XUYÊN NHANH: NAM THẦN, BÙNG CHÁY ĐI!

Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên

➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥

Phong Diên không thấy có chút kích động nào, ngược lại hơi chần chờ: "Cậu có chắc không?"

Phong Ngô Diệp chắc chắn: "Bảy mươi phần trăm."

Trừ phi cô gặp phải người lợi hại gì ở ngoài, giúp cô thăng cấp hệ thống... Nhưng Phong Ngô Diệp cảm thấy cơ hội này gần như không thể.

Đồ của mình anh ta vẫn hiểu rất rõ.

Nếu có người động vào, anh ta nhất định có thể phát hiện ra được.

Phong Diên trầm ngâm: "Nếu như là thật, thì đây cũng không phải là một chuyện tốt."

Khoa học kỹ thuật phát triển nhanh chóng, mọi người cũng như trong phim khoa học viễn tưởng, lo lắng cuối cùng trí tuệ nhân tạo sẽ tiêu diệt nhân loại.

Cho dù không, thì thứ như vậy cũng sẽ dẫn tới phiền toái đếm không hết.

Phong Ngô Diệp dạo bước tại chỗ, có lẽ không nghe lọt lời Phong Diên nói, đang đắm chìm trong sự kích động, hai mắt cũng đang lóe ra ánh sáng vàng rực rỡ.

Nhưng kích động xong, anh ta cũng biết chuyện này không thể truyền ra ngoài.

Phong Ngô Diệp đi xử lý người hôm nay ở đây trông thấy, mặc dù bọn họ còn chưa biết, nhưng sự dị thường của người máy này có hơi kỳ quái, khó tránh khỏi sẽ có người nói ra gây nên sự chú ý của người khác.

Bất kể có phải là thật hay không, thì lúc này vẫn phải giấu chuyện này cho thật kỹ.

-

Sơ Tranh thay đổi linh kiện, trước mắt đã không phải là tia hồng ngoại kỳ kỳ quái quái nữa, mà đã khôi phục lại hình ảnh bình thường.

Lúc này cô ở trong một không gian màu trắng, trong không gian này trừ cô ra thì không còn bất cứ thứ gì nữa.

Bên trái có một chiếc gương.

Cô gái trong gương có mái tóc hơi xoăn màu vàng rực rỡ uốn lượn đến bên hông, đôi mắt cũng có màu vàng nhàn nhạt.

Dáng vẻ xinh đẹp không nói ra được, có một loại mị hoặc lộ ra trong thanh thuần, trong mị hoặc lại lộ ra mấy phần đáng yêu.

Dung mạo của người máy đều do con người thiết lập, dung mạo hoàn mỹ cũng là ưu thế của bọn nó.

Nhưng dung mạo của thân thể này... Hoàn mỹ đến quá mức.

Sơ Tranh đến trước gương nhìn kỹ một chút, cuối cùng khá hài lòng thu tầm mắt lại.

Cửa phòng mở ra, Phong Diên xuất hiện ở cửa ra vào: "Có thể đi được chưa."

Phong Ngô Diệp đứng ở phía sau, dáng vẻ không được vui cho lắm.

Anh ta cũng không muốn cho Sơ Tranh rời khỏi đây.

Nhưng Phong Diên đột nhiên thay đổi thái độ lãnh đạm không để ý của lúc trước, muốn dẫn Sơ Tranh đi.

Từ trước đến nay Phong Ngô Diệp luôn sợ ông anh họ này của mình —— chủ yếu là vì phòng nghiên cứu do hắn chi tiền.

Không có anh họ chi viện, đừng nói là trí tuệ nhân tạo gì đó, trí tuệ thiểu năng anh ta cũng không thể có được.

Thứ này vốn cũng đã tặng cho Phong Diên, cho nên...

Phong Ngô Diệp đột nhiên che mặt chạy đi.

Anh ta rất hối hận.

Tiền của anh ta!

Sơ Tranh không hiểu thấu: "Anh ta sao thế?"

"Không sao."

Phong Diên đưa cho Sơ Tranh một bộ quần áo: "Đi thay đi, chúng ta về."

"... Ồ."

Trên đường trở về gần như Phong Diên không nói lời nào, Sơ Tranh chống cằm, nhìn cảnh sắc bên ngoài.

"Cô có biết bây giờ mình là gì không?" Giọng nói của Phong Diên đột nhiên vang lên, nương theo tiếng gió ngoài xe, nghe hơi mơ hồ.

Sơ Tranh quay đầu: "Hả?"

Phong Diên: "Cô cảm thấy bây giờ mình là gì?"

"Là của anh."

"..."

Đây là người máy bầu bạn, nói như vậy hoàn toàn không có bệnh gì.

Phong Diên: "Cô không giống như lúc trước, cô có phát hiện ra không?"

Sơ Tranh ồ một tiếng, lại hỏi: "Bởi vì có anh sao?" Có thẻ người tốt, ta đương nhiên không giống! Mẹ nó ta phải vì thẻ người tốt mà mệt gần chết!

Phong Diên: "..."

Lúc này Phong Diên cảm thấy không phải người máy này đã thức tỉnh ý thức tự chủ, mà là Phong Ngô Diệp lừa mình, lại thêm cho cô một chút chương trình kỳ quái.

"Dừng xe!"

Phong Diên nghĩ "tại sao tôi phải dừng xe", nhưng mà chờ hắn kịp phản ứng, xe đã dừng lại ở vị trí đỗ xe bên cạnh.

Phong Diên: "..." Mình đã làm gì?!

