XUYÊN NHANH: NAM THẦN, BÙNG CHÁY ĐI!

Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên

➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥

Sơ Tranh đút hai tay vào trong túi, đứng dậy từ trên ghế sofa, đi tới cửa.

Mẹ Chu được tự do, lập tức nhào về phía Chu Văn trên đất.

Chu Văn giơ tay sờ cổ mẹ Chu, nhưng mà vết máu chỉ sượt qua liền biến mất, làm gì có vết thương.

Y khiếp sợ quay đầu nhìn về phía người được vây quanh rời đi.

Sơ Tranh xuống lầu, quay đầu nhìn một chút: "Canh giữ nơi này."

"Dạ."

Sơ Tranh bóp cổ tay, bây giờ chỉ còn bắt hung thủ.

Nhóc đáng thương yếu ớt bất lực, tại sao phải tiếp nhận những thứ ta không nên tiếp nhận.

...

Thời còn đi học Chu Văn có một người anh em tên là Đậu Hải, lúc ấy hai người chơi rất thân, cơ hồ xem nhau như anh em ruột.

Sau khi thi đại học, Chu Văn muốn bỏ học, trong nhà Đậu Hải cũng coi như có tiền, lúc ấy liền đưa ra đề nghị giúp y học đại học.

Nhưng Chu Văn cự tuyệt.

Vì chuyện này, Đậu Hải rất tức giận, khi rời khỏi, cũng không nói cho Chu Văn biết, đến thành phố B học đại học.

Sau khi Chu Văn tiến vào nhà máy, quả thực có chút quan hệ không minh bạch với bà chủ.

Bởi vì lúc ấy mẹ y sinh bệnh cần dùng tiền gấp, nhưng chút tiền lương của nhà máy, căn bản không đủ.

Đúng lúc này, không biết tại sao bà chủ lại coi trọng y, vô tình hay cố ý câu dẫn y, còn uy hiếp y.

Y bị bức đến không còn cách nào.

Vì muốn có tiền, chỉ có thể nghe lời bà chủ.

Không nghĩ tới có một lần bị ông chủ bắt gặp.

Y thừa dịp ông chủ và bà chủ cãi nhau chạy mất.

Y cho rằng mình sẽ bị khai trừ, nhưng mà ông chủ không hề tìm y gây sự, bà chủ vẫn hoàn toàn giống như trước đây tới tìm y.

Cứ như thế trôi qua một đoạn thời gian, mẹ y khỏi bệnh.

Chu Văn liền muốn kết thúc quan hệ như vậy.

Y hẹn bà chủ gặp mặt, muốn nói rõ ràng, ai ngờ người đến lại chính là ông chủ.

Giữa lúc hai người tranh chấp, Chu Văn bị ông chủ thất thủ đẩy vào trong máy móc, hai chân cứ như vậy mà phế đi.

Đậu Hải biết được tin tức trở về thăm y.

Bắt gặp bà chủ nói chuyện với Chu Văn, Đậu Hải biết được chân tướng, cả người đều lộ ra phá lệ phẫn nộ, Chu Văn vất vả lắm mới ngăn được gã lại.

Không qua bao lâu Chu Văn liền nghe nói chuyện bà chủ ôm tiền chạy, nhà máy của ông chủ không chống đỡ được bao lâu cũng đóng cửa, người cũng mất tích theo.

Lúc ấy Chu Văn cũng không biết, hết thảy những chuyện này đều liên quan tới Đậu Hải.

Dù sao lúc ấy Đậu Hải cũng vừa lên đại học.

Ông chủ và bà chủ cũng không phải mất tích, mà là bị gã giết.

Có lẽ là bởi vì lần đầu tiên giết người, Đậu Hải muốn lưu lại một kỷ niệm, gã xăm logo của nhà máy Thường Phong lên tay làm kỷ niệm.

Manh mối này, không biết làm sao bị Hạ Kiến Bình phát hiện.

