XUYÊN NHANH: NAM THẦN, BÙNG CHÁY ĐI!

Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên

➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥

Cô nói biết bao nhiêu lần mà cũng không thấy hắn thay, sao bây giờ ra ngoài là phải thay quần áo rồi?

Hắn có chó khác ở bên ngoài!?

Sơ Tranh chờ sau khi Ti Tàng ra ngoài, lập tức bám... Theo sau.

Ti Tàng đi cũng không xa, chỉ đi qua hai con đường gần đó.

Sơ Tranh nhìn thấy hắn đi vào một quán cafe.

Sơ Tranh: "..."

Sơ Tranh lén lút như trộm nhìn quanh ở cửa ra vào, vừa muốn đi vào, thì bả vai đột nhiên bị người ta vỗ một cái.

"Này, cô làm gì đấy?"

Sơ Tranh bị vỗ đột ngột, cô lập tức lui về phía sau, nhìn chằm chằm người vỗ cô.

Vẻ ngoài của đối phương rất xấu xí, kiểu mà đặt trong đám người thì không nhìn ra nổi ấy.

Rõ ràng vừa rồi phía sau cô không có ai...

Người này xuất hiện lúc nào?

"Là tôi nè." Người kia khua khua tay "Cô không nhớ à?"

Giọng nói này...

Người bảo vệ có bốn cánh tay tự xưng là rất đẹp trai kia?

Mẹ!

Sao hắn ta lại xuất hiện!

Hù chết người.

Sơ Tranh kéo căng khuôn mặt nhỏ: "Anh tạo hình kiểu gì đây?"

"Cô cũng cảm thấy khi trước tôi tương đối đẹp trai đúng không? Ha ha ha, tôi cũng cảm thấy thế. Nhưng ở bên ngoài, vẫn phải khiêm tốn một chút thì hơn."

"..." Nói thật, ta cảm thấy thế này trông tốt hơn.

Cô thật sự không dám gật bừa rằng hình tượng khi trước là đẹp trai.

Nếu đẹp trai mà là như thế, thì chỉ sợ con người không phải biến dị thì là tuyệt chủng cả rồi.

"Anh làm gì ở đây?" Sơ Tranh nhịn xuống xúc động muốn mắng: "Bắt được Hoa Diệp chưa?"

Người bảo vệ sờ tóc: "Chưa đâu, không phải đang theo dõi cô ta đây sao? Cô làm gì ở đây... Con Yêu Vương kia đâu?"

"Cô cũng đừng để cho hắn làm ra chuyện gì, bị người bảo vệ khác phát hiện thì là chuyện của hai người đấy."

Người bảo vệ lốp bốp nói một đống lời.

Sơ Tranh không muốn nghe hắn ta nói nhảm, liếc nhìn vào trong quán cafe.

Cửa thủy tinh trong suốt, tiện cho cô thấy rõ cảnh tượng bên trong.

Ti Tàng vậy mà lại thay bộ quần áo khác, đứng trong quầy bar.

Sơ Tranh: "..."

Yêu Vương đại nhân làm gì vậy?

Sơ Tranh vừa định đi vào, thì thấy bên cạnh có người đi tới, vừa vặn ngăn trước Ti Tàng, hình như đang nói chuyện với hắn.

"Đó là Hoa Diệp?" Sơ Tranh ấn lấy người bảo vệ hỏi.

"Cô đừng động thủ động cước được không." Người bảo vệ trách móc một tiếng, nhìn sang theo: "Đúng vậy, đó là Yêu Vương kia à?"

Người bảo vệ không chắc chắn lắm.

Hắn ta lại trông thấy Yêu Vương mặc quần áo của nhân viên phục vụ quán cafe, đang làm việc?

Người bảo vệ quay đầu, rất hoảng sợ: "Cô ngược đãi Yêu Vương?"

Sơ Tranh: "..."

Ta ngược đãi gì hắn!

Cho ăn ngon uống sướng, còn cho tiền tiêu vặt, sao cô lại ngược đãi hắn rồi!

Hoa Diệp đang nói chuyện với Ti Tàng, người đã nằm sấp trên quầy bar, nhìn từ chỗ Sơ Tranh thì cũng cảm thấy đó là một vưu vật.

Nhưng Yêu Vương đại nhân rất không kiên nhẫn, ngay cả một ánh mắt cũng không cho cô ta.

Ở trong mắt Ti Tàng, người trước mặt này rất buồn nôn.

Dù là mùi hương, giọng nói hay là dung mạo.

Đều làm hắn cảm thấy buồn nôn.

Nhưng mà rõ ràng chỉ có một mình hắn cho là như vậy, đồng nghiệp bên cạnh đã nhìn đến si mê.

Hoa Diệp cũng cảm thấy hơi kỳ quái, vì sao người bên cạnh đều hữu dụng, mà chỉ vô dụng với người trước mặt này?

Cô ta biết người này là ai.

Người đàn ông trong livestream của Mộ Quỷ.

Với năng lực bây giờ của cô ta, muốn làm một người đàn ông thần phục mình là chuyện rất dễ dàng.

Nếu người đàn ông này là của Mộ Quỷ, thì đương nhiên cô ta phải cướp được.

Nhưng vậy mà lại vô hiệu...

"Anh ơi, sao anh không để ý đến người ta vậy." Hoa Diệp cười vươn tay, muốn đụng vào mu bàn tay Ti Tàng.

Còn chưa đụng phải, thì đã bị người ta đánh cho một cái.

Hoa Diệp bị đau, đôi mắt đẹp ngưng lại, nhìn sang phía bên cạnh.

"Là cô!"

