XUYÊN NHANH: NAM THẦN, BÙNG CHÁY ĐI!

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên

➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥

Nhân viên cảnh sát: "Nguyễn tiểu thư sợ những người kia, vậy vì sao cô không báo cảnh sát?"

Sơ Tranh nhìn bọn họ một chút: "Tôi không báo cảnh sát là phạm pháp?"

Nhân viên cảnh sát: "..."

Cũng không phạm pháp.

Sơ Tranh: "Nếu đã không phạm pháp, vậy tôi báo cảnh sát hay không, là quyền của tôi."

Khóe miệng nhân viên cảnh sát hơi co giật, đó chính là thân nhân của cô!

Nhân viên cảnh sát: "Hoàng Mẫn nữ sĩ là mợ của cô, cô tận mắt nhìn người thân của mình bị người xa lạ mang đi, Nguyễn tiểu thư, vì sao cô lại làm vậy?"

Sơ Tranh: "Tôi máu lạnh được không?"

Nhân viên cảnh sát: "..."

Nhân viên cảnh sát lại hỏi Sơ Tranh thêm một chút chi tiết.

"Nguyễn tiểu thư, nếu cô nhớ được cái gì, thì hãy liên hệ với chúng tôi."

"Ừ." Sơ Tranh đứng dậy: "Không có việc gì nữa, tôi đi trước."

Nhân viên cảnh sát đã hỏi xong vấn đề, chỉ có thể nhìn Sơ Tranh rời đi.

Hoàng Mẫn tố cáo Sơ Tranh, nhưng Sơ Tranh không có thời gian gây án, mặc dù nói thái độ có chút bất cận nhân tình, nhưng cái này không thể làm chứng cứ.

Về phần nhóm người bắt cóc Hoàng Mẫn kia, cảnh sát tra xét, nhưng cuối cùng không tra được gì cả.

Nói tóm lại: Sơ Tranh vô tội, cô không làm gì cả.

Hơn nữa trừ lời chứng của Hoàng Mẫn, thì không ai có cách nào xác định được, sau khi mụ ta bị những người kia mang đi, thật sự là bị bắt cóc.

Hoàng Mẫn mắng to đi từ cục cảnh sát ra.

Mấy ngày giày vò, cả người Hoàng Mẫn đều gầy đi trông thấy.

Hoàng Mẫn còn dám đến đòi tiền Sơ Tranh không?

Dám!

Nhưng mụ ta vừa vào thang máy, hai người đàn ông liền cùng theo vào, đàn ông thân thể cao lớn, làm thang máy trở nên thập phần nhỏ hẹp.

Cửa thang máy chậm rãi khép lại.

Hoàng Mẫn hơi bất an đứng thẳng, cũng may thang máy tới rất nhanh, mụ ta vừa nhấc chân muốn đi ra.

Nhưng mà một cánh tay chặn ngang qua, ngăn trở cửa thang máy, một người đàn ông khác cấp tốc đè xuống nút đóng cửa, cũng ấn lầu một.

"Các người làm..."

Hai người đàn ông hung thần ác sát nhìn Hoàng Mẫn.

Hoàng Mẫn bị đẩy ra khỏi thang máy, hai người đàn ông như môn thần đứng ở đó, không nói lời nào cũng không động thủ, nhưng chính là không cho Hoàng Mẫn đi lên.

Sau đó chỉ cần Hoàng Mẫn đi tìm Sơ Tranh, thì sẽ có người xuất hiện một cách khó hiểu, ngăn đón Hoàng Mẫn.

Nhiều lần, Hoàng Mẫn đại khái cũng biết, đây là bút tích của Sơ Tranh.

Nhưng việc này báo cảnh sát cũng vô dụng.

Người ta lại không làm gì cả.

Hoàng Mẫn tức giận đến thổ huyết.

Thông gia bên kia thúc giục tiền lễ hỏi, Hoàng Mẫn không tìm thấy Sơ Tranh, chỉ có thể tạm thời buông Sơ Tranh xuống trước, nghĩ biện pháp kiếm tiền lễ hỏi.