Chu Văn biết hết những chuyện này, là sau khi cảnh sát tới tìm y.

Đậu Hải đến thẳng thắn nói với y hết thảy, gã nói gã khống chế không nổi, từ sau lần đầu tiên giết người, gã lại càng muốn giết thêm nhiều người hơn.

Chu Văn khuyên gã thu tay lại.

Đậu Hải đồng ý với y.

Cho nên sau khi Hạ Kiến Bình chết, không tiếp tục phát sinh án mạng nữa.

Về phần vụ án phát sinh gần đây, Chu Văn thật sự không biết gì cả, có phải là Đậu Hải làm không, y cũng không rõ ràng.

Từ năm đó sau khi Đậu Hải rời đi, giữa bọn họ không có bất cứ liên lạc gì với nhau nữa.

Sơ Tranh bảo Từ đặc trợ đi điều tra về Đậu Hải.

Đậu Hải ở thành phố B học đại học 2 năm, sau đó xuất ngoại, sau đó thì không tra được bất cứ thông tin gì nữa.

"Người này còn thật thông minh."

"Cẩm tổng, ngài khen một tội phạm sao?" Từ đặc trợ có chút hỏng mất, mấy ngày gần đây đi theo Sơ Tranh làm việc, cuối cùng hắn cũng rõ ràng vì sao Vạn Tiêu Tiêu luôn là một bộ dạng lạnh run.

Cái phong cách làm việc của bà chủ nhà bọn họ, quả thực chính là tư thế của lão đại xã hội đen.

"Giết mấy người như vậy, cũng không bị người phát hiện là hắn làm ra, không thông minh sao?" Mấu chốt là lúc trước khi Đậu Hải gây án lần đầu, mới vừa lên đại học.

Có người chính là tội phạm trời sinh.

Sơ Tranh suy nghĩ một hồi, hỏi: "Anh nói xem khi hắn ở nước ngoài có từng giết người không?"

"..."

Từ đặc trợ cảm thấy vấn đề này có chút cao siêu, trả lời không được.

Sơ Tranh ném tư liệu lên mặt bàn: "Tìm ra người này."

"Dạ."

...

Ngôn Ngộ cúi đầu nhìn tiến triển mới nhất mà Thẩm Tứ Minh gửi tới, lông mày nhẹ nhàng cau lại, Chu Văn không có gây án thời gian, hơn nữa nếu y thật sự là hung thủ, thì một mình y cũng không thể nào gây án được.

Ngôn Ngộ phun ra một ngụm trọc khí, đi về phía chung cư cách đó không xa.

Hắn đi vài bước, đột nhiên cảm thấy không đúng lắm, quay đầu nhìn lại.

Phía sau có mấy người đi đường, không có người khả nghi.

Ngôn Ngộ quay đầu lại, tiếp tục đi lên phía trước, loại cảm giác này lại tới.

Nhưng mà hắn quay đầu mấy lần đều không nhìn thấy người khả nghi.

Ngôn Ngộ trở lại chung cư, Sơ Tranh không ở đây, hắn gọi điện thoại cho Sơ Tranh.

Người nhận điện thoại là trợ lý, nói Sơ Tranh đang họp, không mang điện thoại vào.

Ngôn Ngộ đành phải cúp điện thoại, đứng trong phòng khách một lúc lâu, nhấc chân đi đến bên cửa sổ, nhìn xuống phía dưới lầu, đáy mắt rất tối nghĩa, không biết đang suy nghĩ gì.

Sắc trời dần dần tối xuống, Ngôn Ngộ trở về phòng, một lát sau đi ra, mở cửa ra ngoài.

Hắn rời khỏi chung cư, đi đến nơi vắng vẻ.

Xung quanh càng ngày càng vắng vẻ, dần dần không nhìn thấy người và tia sáng nữa.

Bóng đêm đậm đặc, tiếng bước chân phía sau dần dần rõ ràng.

