XUYÊN NHANH: NAM THẦN, BÙNG CHÁY ĐI!

Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên

➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥

"A —— "

Trong sảnh đột nhiên vang lên một tiếng hét thảm.

Đám người ở hiện trường vội vàng quay đầu nhìn về phía góc ngoặt.

Dư Khải nằm dưới đất, giá đỡ bên cạnh không biết vì sao lại đổ xuống, mặc dù không nện vào người Dư Khải, nhưng nện trúng tay Dư Khải.

Nhân viên phục vụ ở hiện trường vội vàng tới đẩy giá đỡ ra.

Dư Khải che cánh tay bị đập, đau đến mồ hôi lạnh ứa ra.

Sơ Tranh chậm rãi cầm ly Champagne, khẽ nhấp một cái, đối đầu với ánh mắt Dư Khải, cũng không né tránh.

"Cút đi!"

Dư Khải hất người đỡ gã ra.

Kỳ thật Dư Khải cũng không biết vì sao bộ giá đỡ này lại đổ xuống, nhưng nhìn thấy cô gái đối diện vẻ mặt lãnh đạm xa cách, giống như đang chê cười, đáy lòng gã bốc lửa.

Một người phụ nữ Dư Tẫn mang đến, mà cũng đối nghịch với gã!

"Nhìn cái gì!"

Dư Khải từ trước đến nay luôn ngang ngược, lại là người Dư gia, gã vừa quát lên một tiếng, đại bộ phận đều thay đổi vị trí ánh mắt, nhìn về nơi khác.

"Tiên sinh, tôi dẫn ngài đi xử lý trước đã." Nhân viên phục vụ bên cạnh nhìn cánh tay đã sưng lên của Dư Khải, thận trọng nói.

Dư Khải giơ tay, chỉ chỉ Sơ Tranh.

Cuối cùng bởi vì tay thật sự quá đau, đành phải theo nhân viên phục vụ rời đi trước.

Giá đỡ đổ xuống rất nhanh được thu dọn xong, hiện trường khôi phục bình thường.

-

Cả nửa ngày rồi mà Dư Tẫn vẫn chưa trở về, Sơ Tranh thấy phiền với những người bắt chuyện này, đi đến hàng ghế dài ở tận cùng bên trong nhất ngồi xuống.

Người bạn gái kia của Dư Khải lắc lắc bờ eo thon tới, cầm trong tay hai ly đồ uống, ngồi xuống bên cạnh Sơ Tranh, uốn uốn éo éo: "Ai, em gái nhỏ, cô đắc tội với Dư Khải à?"

Giọng nói kia có lẽ đàn ông nghe được thì toàn thân đều mềm nhũn.

Đáng tiếc Sơ Tranh không phải đàn ông.

Chỉ cảm thấy hơi ghê, còn hơi ồn ào.

"Không có."

"Không có mà hắn bảo tôi đến hạ thuốc cô." Bạn gái che miệng, vẻ mặt kinh hoảng: "Ai nha, nói lỡ miệng."

"!!!"

Thứ đồ gì?

Hạ thuốc?

Bảo ngươi đến hạ thuốc, ngươi nói ra làm gì!

Không biết tận tụy làm việc gì cả!

Bạn gái dựa gần một chút, hạ giọng nói với Sơ Tranh: "Dư Khải chính là một thằng ngu xuẩn, lát nữa cô giả bộ uống một ngụm, sau đó nhổ ra đi, nếu không thì chị cũng không dễ làm, chị còn muốn lừa tiền hắn nữa."

Sơ Tranh: "..." Ngài rất thành thực.

"Cô không sợ tôi nói cho hắn biết?"

"..." Bạn gái liếc mắt: "Cô phải nghĩ quẩn đến cỡ nào, mới không cần mỹ nam đến cùng cô, mà muốn thông đồng với Dư Khải chứ."

Nếu cô thật sự muốn thông đồng một chân với Dư Khải, thì vừa rồi Dư Khải đi qua thông đồng, cô đã đáp ứng, hiện tại không chừng hai người cũng đã lăn lên rồi, còn cần cô ta ở đây hạ thuốc nữa à.

Người phụ nữ cảm thấy chút ánh mắt nhìn người ấy mình vẫn có.

Cô gái này, và những người cứ thích lượn lờ quanh người đàn ông không giống nhau.

Nếu như đổi thành loại phụ nữ khác, thì cô ta cũng sẽ không nói nhiều làm gì.

Sơ Tranh: "Cô thường xuyên làm loại chuyện này?"

"Cũng không phải." Bạn gái cười đến có chút chọc người: "Dù sao Dư Khải có tiền, phụ nữ hắn coi trọng, rất nhanh có thể lấy được tới tay, không cần làm thế."

Mặc dù Dư Khải phóng túng đến cực điểm, nhưng cũng chỉ đối với những người gã có thể thu vào tay.