-

"Nguyễn tiểu thư, đồ đặt ở đâu?"

Sơ Tranh chỉ chỉ bên trong cửa: "Đặt trong phòng."

"Vâng."

Hai người xách đồ vật bao lớn bao nhỏ đi vào, Sơ Tranh rút ra mấy tờ tiền cho bọn họ, đưa mắt nhìn bọn họ rời đi.

Sơ Tranh về đến phòng, nhìn qua một đống túi loạn thất bát tao trên giường.

Không biết cái gân nào của Vương bát đản không thích hợp, hôm nay khăng khăng bắt cô đi làm phong phú tủ quần áo của mình.

【 Tiểu tỷ tỷ cô chỉ mặc mỗi hai bộ như thế, đổi đi đổi lại, người khác còn tưởng rằng cô không có quần áo mặc đó, đây là tư thái mà một kẻ có tiền nên có sao? 】

【 Kẻ có tiền như chúng ta nên một ngày một bộ, không giống nhau! 】

Vương Giả kích động lên tiếng, không thể ném mất mặt mũi hệ thống phá sản của nó!

Sơ Tranh: "..."

Quần áo của nguyên chủ xác thực tương đối ít, hơn nữa đại đa số đều là loại già dặn, nhìn đặc biệt thành thục —— thiếu nữ hai mươi mấy tuổi trẻ trung như hoa, quần áo phụ trợ thành nhìn như ba mươi tuổi.

Sơ Tranh đổ vào trong một đống quần áo.

Không muốn nói chuyện.

Muốn lẳng lặng.

Đừng hỏi ta lẳng lặng là ai.

Sơ Tranh nằm một lúc, đứng lên chuẩn bị đi tắm, quá nóng.

Cô đi đến trước bàn, vừa định cầm sữa tắm, tay bỗng nhiên dừng lại.

Sơ Tranh xoay người lại nhìn mấy cái bình trên mặt bàn.

Đây là nước thần* của nhãn hiệu nào đó mà hai ngày trước cô ngựa không ngừng vó phá sản mua về, khi cô mở ra không cẩn thận làm đổ, ngược lại đổ ra không ít, nhưng tuyệt đối không thiếu nhiều như vậy...

Sơ Tranh kiểm tra lại đồ trên bàn.

Nhưng thứ khác ngược lại không bị động vào quá mức, chỉ là mỗi thứ lấy một ít.

Nơi này chỉ có cô và Tô Hợp ở.

Đồ vật thiếu đi không ít, vậy trừ Tô Hợp thì còn có ai?

Sơ Tranh chống cằm: "Vương bát đản, mi nói xem ta đổ chút keo dán vào đó thì thế nào?"

【 Tiểu tỷ tỷ, chúng ta có thể phá sản tức chết ả. 】 Xin đừng nên hung tàn như vậy!!

Đổ keo dán vào mà cô cũng nghĩ ra.

Sơ Tranh thật sự bắt đầu lục tung lên.

【 Tiểu tỷ tỷ!! 】 Vương Giả thét lên: 【 Phá sản có chỗ nào không tốt, cô đừng làm loạn! 】

Cuối cùng Sơ Tranh thở dài, ngồi trở lại trên ghế.

Vương Giả thấy cô không tìm được keo, thở phào một hơi.

Nhưng mà hơi thở này còn chưa đi xuống, liền thấy Sơ Tranh kích động lấy điện thoại di động ra, ở trên cửa hàng nào đó bùm bùm ấn mua một rương keo dán.

【...】

Tiểu tỷ tỷ là định dùng keo dán phong ấn Tô Hợp sao?!

"Nhìn, ta đang cố gắng phá sản." Sơ Tranh còn tranh công với Vương Giả: "Mua keo không muốn một hộp, mà mua một rương, có phải ta có tiến bộ không."

【...】 Cô làm chuyện xấu, mỗi ngày đều có tiến bộ.

Tốc độ của cửa hàng nào đó rất nhanh chóng, rất mau liền đưa đến trong tay Sơ Tranh.

