XUYÊN NHANH: NAM THẦN, BÙNG CHÁY ĐI!

Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên

➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥

Sơ Tranh ấn lấy hắn hôn một cái: "Ừ, cầm cái này."

Sơ Tranh nhét cho hắn một cái túi thơm.

Túi thơm rất phục cổ, thêu xăm xen lẫn quấn quanh tạo ra đường vân phức tạp hoa lệ, một mùi hương u lãnh phiêu đãng quanh chóp mũi, bị Tinh Tuyệt bắt được.

Là mùi trên người cô.

Rất dễ chịu, cũng rất quen thuộc.

"Mang theo bên người, đừng làm mất."

Có lẽ Tinh Tuyệt còn hơi ngơ ngác, ngoan ngoãn gật gật đầu.

-

Trên xe, Tinh Tuyệt ấn mở thiết bị cá nhân, nhìn thấy tin tức.

Còn có điện thoại của Hồ Thạc và những người khác gọi tới xác nhận sự an toàn của hắn.

Ngay cả Tinh gia cũng gọi điện thoại đến.

Tinh Tuyệt cúp máy, chỉ cảm thấy ngực giống như bị một tảng đá lớn đè nặng, hít thở không thông.

"Ầm!"

Một tiếng vang thật lớn từ phía trước truyền đến, một người đập vào chiếc xe đậu ở ven đường, cơ chế cảnh báo của xe bị phát động, tiếng cảnh báo bén nhọn bay lên tận tầng mây.

Người kia nằm xoài trên trần xe, máu tươi chảy theo thân xe, tích tích nhỏ xuống mặt đường.

"Bảo Bảo..."

Xe của họ đi qua giữa đường, chiếc xe kia rất nhanh đã bị bỏ lại đằng sau.

Sơ Tranh giơ tay kéo Tinh Tuyệt qua: "Không sao, đừng nhìn."

"Đây là... Chuyện gì vậy?" Chỉ có mấy tiếng mà thôi, sao lại biến thành thế này rồi?

Cũng không phải Tinh Tuyệt sợ hãi, hắn chỉ nghĩ mãi mà không rõ chuyện gì xảy ra thôi.

"Không sao." Sơ Tranh vỗ vỗ phía sau lưng hắn trấn an.

-

Xe càng chạy về phía trước thì càng gặp phải nhiều chuyện ngoài ý muốn hơn.

Người của cơ quan cức năng kéo hết dây phong tỏa này đến dây phong tỏa khác, bên ngoài dây phong tỏa có đám người vây xem.

Trên mặt mỗi người hoặc nhiều hoặc ít đều mang theo sự khủng hoảng.

Tình huống như vậy rõ ràng không bình thường, nó giống như virus vậy, một người rõ ràng vừa rồi còn yên bình đứng bên cạnh mình, bây giờ lại đột nhiên mất mạng rồi.

Người của cơ quan cức năng giải tán đám người đi, xe cũng không cho phép thông qua.

Xe của Sơ Tranh bị ngăn lại: "Xin lỗi tiểu thư, phía trước không thể thông hành, xin ngài hãy nhanh chóng về nhà, đừng ở lại đây nữa."

Sơ Tranh đưa một tờ giấy thông hành qua.

Đối phương sửng sốt một chút, ba giây sau mới nhận lấy giấy thông hành, đặt trên máy quét một cái.

Trên màn hình của máy hiện ra chữ màu xanh lá "được phép thông hành".

Chờ xe của Sơ Tranh đi qua, người kia mới kỳ quái gãi đầu.

Giấy thông hành kia là kiểu dáng hoàn toàn chưa thấy bao giờ, cũng không hiển thị cấp bậc...

Sơ Tranh tìm một chỗ dừng xe lại, cô vừa xuống xe thì có người tới.

"Cô là ai, nơi này đã bị phong tỏa, cô không thể vào được, mau chóng rời khỏi nơi này đi." Người kia đi lên là lập tức khoa tay múa chân với Sơ Tranh, giọng cực lớn đuổi người.

