"

"Đúng vậy." Chú Bạch gật đầu: "Cần điều tra một chút không?"

Khuỷu tay người đàn ông chống lên một chồng sách trên bàn, đầu ngón tay tự nhiên rủ xuống, mỗi một ngón tay đều xinh đẹp tinh xảo giống như tác phẩm nghệ thuật.

"Cuối tuần chuẩn bị, tôi qua đón cô ấy."

Trên gương mặt từ trước đến nay luôn bất động thanh sắc của chú Bạch, lúc này lộ ra một tia kinh ngạc: "Tiên sinh, ngài muốn dẫn cô ấy tham dự?"

Đầu ngón tay người đàn ông cong lên, khẽ gõ lên chồng sách kia, dùng thanh âm lười biếng chậm rãi nói: "Tôi thiếu một người bạn gái, bị người chê cười sẽ không tốt."

Chú Bạch: "..."

Ngài cần bạn gái, không biết bao nhiêu người đứng xếp hàng đợi ngài chọn, sẽ thiếu sao?

"Vậy tiên sinh, Tống gia bên kia?"

"Nếu như bọn họ đồng ý đề nghị, vậy thì tạm thời tha cho bọn họ một lần, nếu như không đồng ý, vậy thì cho chút giáo huấn."

"..."

Chú Bạch âm thầm thở dài.

Nếu Tống gia thật sự đồng ý, thì cũng coi như bỏ đi nửa cái mạng rồi.

Tiên sinh nói tha cho bọn họ một lần, nhưng cũng có khác với lăng trì chỗ nào đâu, còn phải mỗi ngày nơm nớp lo sợ, không biết kết quả cuối cùng là gì.

Chú Bạch nhìn người đàn ông đã cầm sách lên, muốn nói lại thôi.

Cuối cùng ông trầm mặc lui ra ngoài.

-

Sơ Tranh ở trong biệt thự ăn dưa của Tống gia hai ngày.

Tống gia đã thừa nhận, Tống gia còn một vị thiên kim, là chị gái song sinh của Tống Yên Nhiên, thông báo rõ ràng tên tuổi của cô.

Câu đố về hai Tống Yên Nhiên đã được giải.

Nhưng chuyện yến hội, Tống Bác Học đắc tội với người ta là chắc chắn.

Tăng thêm người nhà của mấy nữ sinh bị Sơ Tranh đánh lúc trước, nhảy ra chơi trò ngáng chân Tống Bác Học, Tống gia gần đây thảm cực kỳ.

"Tống tiểu thư, ngài có thể đừng gọi tôi vào hơn nửa đêm được không?"

Hoa Xán ngáp một cái, buồn ngủ đến không chịu được.

Hắn cũng không biết vị cố chủ này có bệnh gì, cứ khăng khăng hơn nửa đêm tìm hắn, người không biết còn tưởng rằng bọn họ đang lén lút làm chuyện không thể lộ ra ánh sáng đó.

Sơ Tranh ngồi ở vị trí kế bên ghế lái: "Tra được chưa?"

Hoa Xán buồn ngủ muốn chết, tìm tòi bên cạnh, sờ mấy lần mới sờ được đồ: "Chỉ có bấy nhiêu thôi, Tống tiểu thư, tôi đã tận lực, Dư gia này không dễ nghe ngóng như vậy."

Sơ Tranh mở túi văn kiện ra, lấy đồ vật bên trong ra...

Một trang giấy rất mỏng.

Sơ Tranh nhìn Hoa Xán.

Hoa Xán lập tức giật mình một cái, cơn buồn ngủ ít đi một chút: "Tống tiểu thư, tôi thật sự chỉ tìm được nhiêu đó thôi, đây chính là Dư gia, không phải những nơi khác!!"

Sơ Tranh thu tầm mắt lại.

Dư gia trước kia là đen toàn bộ, về sau tẩy trắng, đương nhiên chỉ là tẩy trắng ở mặt ngoài.

Thành viên cốt lõi của Dư gia đều rất khiêm tốn.

Gia chủ Dư gia có mấy người phụ nữ, Dư Tẫn không phải do nguyên phối sinh ra, nghe nói là do nhân tình nào đó sinh ra.

Tư liệu liên quan đến Dư Tẫn chỉ có vẻn vẹn đến lúc hắn học cấp hai, trong lúc đi học công khai, ngay cả tấm hình cũng không có, phía sau liền... Không có.

Sơ Tranh ném tờ giấy kia cho Hoa Xán.

"Ai, Tống tiểu thư, ngài không có việc gì điều tra về hắn làm gì?" Đây chính là người của Dư gia, có thể tùy tiện chọc vào sao?

"Không có việc gì."

Sơ Tranh đẩy cửa xe ra xuống dưới, cô đứng ở ven đường, suy nghĩ một chút: "Giúp tôi tìm hacker điều tra một chút."

Hoa Xán: "..."

Ngài còn chưa hết hi vọng cơ à!

Cố chủ yêu cầu, mặc kệ lên trời hay xuống đất, chỉ cần có thể làm được, đều phải thỏa mãn.