Hoa Diệp thấy rõ ràng người, vẻ mặt lại biến đổi.

"Là tôi." Sơ Tranh bình tĩnh nói.

Chó điên cũng muốn đụng vào thẻ của ta!

Chán sống rồi!

Hoa Diệp rút khăn tay ra lau lau tay, lửa giận vừa rồi đã thu liễm đi, cười rất quyến rũ: "Anh ấy là gì của cô mà đáng giá cho cô tức giận đến vậy?"

"Ngủ cùng."

Ti Tàng trừng Sơ Tranh một cái, lại không phản bác.

Khóe miệng Hoa Diệp khẽ co giật, cô ta nghiêng đầu sang, nhìn về phía Ti Tàng, ném ra một ánh mắt: "Anh ơi, ngủ với ai mà không phải là ngủ nhỉ, cùng em có được không?"

Cô ta không tin là không được!

Đôi mắt Hoa Diệp phảng phất như có sức mạnh kỳ quái, khi bị cô ta nhìn vào thì sẽ không nhịn được mà bị cô ta hấp dẫn, muốn đồng ý bất cứ yêu cầu gì của cô ta.

Cô ta muốn làm cho hắn đồng ý với mình ngay trước mặt Mộ Quỷ.

Nhưng mà...

"Buồn nôn, không." Ti Tàng lạnh lùng từ chối.

Hoa Diệp: "..."

Người đàn ông này làm sao vậy?!

Nói ai buồn nôn?

Vì sao lại vô dụng với hắn!

Vừa rồi Hoa Diệp đã vận dụng quá nhiều lực lượng, lúc này cảm thấy thân thể có chút biến hóa.

Trong lòng Hoa Diệp hơi gấp gáp, nhưng không lại dây dưa nữa: "Mộ Quỷ, chúng ta chờ xem!"

Buông lời hung ác xong, Hoa Diệp muốn xô cô ra để rời đi.

Ai ngờ Sơ Tranh như đã dự liệu được động tác của cô ta, ngay khi cô ta sắp đụng phải thì đã tránh đi.

Hoa Diệp bị lảo đảo, vịn vào quầy bar bên cạnh mới không té xuống.

Hoa Diệp: "..."

Hoa Diệp chửi mẹ trong lòng.

Nhưng mà thân thể không thích hợp, làm cho cô ta không có thời gian dây dưa thêm nữa, vội vàng rời đi.

Người bảo vệ đứng ở cửa ra vào, cũng không động thủ.

Sơ Tranh: "Sao anh không bắt cô ta?" Cơ hội đưa tới cửa cũng không cần!

Người bảo vệ nhún nhún vai: "Đằng sau cô ta còn có người, tôi phải tìm ra người kia."

Có thể lấy được nội đan của yêu từ đó đi, chắc chắn là người trong nội bộ.

Sau đó hắn ta kiểm tra một chút, phát hiện không ít yêu bị mất nội đan.

Bắt được Hoa Diệp thì có ích gì?

Người sau lưng cô ta còn có thể tìm được Hồng Diệp, Lam Diệp...

Người bảo vệ còn phải theo dõi Hoa Diệp, không tiếp tục nhiều lời, lại lốp bốp nói một đống, bảo Ti Tàng đừng gây chuyện, sau đó rời đi.

Lúc này quán cafe cũng không có nhiều người, rất yên tĩnh.

"Anh chạy tới đây làm gì?" Còn bị con chó điên Hoa Diệp để mắt tới nữa.

Yêu Vương đại nhân thẳng tắp sống lưng: "Kiếm tiền."

"..."

Kiếm tiền?

Sơ Tranh lâm vào trong trầm mặc, suy nghĩ xem có phải mình ngược đãi hắn không.

Cuối cùng khẳng định, cô không có.

"... Anh thiếu cái gì?"

"Không cần ngươi quản." Hắn muốn mua rất nhiều thứ!

Không quản thì không quản, ai mà thèm quản mi.

"Chừng nào anh tan tầm?"

"..."

-

Sơ Tranh chờ Ti Tàng tan tầm.

Công việc của Ti Tàng cũng không cần nói mấy, cho nên gần như không có ai phát hiện ra kiểu tự xưng "bản vương" quỷ dị của hắn.

Có lẽ là có Ti Tàng ở đây, chuyện làm ăn của quán café rất là tốt.

Không ít người còn giơ điện thoại lên chụp.

Sơ Tranh chống cằm, cứ cảm thấy bánh nhỏ quy của mình bị người khác coi trọng, có chút khó chịu.

Sơ Tranh quay đầu, dứt khoát không nhìn nữa.

-

Cạch ——

Cái đĩa tinh xảo đặt trước mặt Sơ Tranh.

Sơ Tranh nhìn theo đĩa lên.

Người đàn ông lạnh mặt đứng ở bên cạnh, quần áo bình thường của quán, được hắn mặc ra cảm giác cấm dục tự phụ của chế phục Hoàng gia.

Dáng vẻ này làm người ta rất muốn lột quần áo hắn, làm chút chuyện 404.

"Nhìn gì." Ti Tàng nhíu mày.

"Không thể nhìn?" Cả người mi cũng là của ta, nhìn thì làm sao!

"Trả tiền." Ti Tàng đột nhiên làm ra một hành vi nằm ngoài dự liệu của Sơ Tranh, vươn tay về phía cô: "Một trăm tệ."

Sơ Tranh: "..."

Sơ Tranh chuyển cho hắn một trăm tệ.

Ti Tàng lấy được tiền thì xoay người chuẩn bị đi.

Bình luận

Truyện đang đọc