"Bên trong là nơi nghiêm trọng nhất à?" Sơ Tranh hỏi hắn ta.

"Cô hỏi chuyện này làm gì? Đây là chuyện mà cô nên hỏi sao? Cô mau chóng rời khỏi nơi này đi, đừng quấy rối."

"Tô Đề Nguyệt đâu?"

Nghe thấy tên Tô Đề Nguyệt, người kia ngờ vực nhìn chằm chằm Sơ Tranh: "Cô biết giáo sư Tô?"

Sơ Tranh không thèm để ý đến hắn ta, khom người dắt Tinh Tuyệt ra, một tay ôm cái rương kia đi vào bên trong.

"Này, cô không thể đi vào!!"

"Dừng lại!"

"Nói cô dừng lại cơ mà!"

Người kia đuổi theo ngăn Sơ Tranh lại.

Sơ Tranh: "..."

Tinh Tuyệt vừa muốn nói chuyện, thì thấy Sơ Tranh vung tay lên, trực tiếp bổ ngất người kia luôn.

Tinh Tuyệt: "???"

Sơ Tranh kéo hắn đi vào bên trong.

Phía trước còn có dây phong tỏa, người đứng bên ngoài dây phong tỏa thấy có người tới, phản ứng đầu tiên chính là ngăn cô lại.

Dù sao cách ăn mặc của Sơ Tranh và Tinh Tuyệt lúc này, đều không giống như là nhân viên đến xử lý chuyện này.

Hơn nữa họ cũng không có phòng hộ gì.

"Vị tiểu thư này..."

"Để cô ấy vào đi."

Bên trong có người hô một câu.

"Vâng." Người kia lập tức kéo cao dây phong tỏa, để Sơ Tranh và Tinh Tuyệt đi vào.

Tô Đề Nguyệt và mấy người nữa đứng trên đất trống, sắc mặt đều không tốt lắm.

Trông thấy Sơ Tranh, con ngươi Tô Đề Nguyệt vụt sáng lên: "Sơ Tranh tiểu thư, tôi còn tưởng là cô không đến đấy?"

"Không muốn đến, đón Tinh Tuyệt đi ngang qua."

Tô Đề Nguyệt nhìn Tinh Tuyệt một chút, không có thời gian ôn chuyện, trực tiếp nói vào chủ đề chính: "Để tôi nói lại tình huống cho hai người biết."

Ban đầu là có người lúc đi tiểu đêm thì trông thấy trên lầu đối diện có người nhảy lầu.

Nhưng đây chỉ là bắt đầu, chờ mọi người đều bị đánh thức, thì phát hiện đã chết rất nhiều người.

Tiếp đó những người kia còn không ngừng tự sát, làm cách nào cũng không ngăn cản được.

Sơ Tranh đặt cái rương lên trên bàn bên cạnh: "Người tự sát đều tập trung ở nơi này?"

"Đúng, tạm thời chính là khu này."

Tô Đề Nguyệt vẽ ra một khu vực trên bản đồ: "Đều là khu dân cư, rất nhiều người, chúng tôi đang sơ tán mọi người."

"Theo như người ở hiện trường nói, thì người tự sát dù gọi kiểu gì cũng không có phản ứng gì, giống như đã bị người ta khống chế, nhưng bọn họ đều không phải là người bị sống nhờ."

Thông qua kiểm trắc hiện trường, còn đọng lại một ít Linh trị dao động, nhưng không phát hiện có sinh vật không biết.

Trong cục cũng chưa từng gặp phải tình huống như vậy.

Sơ Tranh: "Tôi muốn xem thi thể."

Tô Đề Nguyệt sắp xếp cho Sơ Tranh đi xem thi thể, Tinh Tuyệt cầm cái túi thơm kia, nhắm mắt theo đuôi đi theo.