Hoa Xán lái xe rời đi, Sơ Tranh đứng ở ven đường một lúc lâu.

Cô đi theo đường cái trở về.

Lúc này trời tối người yên, trên đường phố chỉ có đèn đường lẳng lặng lóe lên, tia sáng u ám.

Sơ Tranh đi đến một con đường phía trước, thời điểm quẹo cua, đột nhiên nghe thấy bên cạnh có tiếng đánh nhau.

Chân Sơ Tranh vừa vươn ra lập tức thu hồi lại.

Cô cẩn thận liếc mắt nhìn sang bên kia một cái.

Một đám người đang sống mái với nhau.

Tối như bưng, hù chết người.

Sơ Tranh đứng ở một nơi bí mật gần đó nhìn một lúc, hỗn loạn bên kia đột nhiên di chuyển về phía cô, phía trước có mấy người chạy đi.

Người phía sau rất nhanh đuổi theo mấy người chạy trốn kia.

Sơ Tranh trông thấy những người này có súng, nhưng không có ai dùng, có lẽ là sợ dẫn tới phiền phức.

Có súng!

Ta vẫn nên chạy trước đi!

Sơ Tranh lập tức rút lui, thuận tiện báo cảnh sát.

Đợi cô rút khỏi khu vực hỗn loạn kia, từ rất xa nghe thấy tiếng còi cảnh sát.

Sơ Tranh chậm rãi lắc lư về gần biệt thự.

Cô quan sát vệ sĩ phân bố trong biệt thự một chút, chuẩn bị chọn một vị trí nhảy vào.

Cô vừa mới chuẩn bị trèo tường, bên cạnh đột nhiên có một cái tay vươn ra, lập tức kéo cô xuống, Sơ Tranh theo phản xạ có điều kiện, cong chân đá về phía đối phương.

Người kia kêu lên một tiếng đau đớn, mùi máu tươi lan tràn ra.

Nhưng hắn vẫn không buông Sơ Tranh ra, ngược lại lấy tốc độ quỷ dị, chế trụ mắt cá chân Sơ Tranh.

Hai người so mấy chiêu ở chân tường.

Dao găm sắc bén hiện lên trước mặt Sơ Tranh.

Mẹ!

Đánh không lại liền rút dao à!

Sơ Tranh chế trụ cổ tay người kia, đầu gối lần nữa đụng tới, dao trong tay hắn, đang tới gần chính hắn.

Khí lực của người kia không nhỏ, ngay lúc Sơ Tranh chuẩn bị dùng sức, người kia đột nhiên buông lỏng lực đạo.

Phốc phốc ——

Dao đâm vào lồng ngực.

【 Chúc mừng tiểu tỷ tỷ hoàn thành lần kéo ngược lại đầu tiên ở vị diện này, đang load... 】

"..."

Sao ta lại đáng thương như vậy chứ!!

-

Hình ảnh trước mắt Sơ Tranh nhoáng lên một cái, lần nữa trở lại lúc cô ấn lấy tay đối phương, đưa con dao kia tới gần hắn.

Tiến thêm chút nữa, dao găm sẽ hạ xuống.

Sơ Tranh lập tức rút lui lực đạo, thuận tay cướp dao găm khỏi tay hắn, một giây sau đặt nằm ngang trên cổ người đối diện.

Trong bóng tối Sơ Tranh không nhìn thấy nét mặt của hắn, nhưng Sơ Tranh cảm giác hắn nhìn mình một chút, sau đó...

Hôn mê.

Sơ Tranh bảo trì tư thế cầm dao, nhưng người kia đã dựa vào tường ngã xuống.

Sơ Tranh trấn định ném dao đi, lấy điện thoại di động ra, mở đèn pin, soi về phía người trên đất.

Người đàn ông mặc một chiếc áo len, lỏng lỏng lẻo lẻo, phía trên dính máu.

Sắc mặt trắng bệch, nhưng không hề ảnh hưởng đến dung mạo của hắn.

Thẻ người tốt vĩnh viễn đẹp như thế.

Sơ Tranh quan sát người xong, có chút rầu.

Thế nào bảo ta phải làm sao đây?

Bây giờ cô còn phải leo tường mà vào, chẳng lẽ còn phải đem hắn vào theo?

【 Tiểu tỷ tỷ, cô có thể nghĩ biện pháp cầm máu cho hắn trước được không, chờ cô suy nghĩ xong, hắn đã mất máu quá nhiều rồi!! 】 Người ta đã bị thương, cô còn có thể nhàn hạ thoải mái suy nghĩ! Phản ứng đầu tiên không phải là cứu người sao?!

Sơ Tranh dời điện thoại xuống.

Lượng máu bên hông đặc biệt lớn, mắt thường cũng có thể trông thấy vết tích chảy máu.

【 Tiểu tỷ tỷ, xin cô đừng phát rồ động loạn! 】 Vương bát đản hét lớn một tiếng.

Sơ Tranh yên lặng thu tay về.

Cô thu điện thoại lại, leo tường vào.

【 Tiểu tỷ tỷ cô mặc kệ? Đây chính là thẻ người tốt của cô đó 】

Bình luận

Truyện đang đọc