Sơ Tranh không thật sự trộn lẫn keo dán vào trong nước thần, cô chỉ là trước tiên sắp xếp cố định lại tất cả các đồ trang điểm lên bàn, sau đó đi tắm, không làm gì cả.

【...】

-

Hai ngày sau đó, Vương Giả nhìn chằm chằm vào, nhưng Sơ Tranh không làm gì cả.

Chỉ là ngẫu nhiên tản bộ trước cửa phòng Tô Hợp.

Gần đây hình như Tô Hợp đổi đối tượng hẹn hò, còn khá là tốt đẹp, mặt đầy hoa đào, xuân phong đắc ý.

Tâm tình tốt, cho nên cũng không gây chuyện với Sơ Tranh.

Hai bên nước sông không phạm nước giếng, thập phần thái bình.

Nhưng Vương Giả rất bất an.

Keo dán của tiểu tỷ tỷ không có khả năng mua trắng.

Nhất định là cô đang có ý đồ gì đó!

Sơ Tranh tan tầm ra khỏi trường học, các nam sinh cãi nhau ầm ĩ, đi qua bên cạnh.

"Mấy tiểu tử kia sẽ không thật sự gọi người xã hội đen chứ?"

"Chỉ bằng bọn họ mà có thể quen biết xã hội đen? Ai mà tin chứ, thế nào, các cậu sợ?"

"Sợ cái gì, chơi với bọn chúng!"

Sơ Tranh như có điều suy nghĩ nhìn tổ bốn người ban bá nhanh chóng chạy đi.

Đánh nhau kìa!

Dưới chân Sơ Tranh khẽ chuyển, đi theo mấy người kia qua.

Tổ bốn người ban bá chạy chạy ngừng ngừng, không tính là nhanh, Sơ Tranh không nhanh không chậm đi theo đám bọn họ.

Bọn họ không đi cách trường học bao xa, liền vào một con ngõ nhỏ ở ngay sau trường học —— vì sao đằng sau trường học luôn có ngõ nhỏ!

Trong ngõ nhỏ còn có người khác, nhiều gấp đôi so với tổ bốn người ban bá.

Rõ ràng chính là hẹn đánh nhau.

Giờ cô chơi trò gì đây.

Ra mặt vì học sinh?

Ra mặt là không thể nào, đời này cũng không thể.

Sơ Tranh trơn tru báo cảnh sát.

Tuổi còn nhỏ không lo mà làm bài tập, lại còn đi đánh nhau!

Cô thân là giáo viên, trông thấy chuyện như vậy, đương nhiên phải nghiêm khắc ngăn chặn.

Ngày mai sẽ cho bọn họ nhiều bài tập hơn!

Bởi vì là trường học, an ninh gần đây kiểu gì cũng sẽ nghiêm hơn một chút, cho nên đám người này vừa đánh nhau, cảnh sát liền gào thét mà đến, nhanh như chớp kéo toàn bộ vào đồn công an.

Sơ Tranh mò xuống ngực, khăn quàng đỏ trước ngực lại tươi thắm hơn nữa rồi!

"Ai đó!"

Bên kia đột nhiên rống lên một tiếng.

Tổ bốn người ban bá giật mình, nhìn về phía Sơ Tranh bên này, trên gương mặt vốn âm u đầy tử khí, trong nháy mắt có sức sống, thi nhau rống to: "Cô ơi! Cô ơi cứu mạng!!"

Sơ Tranh: "..."

Làm giáo viên của người trong cuộc, Sơ Tranh cũng bị mời về đồn công an.

Sơ Tranh cùng tổ bốn người ban bá mắt lớn trừng mắt nhỏ.

***

神仙水 (Nước thần) đây là một loại mỹ phẩm rất là nổi tiếng. Nhưng vì ta không dùng mỹ phẩm bao giờ nên vẫn mờ cmn mịt, ai biết hãy phổ cập khoa học cho mọi người giùm ta. Ta có đính kèm hình:>> không xem được thỉnh tải lại:>

Bình luận

Truyện đang đọc