XUYÊN NHANH: NAM THẦN, BÙNG CHÁY ĐI!

Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên

➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥

Sơ Tranh vừa mở mắt đã phát hiện mình đang ở trong nước, hơn nữa còn đang chìm xuống, cô theo bản năng bơi lên, ngoi lên khỏi mặt nước.

Trong hồ bơi to như vậy, nam nam nữ nữ, xa hoa truỵ lạc, âm thanh huyên náo đập vào mặt.

Sơ Tranh ở giữa bể bơi, chân có thể đạp tới đáy hồ, cô đứng vững thân thể, chầm chậm, đi về phía biên giới bể bơi.

"Không chơi nữa à?"

Đột nhiên có người vọt tới, trong giọng nói mang theo chút ý cười và ngả ngớn.

Sơ Tranh cũng không nhìn rõ là ai, khoát khoát tay.

Đối phương lại không có ý định bỏ qua cho cô, giơ tay qua muốn kéo cô: "Đến cũng đã đến, đừng làm mất hứng như thế chứ, cùng chơi đi..."

Dưới tia sáng hơi mờ, Sơ Tranh nhìn thấy trên mặt gã đàn ông kia mang theo nụ cười không có ý tốt.

Sơ Tranh nhấc chân liền đạp nơi nào đó của đối phương.

Có thể là bởi vì nguyên nhân dưới nước, hiệu quả không giống với Sơ Tranh nghĩ tới lắm, nhưng cũng có thể làm cho gã đàn ông kia cách xa mình.

Sơ Tranh không biết tình huống thế nào, không có ý định lãng phí thời gian dây dưa với gã, cấp tốc lên bờ, túm lấy khăn tắm sạch sẽ gọn gàng đặt trên bờ, khoác lên người rời đi.

Sơ Tranh tìm tới toilet, vào phòng rồi khóa trái cửa lại.

-

Nguyên chủ họ Mạnh, người đại diện.

Nguyên chủ cũng không muốn làm người đại diện, nhưng cô ấy có một đối tượng thầm mến thật lâu là Hoa Hòe, đối phương muốn vào giới âm nhạc làm ca sĩ, nguyên chủ vì hắn ta nên mới trở thành người đại diện.

Mà cô ấy cũng xác thực trở thành người đại diện của Hoa Hòe, nhưng thiên phú của Hoa Hòe chẳng ra sao cả, tham gia mấy lần tuyển chọn, đều chưa vào được vòng chung kết đã bị loại.

Hoa Hòe không muốn từ bỏ, nguyên chủ cũng chỉ có thể nghĩ cách giúp hắn ta.

Hai người cùng nhau vượt qua không ít thời gian gian nan, Hoa Hòe không thổ lộ với nguyên chủ, nhưng hắn ta biết nguyên chủ thích mình, lơ đãng trêu chọc nguyên chủ, nhưng chính là không làm rõ, làm nguyên chủ càng thêm khăng khăng một lòng.

Có một ngày Hoa Hòe bảo nguyên chủ tham gia một buổi yến hội với hắn ta, không biết nguyên chủ uống rượu do ai đưa qua, chờ nguyên chủ tỉnh lại thì hết thảy đều đã muộn.

Hoa Hòe chạy tới, một mặt áy náy tự trách, nói là lỗi của hắn ta.

Nguyên chủ cảm thấy là mình không chú ý, không trách Hoa Hòe, bởi vì việc này, nguyên chủ thầm mến Hoa Hòe cũng biến thành cẩn thận từng li từng tí, sợ bị Hoa Hòe phát hiện.

Không bao lâu sau Hoa Hòe liền nhận được tài nguyên, nguyên chủ tưởng rằng vận may của Hoa Hòe đến, không nghĩ tới đây chỉ là bắt đầu.