...

Chung cư.

Sơ Tranh mở cửa phát hiện bên trong một mảnh tăm tối, lộ ra quạnh quẽ.

"Ngôn Ngộ?"

Không ai đáp lại.

Phòng khách phòng ngủ phòng vệ sinh, Sơ Tranh đều không thấy người.

Sơ Tranh: "..."

Vật nhỏ sẽ không chạy chứ?!

Sơ Tranh đang nghĩ ngợi, điện thoại của Thẩm Tứ Minh đột nhiên gọi đến: "Cẩm tiểu thư, Ngôn Ngộ ở chỗ cô sao?"

"Không có."

Trong giọng nói của Thẩm Tứ Minh tràn đầy sốt ruột: "Điện thoại của hắn vẫn không gọi được, cô biết hắn đi đâu không?"

"Không biết."

Lần cuối cùng Thẩm Tứ Minh liên lạc với hắn, là lúc chạng vạng tối, sau đó vẫn không liên lạc được.

Trước đó hung thủ từng tập kích Ngôn Ngộ và Sơ Tranh, Thẩm Tứ Minh lo lắng hung thủ tới tìm Ngôn Ngộ.

Sơ Tranh đi xuống dưới nhìn một chút, Ngôn Ngộ không lái xe đi.

Từ camera và bảo vệ ở cổng đều cho thấy, một mình Ngôn Ngộ đi ra khỏi chung cư, dừng lại ở cửa ra vào chừng 2 phút, sau đó đi về phía đối diện chung cư.

Sơ Tranh vừa đi ra khỏi chung cư, xe của Thẩm Tứ Minh liền dừng lại trước mặt cô, anh ta nhảy từ trên xe xuống như đạn pháo, vô cùng lo lắng hỏi.

"Tìm được người chưa?"

"Chưa."

"Hắn sẽ đi đâu chứ?"

Sơ Tranh bình tĩnh nhìn anh ta một chút: "Anh nên hỏi, hung thủ sẽ dẫn hắn đi đâu."

Thẩm Tứ Minh: "..."

Mi tâm Thẩm Tứ Minh nhảy thình thịch: "Hắn bị hung thủ mang đi?"

"Không phải hung thủ mang hắn đi, thì chính là hắn mang hung thủ đi, không có gì khác biệt."

Dường như Thẩm Tứ Minh cũng nghĩ đến, bản thân Ngôn Ngộ chính là một nhân vật nguy hiểm, sắc mặt hơi biến đổi.

Nếu như hắn thật sự phát hiện ra hung thủ, rồi dùng bản thân mình dẫn dụ hung thủ ra, sau đó làm chút chuyện gì đó, cũng vô cùng có khả năng.

Thẩm Tứ Minh càng nghĩ càng thấy sợ hãi, lấy điện thoại ra gọi các anh em nhanh chóng tìm người.

Cúp điện thoại, thấy Sơ Tranh đứng ở bên cạnh, thần sắc bình tĩnh nhìn chung cư đối diện: "Cô... cô không sốt ruột?"

Ngôn Ngộ đã mất tích!

Còn rất có thể là bị hung thủ mang đi!

Sao cô vẫn bình tĩnh như thế được?

Sơ Tranh giọng điệu lạnh lùng: "Sốt ruột trừ ảnh hưởng đến phán đoán và tốc độ giải quyết, thì có gì hữu dụng?"

***

Ta nhớ hôm qua vừa bạo chương mà...

Hôm nay cũng up 9 chương:)

Nghỉ lễ chỉ ở nhà cào phím... thật sự quá mệt mỏi.

Cuối tuần này còn phải thi toeic nữa, nên tiến độ sẽ chậm lại.

Ta chỉ có một mình, không phải ba đầu sáu tay, đừng kỳ vọng quá nhiều, cảm ơn! ?

Bình luận

Truyện đang đọc