XUYÊN NHANH: NAM THẦN, BÙNG CHÁY ĐI!

Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên 

➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥

Phía cảnh sát nhận được tố cáo, nói có người cầm vũ khí bắt cóc nhân viên cấp cao của công ty nào đó, ngay lập tức đuổi tới hiện trường.

Nhưng khi bọn họ võ trang đầy đủ đẩy cánh cửa kia ra, tràng cảnh bên trong có chút không thể tưởng tượng.

Đám người bị bắt cóc kia êm đẹp ngồi, đám người bắt cóc kia, nằm nằm, ngất ngất.

Cái này...

Tình huống thế nào đây?

-

Sơ Tranh giao giấy chứng nhận thân phận và văn kiện của đám người kia cho phía cảnh sát.

Trông thấy loại giấy chứng nhận này, người tới cũng giật mình, nhanh chóng gọi thủ trưởng tới.

Thủ trưởng gọi điện thoại mời phía trên đến hỗ trợ xác minh.

Kết quả xác minh là, quả thật có những người như vậy, tên và giấy chứng nhận đều là thật.

Sơ Tranh: "..."

Lát nữa ta phải làm sao để thoát tội cho mình đây?

"Nhưng mà..." Vị thủ trưởng này giống như thở mạnh: "Người không khớp."

Sơ Tranh: "..."

Nếu không phải Sơ Tranh đang kéo căng dáng điệu của đại lão, thì có lẽ bây giờ đã muốn đánh vị thủ trưởng này mấy cái.

"Nói cách khác những người này là giả mạo?" Ta đánh không có bệnh đúng không!

"Đúng vậy, văn kiện tôi cũng gửi lên rồi, trải qua xác minh, cũng không có chuyện như thế."

Không làm sao là được.

Dọa ta một hồi.

Khi đám người kia bị mang đi, vẫn là một mặt không thể tin.

Đại khái không nghĩ tới bọn họ sẽ bị bắt như vậy.

Sơ Tranh đứng ở cửa ra vào đưa mắt nhìn theo bọn họ.

Đám người này đi rồi, giám đốc điều hành cẩn thận đi đến trước mặt Sơ Tranh: "Sếp, vì sao những người này lại đến công ty chúng ta?"

Sơ Tranh thuận miệng lừa gạt: "Tôi làm sao biết, tôi vừa làm bà chủ, không biết công ty của mấy người trước kia từng làm những gì."

Giám đốc điều hành: "..."

Nếu không có bất ngờ gì xảy ra, những người này chắc chắn là đến vì Tần Lạc.

Nhưng bây giờ Tần Lạc ở đâu?

Sơ Tranh không biết, cũng không đoán ra được.

Cô triệu tập người đơn giản mở một cuộc họp, cho người chú ý tốt công ty bên này trước, đừng để xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn.

Sơ Tranh về đến nhà, dì Đặng đã ngủ, cô lặng yên không tiếng động vào phòng.

Gian phòng đen kịt một màu, Tần Lạc vẫn không ở đây.

Sơ Tranh lại lên game nhìn một chút, vẫn không thấy.

Cô vừa chuẩn bị logout, Điêu dân to gan gửi tin nhắn tới.

【 Nói chuyện riêng 】 Điêu dân to gan: Tiểu tỷ tỷ thổ hào, gần đây cô làm gì thế?

【 Nói chuyện riêng 】 Một Bước Bại Một Tỷ: Phá sản.

【 Nói chuyện riêng 】 Điêu dân to gan: Hôm nay căn bản không cách nào trò chuyện.

【 Nói chuyện riêng 】 Điêu dân to gan: Chúng tôi hạ bản, cô tới không?

【 Nói chuyện riêng 】 Một Bước Bại Một Tỷ: Bận bịu.

【 Nói chuyện riêng 】 Điêu dân to gan: Đêm hôm khuya khoắt cô bận bịu cái gì?

【 Nói chuyện riêng 】 Một Bước Bại Một Tỷ: Phá sản.

【 Nói chuyện riêng 】 Điêu dân to gan:...

Người nghèo như cậu ta không thể trêu vào.

Sơ Tranh đóng bảng nói chuyện riêng lại, cô ngồi ở đại sảnh Dạ Quy Lai, trong đầu cực nhanh sửa sang lại những chuyện trước khi Tần Lạc biến mất.

Tần Lạc không có gì khác biệt so với bình thường.

Cho nên chuyện này có lẽ hắn cũng không nghĩ tới.

Server vận hành trọng tâm của Tần Lạc.

Nhất định phải tìm được cái này.

Sơ Tranh offline, đi lật tư liệu công ty game xem.

Server vận hành của công ty game đều là thuê, tiền thuê một năm cũng phải bỏ ra không ít.

Sơ Tranh cho người liên hệ với công ty bên kia trước.

Ngày hôm sau Sơ Tranh trực tiếp mang người qua, trên đường Sơ Tranh cảm thấy có người đang theo dõi cô, bảo tài xế lượn quanh hai vòng, vứt bỏ người phía sau, sau đó đến công ty.

Người phụ trách công ty tiếp đãi cô: "Bà chủ Khương... Không nghĩ tới ngài còn trẻ như vậy."

Sơ Tranh lễ phép gật đầu: "Dẫn tôi đi xem trước đi."

Người phụ trách không nghĩ tới Sơ Tranh trực tiếp như vậy: "Được."

Sơ Tranh nhìn thiết bị giám sát trên phòng máy, mỗi góc chết đều có thể trông thấy.

"Đây đều là của công ty ngài, chúng tôi vẫn luôn giữ gìn rất tốt." Người phụ trách ở bên cạnh giới thiệu.