Hoa Hòe dỗ dành nguyên chủ, dùng cô ấy để đổi tài nguyên, mỗi lần xảy ra chuyện đều dùng vẻ mặt tự trách, hận không thể lập tức thoát khỏi giới.

Nguyên chủ bị dỗ đến xoay quanh.

Hoa Hòe dần dần có danh tiếng, nhưng công ty rất nhanh liền đổi một người đại diện cho Hoa Hòe.

Nguyên chủ đột nhiên biến thành trợ lý. Bởi vì Hoa Hòe nói, không muốn tách khỏi cô ấy.

Trên thực tế Hoa Hòe chỉ là không muốn mất đi cô ấy, nếu không thì dùng ai mà trao đổi tài nguyên.

Ngay từ đầu nguyên chủ còn cảm thấy Hoa Hòe không phải cố ý, những chuyện kia đều không liên quan gì đến hắn ta, là tự mình xui xẻo. Cô ấy muốn hoàn thành giấc mộng của Hoa Hòe, muốn hắn ta đứng trên đài cao nhận giải.

Nhưng theo Hoa Hòe càng bay càng cao, nguyên chủ lại càng lún càng sâu.

Hoa Hòe đã không che giấu nữa, có đôi khi còn trực tiếp gửi cho cô ấy một cái địa chỉ, bảo cô ấy qua...

Hoa Hòe vẫn luôn nghiền ép nguyên chủ, trong tay còn nắm giữ điểm yếu của nguyên chủ, lúc nguyên chủ tỉnh ngộ thì đã muộn.

Cuối cùng nguyên chủ tự sát mà chết.

Hoa Hòe dựa vào nguyên chủ đổi lấy tài nguyên, ra album, mở buổi hòa nhạc, có thể nói là phong quang vô hạn.

Sơ Tranh ngồi ở trên bồn cầu trong phòng vệ sinh, giơ tay lau mái tóc còn ướt.

Nguyên chủ cũng rất thảm.

Nhưng loại chuyện tình yêu này, không ai có thể nói rõ đạo lý, bởi vì trong này căn bản cũng không có đạo lý mà nói.

Tuyến thời gian bây giờ vừa đúng lúc nguyên chủ bị hạ thuốc lần đầu tiên...

Sơ Tranh thở phào.

Còn tốt.

Chuyện gì cũng chưa phát sinh.

Bữa tiệc ngày hôm nay là Hoa Hòe khăng khăng muốn nguyên chủ tham gia, có lẽ Hoa Hòe đã biết sẽ phát sinh chuyện gì, thậm chí vô cùng có khả năng lần này chính là Hoa Hòe bán nguyên chủ.

Sơ Tranh mở cửa phòng vệ sinh ra ngoài, tấm gương đối diện chiếu ra một bóng người xinh đẹp.

Cô gái trong gương dung mạo xinh đẹp, chưa thi phấn trang điểm, vẫn có thể xinh đẹp làm người khác kinh diễm, thân hình cao gầy uyển chuyển, lả lướt tinh tế.

Người như vậy đặt ở giới giải trí tư sắc cũng thuộc hàng số một số hai.

Con chó điên Hoa Hòe kia sao lại không thích nhỉ?!

Sơ Tranh cẩn thận soi gương, xác định mặt mũi này là thuần tự nhiên, không hề động động dao động kéo.

"Mạnh tiểu thư?"

Ở phía cửa đột nhiên có một cái đầu ló vào, cũng không kiêng dè đây là toilet nữ, thẳng tắp xông tới.

Gã đàn ông khoác khăn tắm, thân dưới mặc quần bơi bó sát người, tự cho là rất đẹp trai bày ra cái dáng, lẳng lơ ném cho Sơ Tranh một ánh mắt.

Sơ Tranh: "..."

Xông vào toilet nữ, biến thái à!?

Gã đàn ông này không phải ai khác, chính là người lúc trước bị Sơ Tranh đá trong bể bơi, xem ra là không bị thương tổn gì quá lớn.

