XUYÊN NHANH: NAM THẦN, BÙNG CHÁY ĐI!

Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên

➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥

Sơ Tranh không chủ động nói ra những lời khác, đại khái là Ứng Chiếu xuất phát từ tâm lý không biết nói thế nào, cũng giữ yên lặng.

Thỉnh thoảng Sơ Tranh sẽ đến công ty tìm hắn, có đôi khi cũng sẽ chờ hắn tan tầm.

Nhưng lần số không nhiều.

"Ứng Chiếu, Dịch tổng gọi cậu."

"Chắc là cần tư liệu, cậu đưa vào giúp tôi đi." Ứng Chiếu đưa tư liệu cho đồng nghiệp.

Khoảng thời gian này hắn đều tránh Dịch Lê, chuyện có thể nhờ đồng nghiệp thay thế, thì sẽ để đồng nghiệp thay thế.

Nếu thật sự không được, hắn sẽ tận lực tiếp xúc với Dịch Lê ở trường hợp công cộng.

"Dịch tổng bảo cậu tự đi." Đồng nghiệp nói.

"..."

Lần này Ứng Chiếu không có cách nào, chỉ có thể tự vào phòng làm việc.

"Dịch tổng, ngài tìm tôi."

Dịch Lê ừ một tiếng, ra hiệu hắn ngồi xuống.

Ứng Chiếu không ngồi, trực tiếp báo cáo công việc: "Đây là tư liệu tôi đã chỉnh lý xong, Dịch tổng..."

Dịch Lê đi tới cửa đóng cửa lại, giọng nói của Ứng Chiếu cũng im bặt lại.

Dịch Lê bưng ly cà phê, chậm rãi uống: "Mấy ngày nay nghe nhân viên công ty nói, người yêu cậu luôn luôn tới công ty tìm cậu?"

"..."

Bây giờ trong công ty đã hoàn toàn nhận định Sơ Tranh là người yêu của hắn.

"Dịch tổng, đây là đời sống cá nhân của tôi..."

"Tôi không có ý gì khác." Dịch Lê cười ôn hòa một chút: "Chỉ là dù sao công ty cũng là nơi đi làm, cậu không thể để người yêu của cậu cứ tới hoài như vậy."

Ứng Chiếu: "..."

Chuyện này hắn thật sự không khống chế được.

Vị chủ nhà ấy thích làm theo ý mình, muốn làm gì thì làm.

Lời hắn nói, cô đồng ý ngon lành đó, nhưng quay đầu lại tiếp tục làm theo ý mình.

Hơn nữa chỉ có ngày đầu tiên cô đi lên, sau đó đều chờ hắn dưới lầu, đến giờ nghỉ mới gọi hắn ra ngoài.

Quan trọng nhất chính là cô thật sự không đến được mấy lần.

Không biết vì sao người của công ty lại khắc sâu ấn tượng với cô...

"Đương nhiên tôi chỉ nhắc nhở cậu, dù sao cũng sẽ có ảnh hưởng không tốt lắm." Dịch Lê lại nói: "Tôi nhìn ra được, năng lực của cậu không tệ, sau này có thể phụ trách những chức vị lớn."

Ứng Chiếu ở trong phòng làm việc nghe Dịch Lê nói hồi lâu.

Dịch Lê đầu tiên là nhắc nhở hắn chuyện về Sơ Tranh, không hiểu thấu lại khen hắn một phen, sau đó mới cho hắn ra ngoài.

Lần này Ứng Chiếu hoàn toàn không hiểu rõ Dịch Lê có ý gì.

Chẳng lẽ thật sự chỉ vì cảm thấy có ảnh hưởng không tốt với công ty?

Nhưng chưa đến hai ngày, Ứng Chiếu đã nhận được thông báo, bảo hắn đi công tác cùng Dịch Lê.

Thông báo là do công ty gửi xuống, còn có mấy đồng nghiệp đi cùng.

