XUYÊN NHANH: NAM THẦN, BÙNG CHÁY ĐI!

Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên

➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥

Cuối tuần, mới sáng sớm Sơ Tranh đã đến bên ngoài phòng làm việc của Tang Ngung.

Cửa không khóa, Sơ Tranh đẩy cửa ra đi vào.

Tia sáng bên trong ảm đạm, có hai cái bàn nhỏ, máy tính phía trên mở ra, nhưng cũng không có người.

Trên tường hai bên treo một chút ảnh chụp, trên mặt đất chất đống đồ vật loạn thất bát tao, hơi lộn xộn.

Sơ Tranh nhìn vào bên trong, ở tận cùng bên trong có cái cầu thang, thông lên trên.

Sơ Tranh lấy điện thoại ra, nhìn tin nhắn cuối cùng Tang Ngung gửi, là bảo cô trực tiếp đi vào...

Vậy thì có thể đi lên rồi.

Sơ Tranh đi theo bậc thang lên, ánh sáng phía trên hơi tốt hơn một chút, nhìn dáng vẻ thì hình như là phòng khách.

Đối diện là một cái giường, chăn trên giường bị người xốc lên, giống như chủ nhân rời giường còn chưa kịp thu dọn.

Một bên khác là giá đỡ, phía trên đặt máy ảnh và ống kính khác biệt.

Giường và giá đỡ kia hẳn là nơi sạch sẽ nhất, nơi khác không phải chất đống đồ vật, thì chính là đồ bị ném lung tung.

Bên cạnh giường là cái bàn đọc sách, phía trên có máy vi tính.

Sơ Tranh liếc thấy hình nền máy tính...

Con ngươi cô híp lại.

Cạch ——

Cửa phòng tắm bị người đẩy ra, người đàn ông còn mang theo hơi nước đi ra, hắn chỉ quấn một cái khăn tắm, nửa người trên trần trụi, đường cong cơ bắp trôi chảy lại hữu lực.

Người đàn ông vừa đi ra bỗng nhiên trông thấy người đứng ở bên ngoài, hắn đầu tiên là sững sờ, sau đó bỗng nhiên lui về trong phòng tắm, đóng cửa lại, chỉ để hé ra một đường nhỏ.

"Sao cô lại đi lên đây?" Trong phòng vệ sinh truyền đến tiếng hỏi.

"Anh không nói tôi không thể đi lên."

"..."

Người bình thường ai cũng sẽ chờ dưới lầu, ai lại chạy lên trên lầu nhà người ta thế này?

Tang Ngung nghe thấy tiếng bước chân bên ngoài, cô đang đi về phía bên này...

Giọng nói của cô gái vang lên: "Hình nền máy tính của anh sao lại dùng ảnh của tôi?"

Tang Ngung: "!!!"

Máy tính của hắn đang mở!

Nghĩ tới đây, trái tim Tang Ngung đã vọt lên đến cổ họng, nhưng mà lại nghĩ lại, cô đã thấy...

Cửa phòng tắm bị người nhẹ nhàng gõ: "Anh chụp lén tôi, đã trải qua sự đồng ý của tôi chưa?"

Tang Ngung ở bên trong cũng không dám lên tiếng, có một loại cảm giác khẩn trương thấp thỏm như làm chuyện xấu bị người ta bắt tại chỗ vậy.

Tang Ngung hít sâu một hơi, biện giải cho mình một câu: "Tôi chỉ cảm thấy tấm hình kia không tệ, nên xuất phát từ nghề nghiệp mà thưởng thức thôi."

Sơ Tranh dựa ở bên ngoài, nghiêng đầu, nhìn hình dáng mơ hồ lộ ra trong toilet: "Anh cảm thấy ảnh chụp không tệ, hay là người không tệ?"

Hô hấp của Tang Ngung lại là trì trệ.

Bên trong không có âm thanh, nếu như không phải nhìn thấy Tang Ngung đi vào, thì lúc này Sơ Tranh rất hoài nghi bên trong không có người.

"Câu hỏi này rất khó trả lời sao?" Cần suy nghĩ lâu như thế?

Tang Ngung vẫn không nói chuyện.

Dù sao kiên nhẫn của Sơ Tranh cũng có hạn: "Anh dự định ở bên trong tới khi nào?"

Tang Ngung: "..."

Hắn cũng muốn ra đi, nhưng hắn không cầm quần áo vào toilet, vật che chắn duy nhất trên thân chính là cái khăn tắm đang quấn trên người này, hắn ra ngoài thế nào đây?

Tang Ngung hít sâu: "Cô có thể xuống lầu trước không?"

"Vì sao?"

"Tôi muốn thay quần áo."

"Anh thay đi, tôi lại không nhìn thấy."

"..." Tang Ngung nhịn một chút: "Quần áo của tôi ở bên ngoài."

"Tôi không ngại." Dù sao sớm muộn gì cũng nhìn thấy, nhìn sớm nhìn trễ cũng không có gì khác biệt.

Tang Ngung đại khái là đang nghiến răng nghiến lợi: "Tôi để ý."

Già mồm!

Sơ Tranh hỏi hắn: "Chỗ nào, tôi lấy cho anh." Sao ta lại tốt như vậy chứ, aiz.

"..."

Cô đừng có không xem mình là người ngoài như thế được không.

Người bên ngoài không hề có ý định rời đi, cứ dây dưa như thế cũng không phải cách, Tang Ngung chỉ có thể nhờ Sơ Tranh giúp mình lấy quần áo.