Đáng tiếc...

"Mạnh tiểu thư, sao mà lâu thế?"

Sơ Tranh chống lên bồn rửa tay, từ trong gương nhìn gã.

A đúng, người này còn là nhân vật chính trong màn kịch ngày hôm nay của nguyên chủ, hình như họ Lương, người bên ngoài đều gọi gã là Lương thiếu, phú nhị đại, trong tay có không ít tài nguyên.

Sau khi nguyên chủ xảy ra chuyện, Hoa Hòe liền nhận được một tiết mục tuyển chọn, vừa vặn tiết mục kia là do vị phú nhị đại họ Lương này đầu tư.

Một đường đi đến trận chung kết, mặc dù không lấy được hạng nhất, nhưng cũng bởi vì tướng mạo xuất chúng, có được một nhóm fan hâm mộ nhỏ.

"Có phải Mạnh tiểu thư không thoải mái không? Có cần tôi dẫn cô đi nghỉ ngơi một chút không?" Ánh mắt Lương thiếu càn quấy dò xét cô, nhưng Sơ Tranh khoác khăn tắm, chỗ nên che đều che hết, chỉ lộ ra đôi chân thon dài thẳng tắp.

Đáy lòng Lương thiếu tính toán, dược hiệu chắc đã phát tác tương đối rồi.. Nghĩ tới đây, Lương thiếu liền không nhịn được kích động.

Sơ Tranh quay người, hai tay kéo khăn tắm, đè ở biên giới, che lại tất cả phong quang, lạnh lùng nhìn Lương thiếu: "Anh muốn nghỉ ngơi?"

Ánh mắt Lương thiếu lưu luyến trên đùi cô, nghe vậy, lập tức cười lên: "Mạnh tiểu thư, cùng đi uống một ly, rồi nghỉ ngơi thật tốt được không?"

"Đóng cửa lại."

Lương thiếu nhíu mày, sau đó vui mừng nhướn mày: "Hóa ra Mạnh tiểu thư thích chơi như vậy à." Gã nói, quay người đóng cửa lại, còn khóa trái.

Sơ Tranh thấy gã biết đạo lý như thế, quyết định lát nữa sẽ đánh ít đi hai cái.

"Mạnh tiểu thư, cô nói cô làm người đại diện làm gì, chỉ bằng tướng mạo này của cô, chỉ cần cô theo tôi, tôi lập tức nâng cô hot lên, cô cảm thấy thế nào?"

Lúc này Lương thiếu bị sắc đẹp mê tâm, lời gì cũng nói được.

Loại lời này cùng lắm là để dỗ dành mấy cô gái chưa trải chuyện đời, sau đó gã qua loa tắc trách vài câu, có lẽ sẽ không thừa nhận gì cả.

Đương nhiên nếu như thích thật, thì chơi nhiều thêm một đoạn thời gian, tốn chút tâm tư dỗ dành một chút, đối với gã mà nói cũng không có tổn thất gì.

Sơ Tranh hơi hất cằm kên: "Anh qua đây."

Giọng nói cô gái lãnh lãnh đạm đạm, không có gì chập trùng, nhưng đối với Lương thiếu đã nghe qua quá nhiều lời làm nũng ngọt ngào, a dua nịnh hót, thì giọng nói này tựa như nước suối trong tưới vào trong lòng.

Lòng Lương thiếu tràn đầy lửa nóng, cơ hồ là chạy tới: "Mạnh tiểu thư, làm sao, muốn chơi thế nào?"

"Đi vào." Sơ Tranh hất cằm vào một gian phòng.

Lương thiếu như đã dự liệu trước, cũng không có hoài nghi gì, thậm chí cảm thấy có chút mới mẻ, dựa theo chỉ thị của Sơ Tranh, đi vào trong gian phòng kia, mỉm cười nhìn cô gái bên ngoài.

Bình luận

Truyện đang đọc