Ánh mắt Sơ Tranh quét qua tất cả giám sát, trên cơ bản tất cả server đều đang vận hành.

"Chỗ các anh có gì dị thường không?"

Người phụ trách cho là bà chủ mới nhậm chức này lo lắng, lập tức vỗ ngực cam đoan: "Bà chủ Khương, ngài yên tâm, mặc dù quy mô của chúng tôi không phải quá lớn, nhưng tuyệt đối có trách nhiệm, sẽ không xảy ra bất cứ vấn đề gì."

Sơ Tranh: "..."

Sơ Tranh chỉ vào những gian phòng sát vách công ty bọn họ: "Sao những phòng này không mở?"

"À, chỗ này là một phòng nghiên cứu khoa học, đến kỳ sau bọn họ vẫn chưa thanh toán chi phí, cũng không liên lạc được. Tôi cũng không phải đang làm từ thiện đúng không, nên tôi đành phải cho người..."

Người phụ trách lộ ra một vẻ mặt bất đắc dĩ.

"Đóng lại từ bao giờ?"

"Hai ngày nay rồi." Người phụ trách không biết sao Sơ Tranh lại hỏi đến chuyện của người khác, nhưng việc này cũng không phải là không thể nói: "Chính là hôm kia nhỉ? Hai ngày nay có nhiều việc, tôi cũng không nói chắc được người phía dưới xử lúc nào lý, dù sao không phải hôm kia thì chính là hôm qua."

Ánh mắt Sơ Tranh chìm xuống.

Thời gian chênh lệch không nhiều.

Phòng nghiên cứu khoa học...

Sơ Tranh hỏi ông ta: "Đây là phòng nghiên cứu khoa học gì?"

Người phụ trách bắt đầu giở giọng: "Bà chủ Khương, tôi khó mà nói được, dù sao cũng là thông tin tư mật của khách hàng đúng không."

"Chúng ta ra ngoài nói chuyện."

Người phụ trách đi theo Sơ Tranh rời đi.

Nửa tiếng sau.

Sơ Tranh ngồi ở trong phòng làm việc lật xem văn kiện.

Người thuê những gian phòng kia chính là để làm một phòng nghiên cứu khoa học kỹ thuật.

Cụ thể làm gì, công ty bên này cũng không rõ ràng.

Công ty này cũng không phải rất xấu, đã thư thả hơn hai tháng, đối phương còn chưa tới đóng tiền thuê.

Sơ Tranh trầm mặc một lát, nói với người phụ trách: "Những server kia tôi trả tiền thuê, anh phải cam đoan chúng nó vận hành bình thường."

-

Sơ Tranh về đến nhà, nhìn quanh bốn phía, đáy lòng lạnh thật lạnh.

Tần Lạc vẫn không ở đây.

Sơ Tranh chống đỡ bàn đọc sách, bực bội mở đồ trên bàn ra.

Nhưng mà càng xem càng tâm phiền.

Cô đạp bàn đọc sách, trong đêm yên tĩnh, tiếng vang hơi lớn, Sơ Tranh đỡ lấy bàn, đi đến bên cạnh ngồi xuống.

Cô ngửa đầu ngã vào trên ghế.

Lần này thì hay rồi.

Thẻ người tốt đi đâu ta cũng không biết!!

Vương bát đản còn chưa gào, vậy chứng minh bây giờ thẻ người tốt tạm thời an toàn.

Nghĩ như vậy đáy lòng Sơ Tranh thả lỏng hơn một ít.

Thẻ người tốt đã là thẻ người tốt thành thục, phải học được cách tự chăm sóc mình.

Sơ Tranh thở ra một hơi, cầm quần áo đi tắm rửa.

Đợi cô tắm rửa xong ra, vốn dự định đi ngủ, ánh mắt liếc qua quét đến mũ trò chơi đặt trong phòng, cuối cùng nghĩ nghĩ, vẫn đội mũ trò chơi lên, đăng nhập game.

Lúc này đã là đêm khuya, trên thế giới đều hoàn toàn yên tĩnh.

Sơ Tranh vốn định xem một chút rồi logout, nhưng không biết sao cô lại lên lầu, đứng ở cửa gian phòng mà Tần Lạc thường xuyên ở.

Sơ Tranh giơ tay đặt lên cánh cửa.

Một phút sau, Sơ Tranh thu tay lại, quay người rời đi.

Đi đến đầu bậc thang, cô lại quay về, đá bay cửa ra, đi vào gian phòng.

Lúc này là ban đêm, tầm nhìn trong phòng rất thấp, Sơ Tranh vốn không ôm bao nhiêu hi vọng, kết quả khi ánh mắt quét đến giường bỗng nhiên ngừng lại.

Trên giường có người.

Sơ Tranh: "..."

Sơ Tranh đi qua, trước tiên xích lại gần nhìn một chút.

Đúng là gương mặt kia của Tần Lạc.

Tứ chi hắn mở ra, tạo thành hình chữ đại nằm úp sấp trên giường, một nửa gương mặt đặt ở trên gối đầu, có chút biến hình.

Tư thế ngủ này thật là...

Tiêu hồn!

Nhưng một trí năng như hắn còn cần đi ngủ sao?!

"Tần Lạc."

Sơ Tranh thô lỗ đẩy hắn một cái.

Tần Lạc động ngón tay trước, sau đó gương mặt xoay qua một bên, đôi mắt chậm chạp mở ra.

"Tiểu Sơ..."

Hắn thấp giọng thì thầm.

Bình luận

Truyện đang đọc