Trong tủ treo không nhiều quần áo, trong này sắp xếp cũng coi như chỉnh tề, Sơ Tranh tiện tay lấy một bộ quần áo.

Cuối cùng Tang Ngung thay quần áo xong ra, tóc còn ướt sũng nhỏ nước, nhưng lúc này hắn cũng không đoái hoài tới.

"Sao cô đến sớm vậy?"

Sơ Tranh đường đường chính chính đáp: "Ngủ sớm dậy sớm."

"..."

Tang Ngung lập tức đi đóng máy tính lại, hắn xoay người muốn nói chuyện, bả vai đột nhiên bị đẩy một cái, trực tiếp ngồi xuống ghế.

Thân thể xoay chuyển theo ghế nửa vòng, gương mặt cô gái phóng đại hiện ra ở trước mắt, Tang Ngung trong nháy mắt quên cả thở, sững sờ nhìn cô.

Tay trái Sơ Tranh chống lên thành ghế, tay phải đụng vào mái tóc còn ướt của Tang Ngung.

Trái tim của Tang Ngung nhảy lên đến tận cổ họng, trong đầu hiện lên một chút suy nghĩ loạn thất bát tao, trong không khí dường như cũng có chút mập mờ dâng lên.

Sau đó hắn nghe thấy một câu: "Máy sấy ở đâu?"

Tang Ngung: "..."

"Không có."

Sơ Tranh buông thành ghế ra, đứng thẳng người, lúc này Tang Ngung mới cảm giác được không khí lưu thông, nhưng nhịp tim thật lâu sau vẫn không thể bình phục lại.

Hắn nhìn Sơ Tranh rời đi, không biết tìm đâu ra một cái khăn mặt, dưới ánh mắt nghi hoặc của Tang Ngung, trùm lên đầu hắn.

Tang Ngung: "..."

Sơ Tranh lau tóc cũng giống như chà bóng cao su, Tang Ngung bị chà đến hoài nghi nhân sinh.

Đầu của Tang Ngung cũng bị lắc đến choáng váng, hắn vội vàng nói: "Tôi có thể tự làm..."

"Đừng nhúc nhích!"

Cô gái giọng điệu dữ dằn, cũng không để Tang Ngung tự động tay.

Tang Ngung: "..."

Tang Ngung bây giờ có chút hoài nghi có phải mình đang nằm mơ không, cảnh tượng này... Nhìn thế nào cũng lộ ra khá là quái dị.

Nhưng Tang Ngung lại hoảng hốt cảm thấy cảnh tượng này làm người khác thật ước ao.

Giống như đã ở bên nhau thật lâu...

Thoáng qua Tang Ngung lập tức ép suy nghĩ kia về, hắn đang nghĩ gì vậy.

Sơ Tranh mò xuống tóc, cảm thấy tạm ổn rồi, lúc này mới bỏ qua cho hắn, khi Tang Ngung thở phào, cô gái đột nhiên vòng quanh ghế, hai tay tự nhiên chống lên thành ghế.

Tang Ngung: "!!!"

Sơ Tranh cũng không làm gì, chỉ thật lòng hỏi hắn: "Bữa sáng muốn ăn gì?"

Tang Ngung muốn nói cô đứng lên dễ nói chuyện hơn, nhưng chống lại ánh mắt Sơ Tranh, lời đến khóe miệng hắn lại thay đổi hương vị: "Sữa bò và bánh bao."

Sơ Tranh gật đầu: "Thu thập đi, lát nữa ra ngoài ăn."

-

Mãi đến khi Tang Ngung rời khỏi phòng làm việc, khóa cửa lại, bị ánh nắng bên ngoài chiếu vào, mới hơi hoảng hốt lấy lại tinh thần.

Sao hắn lại nghe lời cô như thế chứ?

Sơ Tranh chọn một cửa tiệm, mua sữa bò và bánh bao cho hắn.

Tang Ngung: "..."

Luôn cảm thấy quái quái chỗ nào ấy.

Tang Ngung trầm mặc ăn sáng xong, Sơ Tranh hỏi hắn đi đâu chụp.

"Cô không mang quần áo?"

"Bộ này không được?" Sơ Tranh chỉ quần áo trên người mình.

"..." Cũng không phải không được, chỉ là vậy thì quá tùy tiện rồi.

【 Tiểu tỷ tỷ, cô có thể mặc váy nhỏ của nguyên chủ nha ~ 】 Vương Giả tiện sưu sưu nhảy ra.

Mi nằm mơ!

【 Tiểu tỷ tỷ, váy nhỏ kia rất đắt đấy được không, hơn nữa cô không cảm thấy như thế rất kích thích sao? 】

Sơ Tranh: "..."

Gần đây Vương bát đản xem phải thứ kỳ quái gì ấy nhỉ?

Kích thích cái gì?

Bảo cô mặc loại quần áo này còn không bằng bảo cô đi chết đi.

【...】 Vương Giả kiên nhẫn: 【 Nói không chừng thẻ người tốt thích thì sao? 】

Hắn thích thì làm sao?

Ta còn phải chiều theo hắn mặc quần áo gì sao? Ta cứ không đấy!

【...】 Được thôi, vậy làm nhiệm vụ đi. 【 Nhiệm vụ chính tuyến: Mời mua được mười bộ quần áo phong cách khác biệt, màu sắc khác nhau, thích hợp chụp ảnh, giá cả mỗi bộ không thấp hơn ba mươi ngàn, thời hạn hai tiếng. 】

Sơ Tranh: "..."

Ta XXX bố khỉ nhà mi!!

Bình luận

Truyện đang đọc