Hơn nữa cơ hội lần này tương đối khó, và cũng sẽ có trợ giúp cho công việc của hắn, Ứng Chiếu tương đối động tâm thật, nhưng mà...

Sơ Tranh ngược lại rất ủng hộ: "Đi thành phố nào?"

"Thành phố Y." Ứng Chiếu thay quần áo cho oắt con: "Tôi không thể đi, tôi đi thì bảo bảo phải làm sao."

"Không phải có em trông coi giúp anh rồi à, anh không yên tâm?"

Ứng Chiếu: "..."

-

Cuối cùng Ứng Chiếu vẫn đi, ngày xuất phát, Ứng Chiếu rất không yên lòng, không ngừng nói với Sơ Tranh những hạng mục cần chú ý.

Dù sao bình thường Sơ Tranh đều trông coi ban ngày, chưa trông bé vào ban đêm bao giờ.

Ứng Chiếu ngồi trên máy bay mới cảm thấy mình điên rồi.

Sao hắn lại tin tưởng cô như vậy nhỉ?

Đã nói muốn giữ một khoảng cách với cô cơ mà!

Đi công tác rất mệt mỏi, công việc phải làm quá nhiều, trong thời gian này mọi người đều bận rộn làm việc, cũng không xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn.

Mắt thấy sắp đến ngày về rồi, Ứng Chiếu cũng thở phào.

Có lẽ là hắn quá mẫn cảm, suy nghĩ nhiều rồi.

Ứng Chiếu kết thúc một ngày làm việc, ngồi trong phòng khách sạn hỏi Sơ Tranh tình trạng của oắt con.

[ Ứng Chiếu: Bảo bảo sao rồi? ]

[ Sơ Tranh: Trong mắt anh chỉ có nó? ]

Mấy phút sau Sơ Tranh mới đáp lại, nhưng câu nói này...

Bảo hắn đáp lại thế nào giờ?

Khi Ứng Chiếu chần chờ, Sơ Tranh liên tiếp gửi bảy, tám tấm ảnh tới.

Tất cả đều là ảnh chụp của oắt con.

Ứng Chiếu lướt xem ảnh chụp, phát hiện đều là hình của một mình bé.

Lướt xong Ứng Chiếu mới phản ứng được.

Hắn muốn xem cái gì?

Ứng Chiếu vừa định đánh chữ thì chuông cửa vang lên, hắn nhìn giao diện nói chuyện phiếm, ấn tắt điện thoại đi qua mở cửa.

-

Một bên khác.

Sơ Tranh đi từ trong xe ra, trước tiên đội cho oắt con một cái mũ nhỏ, sau đó ôm nó đi đến lối đi bộ.

Oắt con ôm cổ Sơ Tranh, tò mò nhìn kiến trúc xung quanh.

"Phong tiểu thư, Ứng tiên sinh ở trong khách sạn này." Đằng sau có người xách túi đi theo lên: "Phòng 1308."

"Giúp tôi lấy một tấm thẻ phòng."

Đối phương khó xử: "Phong tiểu thư, chuyện này..."

"Nghĩ cách đi."

"..."

Được!

Hắn nghĩ cách.

Đối phương vào khách sạn trước một bước, cũng không biết làm cách nào, Sơ Tranh quanh quẩn ở gần đó một hồi, khi đi qua đã lấy được thẻ phòng.

Sơ Tranh đi lên bằng thang máy, quét thẻ mở cửa.

"Ứng Chiếu, đề nghị của tôi cậu có thể suy nghĩ thật kỹ." Giọng của phụ nữ bay ra từ trong khe hở: "Xã hội này chính là như vậy, không phải sao? Cậu muốn leo lên cao hơn, sao có thể không bỏ ra chút gì được?"

Sơ Tranh ngừng lại tại chỗ, nhìn vào bên trong.