-

Một bộ phận thi thể đã bị mang vào một chỗ, dùng vải trắng tạm thời che lại.

Những người này trừ những người nhảy lầu và người dùng một số phương thức cực đoan để tự sát, thì đa phần đều tương đối hoàn chỉnh, chỉ có vết thương trí mạng.

Tinh Tuyệt không đi vào bên trong, mà đứng ở bên ngoài nhìn người dừng lại bên cạnh thi thể.

Tô Đề Nguyệt đi theo phía sau, thỉnh thoảng nói hai câu.

Tinh Tuyệt cúi đầu nhìn túi thơm trong tay, đầu ngón tay xoay chuyển qua lại, cọ lên đường vân phía trên.

"Anh ơi."

Tinh Tuyệt hoàn hồn, nhìn về phía bên cạnh.

Một đứa bé đứng ở bên cạnh hắn, đang ngửa đầu nhìn hắn, dáng vẻ ngây thơ vô tri.

"Anh ơi, anh đứng ở đây làm gì vậy?" Đứa trẻ nhỏ ngoẹo đầu hỏi: "Họ đều làm sao vậy ạ?"

Đứa trẻ nhỏ rất đáng yêu, nhưng Tinh Tuyệt rất là lạnh lùng vô tình giơ tay đâm thọc: "Ở đây có một đứa bé."

Người cảnh giới bên cạnh nghe thấy thanh âm, chạy tới mang đứa bé đi.

Đứa trẻ nhỏ: "..."

"Sơ Tranh tiểu thư, cô nhìn ra cái gì chưa?"

Tô Đề Nguyệt và Sơ Tranh đi từ bên trong ra, Tinh Tuyệt lập tức thu tầm mắt lại, nhìn về phía Sơ Tranh.

"Đi lấy cái rương của tôi tới đây."

Trước đó Tô Đề Nguyệt đã chú ý tới cái rương mà cô cầm, tự mình đi ôm tới.

Y chỉ rời đi một hồi như thế, lúc trở về thì đã nhìn thấy Tinh Tuyệt đứng sát bên Sơ Tranh, hai người tay trong tay, vòng tay cùng kiểu dáng trên cổ tay nhẹ nhàng kề cùng một chỗ.

Đương nhiên Tô Đề Nguyệt không có thời gian để suy nghĩ gì nhiều.

"Hương trong rương, một nhánh hương có phạm vi ảnh hưởng tầm năm mươi mét, có thể làm cho người bên trong phạm vi tỉnh lại."

"Mặt khác các anh phải tìm ra người, nếu như không tìm thấy người, thì chuyện này sẽ không kết thúc."

"Hương cháy hết mà các anh còn không tìm được người, thì người chết sẽ càng nhiều hơn."

Sơ Tranh nói ba câu trực tiếp làm cho Tô Đề Nguyệt ngơ cả ra, "Tìm người nào?"

Sơ Tranh: "Đầu nguồn. Những người này đều bị ảnh hưởng đến..."

Sơ Tranh đột nhiên không nói gì nữa, cô nhìn vào phạm vi bản đồ mà vừa rồi Tô Đề Nguyệt vẽ ra, không biết đang suy nghĩ gì.

Nơi này...

Sao mà thấy quen mắt vậy chứ?

Sơ Tranh: "Cho tôi thứ tự tử vong của người chết."

ID thân phận của mỗi người đều bao gồm giám sát sức khỏe nhiều mặt, thời gian trái tim ngừng đập có thể chính xác đến từng giây.

Tô Đề Nguyệt giao hương cho người phía dưới trước, dặn dò bọn họ cách thức sử dụng, sau đó đi lấy danh sách thời gian tử vong đã lập ra.

"Đánh dấu bọn họ ra trên bản đồ đi."

Tô Đề Nguyệt dựa theo danh sách bắt đầu đánh dấu lên bản đồ.

Bình luận

Truyện đang đọc