"Chờ tôi chút." Sơ Tranh đẩy cửa xe ra đi xuống, trực tiếp chạy mất tăm.

Phong Diên: "..."

Con hàng này bây giờ là trí tuệ nhân tạo hư hư thực thực thức tỉnh ý thức tự chủ, Phong Diên vội vàng xuống xe đuổi theo.

Khu phía trước là đường dành riêng cho người đi bộ, người đến người đi, Phong Diên không biết Sơ Tranh chạy đến chỗ nào rồi.

Phong Diên tìm hồi lâu, cuối cùng cũng trông thấy người trong cửa hàng quần áo.

Cô gái đang chọn quần áo, bên cạnh có hai nhân viên bán hàng đi theo, tay đã không xách nổi nữa rồi.

Nói là chọn không bằng nói lấy thì hơn... Một loạt đồ trên giá treo đều bị cô lấy xuống hết.

Xung quanh cửa hàng này toàn là thủy tinh trong suốt, cửa chính ở một bên khác, Phong Diên đi vòng qua.

Hắn vừa vào cửa hàng, thì nghe thấy giọng nói của Sơ Tranh truyền đến: "Tôi vui lòng."

Phong Diên nhìn sang bên kia, Sơ Tranh và một người phụ nữ cùng túm lấy một bộ quần áo màu đỏ, người phụ nữ ngang ngược càn rỡ: "Cô buông tay ra cho tôi!"

Hai nhân viên bán hàng vừa rồi đứng bên cạnh Sơ Tranh lúc này đang ở quầy hàng, dường như không chú ý tới bên này.

Sơ Tranh không buông tay: "Tôi lấy trước."

Sơ Tranh lấy được trước, ai ngờ lại có người đột nhiên xông tới, cướp mất đi.

Sơ Tranh cũng không phải người có tính tình tốt gì, nếu người ta đàng hoàng nói muốn, thì cô cũng không thiếu gì một món này, nhường cho cũng được thôi.

Nhưng hết lần này tới lần khác lại vênh mặt lên cướp đi, với tính khí của Sơ Tranh thì sao mà chịu cho được.

"Cô lấy được trước thì sao, cô trả tiền chưa?" Người phụ nữ cười lạnh.

Sơ Tranh lạnh lùng hỏi lại: "Cô trả tiền rồi à?"

"..."

Người phụ nữ vào muộn hơn Sơ Tranh, đương nhiên chưa trả tiền.

Nhưng bộ quần áo này cô ta chờ mãi mới có hàng, cô cũng không muốn chờ thêm nữa.

Nhìn cách ăn mặc của cô gái này cũng không có gì đặc biệt, chỉ là dung mạo khá xinh đẹp...

Nghĩ đến đây, người phụ nữ ngẩng đầu ưỡn ngực: "Tôi là khách VIP của cửa hàng này, cô cảm thấy bọn họ sẽ bán cho ai."

Sơ Tranh: "..."

Điên à.

Sơ Tranh kéo quần áo qua một cái, người phụ nữ bên kia cũng rất dùng sức, quần áo nghe roạt một tiếng.

Người phụ nữ: "..."

Sơ Tranh mặt không cảm xúc nhét quần áo vào trong tay người phụ nữ, lãnh đạm nói: "Tặng cô, không cần cảm ơn."

Người phụ nữ: "..."

Sơ Tranh vượt qua người phụ nữ đi tính tiền.

"Chào cô, cô không cần trả tiền."

"..." Ta lấy nửa ngày lại nói với ta không cần trả tiền? Không phải ta lấy trắng sao? Nhiệm vụ của ta tính thế nào?

Mặt mũi Sơ Tranh tràn đầy sát khí: "Vì sao?"

Sau lưng nhân viên bán hàng phát lạnh: "À, quản lý thông báo cô không cần trả tiền, tôi... Tôi không biết."

Khí thế của chị gái xinh đẹp này sao mà đáng sợ vậy.

Sơ Tranh khí thế hung hăng lấy thẻ ra, đập lên trên quầy, dữ dằn nói: "Quét!"

Quản lý của mấy người là ma quỷ nơi nào xuất hiện, ta quen không?

Dựa vào cái gì mà không lấy tiền!

Nhân viên bán hàng: "..."

Nhưng quản lý không cho nha.

Chị gái này cũng thật đáng sợ, oa oa oa.

Mình thật khổ.

Xét thấy Sơ Tranh quá hung, nhân viên bán hàng bị dọa cho phát sợ, run rẩy quẹt thẻ cho Sơ Tranh.

Sơ Tranh viết một địa chỉ: "Đưa đến đây."

"Vâng... Được ạ."

Nhân viên bán hàng trả lời xong, mới nhớ tới cửa hàng của họ cũng không có dịch vụ giao hàng tận nhà, nhưng Sơ Tranh đã đi rồi, cô ta cũng không dám gọi...

"Cô đứng lại!"

Sơ Tranh còn chưa đi tới cửa, người phụ nữ cầm bộ quần áo bị xé rách bên kia lấy lại tinh thần đuổi theo.

"Cô đứng lại đó cho tôi, cô có ý gì hả? Sỉ nhục ai đây?"

"Cô muốn, tôi tặng cô, sỉ nhục ở đâu ra?"

Người phụ nữ giận dữ: "Quần áo kiểu này..." Đây còn không phải sỉ nhục à! Cô ta cần cô tặng chắc? Chính cô ta không mua nổi à?!

Sơ Tranh lý lẽ hùng hồn: "Là do cô kéo rách."

Tôi còn trả tiền giúp cô, đang cố gắng làm người tốt đó!

Bình luận

Truyện đang đọc