Đáng tiếc ánh mắt hoàn toàn bị ngăn cản, không thấy rõ tình huống bên trong như thế nào.

"Cảm ơn Dịch tổng nâng đỡ, nhưng tôi không có phúc khí ấy."

Người phụ nữ cười nhẹ một tiếng: "Cậu nên hiểu rõ, một câu của tôi có thể cho cậu đi chuyến công tác này, cũng có thể làm cho cậu phát triển tốt hơn. Tôi nhìn ra được, cậu không như những người khác, cậu có dã tâm, chẳng lẽ cậu cứ muốn tiếp tục như thế à?"

"Chuyến công tác này bao nhiêu người muốn đến, tôi có thể cho cậu đến, sáng mai tôi cũng có thể cho cậu rời đi."

"Đúng không nào?"

Giọng của người phụ nữ chứa một chút cảm xúc khác.

Trong phòng, dưới ngọn đèn mông lung, lộ ra sự mập mờ không rõ.

"Quấy rối cấp dưới của mình, tôi thấy cô không muốn làm nữa đúng không?"

Giọng nói lạnh lùng đột ngột truyền đến từ cổng, Ứng Chiếu kinh ngạc nhìn về phía cổng.

Cô gái ôm bé con trắng nõn nà, đi từ ngoài cửa vào, đi không nhanh không chậm.

Trong phòng, Ứng Chiếu đứng bên cửa sổ, đưa lưng về phía cửa sổ.

Dịch Lê ngồi một mình trên ghế sofa, chân phải bắt chéo trên chân trái, quả nhiên là phong thái đoan trang ưu nhã.

Lúc này nghe thấy âm thanh, Dịch Lê buông chân xuống, đôi mắt đẹp nhìn về phương hướng của Sơ Tranh.

Dịch Lê tất nhiên biết Sơ Tranh.

Sao cô lại ở đây?

Sơ Tranh xách cổ áo oắt con, đột nhiên giơ nó lên không: "Không cần con của anh nữa à?"

Ứng Chiếu: "!!!"

Ứng Chiếu chạy mấy bước về phía Sơ Tranh, ôm lấy oắt con.

Oắt con cười khanh khách, làm gì có nửa phần sợ hãi.

Sơ Tranh mặt lạnh, hai tay đút túi, lạnh như băng hỏi: "Cô ta ức hiếp anh à?"

Ứng Chiếu nghe thấy câu hỏi này của Sơ Tranh, ôm chặt oắt con.

Mấy ngày nay Dịch Lê đều không có dị thường gì, hắn tưởng là mình nghĩ nhiều quá rồi.

Ai ngờ ngày cuối cùng Dịch Lê lại tìm tới cửa.

Lời trong lời ngoài ý là muốn hắn đi theo cô ta, thăng chức tăng lương đều không thành vấn đề.

Sao Ứng Chiếu có thể không rõ Dịch Lê có ý gì.

Vừa rồi hắn đã từ chối, nhưng hắn không nghĩ tới cô sẽ đến...

Dịch Lê đứng lên: "Cô là vợ của Ứng Chiếu à?"

Sơ Tranh quay đầu nhìn cô ta.

Dịch Lê cười cười: "Cô đừng hiểu lầm, tôi và Ứng Chiếu chỉ đang nói chút chuyện công việc mà thôi."

Những lời vừa rồi cô ta nói cũng không quá giới hạn, nhiều nhất chỉ làm cho người ta cảm thấy cô ta đang lôi kéo nhân viên mới mà thôi.

Cho nên nụ cười của Dịch Lê cực kỳ tự tin.

"Tôi không hiểu lầm."

Sơ Tranh hơi kéo dài khoảng cách với Ứng Chiếu: "Dù sao tôi cũng không phải vợ hắn."

Dịch Lê sững sờ, nghi hoặc chậm rãi xuất hiện trong lòng.

Không phải vợ?

Bình luận

Truyện đang đọc