Người khác không nguyện ý, Dư Khải cũng sẽ không bắt buộc.

Chỉ là không biết hôm nay thế nào...

Giống như muốn phân cao thấp gì đó.

Người phụ nữ rất nhanh liền rời đi, trên mặt bàn đặt ly đồ uống cô ta mang đến.

Sơ Tranh quét mắt nhìn quanh một vòng, trông thấy Dư Khải đứng ở trong góc nhỏ.

Cô cầm ly đồ uống kia lên tay, mượn một góc tốt, đặt ở cánh môi khẽ nhấp.

Dường như Dư Khải nhìn thấy, khi Sơ Tranh đảo mắt qua, đã đi.

Sơ Tranh dịch chuyển ly đồ uống kia đi.

Cô buông đồ uống xuống.

"Ôi, ngồi ở chỗ này đi."

"Này cô không ngại chứ?"

Ba nữ sinh đột nhiên đi tới.

Sơ Tranh còn chưa lên tiếng, một người trong đó đã ngồi xuống, còn đặt ly đồ uống của mình xuống cạnh ly của Sơ Tranh.

"Cô hình như là... Tống Yên Nhiên?"

"Hay là chị gái sinh đôi của Tống Yên Nhiên?"

Ba nữ sinh một người một câu, dường như rất tò mò.

Sơ Tranh không lên tiếng, chỉ đạm mạc nhìn bọn họ.

"Ai, tại sao cô không nói chuyện?"

"Nói chuyện phiếm cũng không được sao?"

Các nữ sinh có chút tức giận.

"Được rồi." Nữ sinh ngồi xuống đầu tiên, cầm ly đồ uống trên bàn: "Đi thôi, người ta không muốn trò chuyện."

Sơ Tranh: "..."

Ly nữ sinh kia lấy đi chính là ly của cô.

Vậy ly đồ uống này cũng có vấn đề?

Ta có cái vận khí chó má gì vậy chứ!

Sơ Tranh vốn muốn nhìn một chút xem lần này là ai, không nghĩ tới cô đi theo qua, lại phát hiện người đổi đồ uống của cô, đứng ở lối đi an toàn, nói chuyện với Tống Yên Nhiên.

Hai người cách xa, Sơ Tranh cũng không biết bọn họ nói gì.

Nhưng mà...

Sơ Tranh cúi đầu nhìn đồ uống trong tay một chút.

Tống Yên Nhiên đây là muốn hại ta à!

Một đứa rồi hai đứa đều muốn hại ta!

Mặc dù không biết trong này là thứ gì, nhưng đang tham gia yến hội, các ngươi đi đâu kiếm ra thuốc!

Dư Khải coi như xong, người ta mỗi ngày đều phóng túng chơi bời, bên cạnh có người nghe lệnh, làm ít đồ rất dễ dàng.

Tống Yên Nhiên lấy đâu ra chứ!

Hiện tại tham gia cái yến hội thôi mà cũng lắm cửa ải vậy sao?!

-

Dư Khải đi tới đi lui trong phòng nghỉ, có chút vội vàng xao động và kích động, còn có chút phẫn nộ.

Trên tay gã thoa thuốc, nhưng cũng không có việc lớn gì.

Cốc cốc ——

Con ngươi Dư Khải hơi sáng lên, bước mấy bước qua mở cửa.

"Tam thiếu, là cô ta sao?"

Người ngoài cửa đỡ một nữ sinh.

Ánh mắt Dư Khải rơi trên gương mặt kia: "Đưa vào đi... Quần áo này không đúng, các cậu thay quần áo cho cô ta à?"

Dư Khải phát hiện quần áo không đúng.

"Không có mà Tam thiếu, vừa rồi tìm một vòng, tìm được trên hành lang, có thể là nửa đường đã xảy ra chuyện gì, nên thay thôi, không phải phụ nữ đều thích sạch sẽ à."

Dư Khải cũng không nghĩ nhiều.

Dư Khải cả ngày tầm hoa vấn liễu, chuyện khác đều không quan tâm đến, còn chưa từng nghe qua chuyện của Tống gia, tự nhiên không biết Tống gia có cặp song sinh.

Gã phất tay để người kia ra ngoài.

Dư Khải nhìn người trên giường một chút, chậc một tiếng: "Trước đó không phải rất ngang sao, bây giờ còn không phải ngoan ngoãn nằm đây à."

Dư Khải luôn cảm thấy có chút không hài hòa, nhưng gương mặt này không sai.

-

Sơ Tranh trông thấy có người mang Tống Yên Nhiên đi, đi theo đám bọn họ một đường đến phòng nghỉ, trông thấy người mở cửa chính là Dư Khải, tâm tình Sơ Tranh có chút phức tạp.

Cái kiểu vận khí gì, mới có thể trùng hợp như thế.

Quả nhiên cuộc sống ấy mà, khắp nơi đều tràn ngập máu chó.

Sơ Tranh chậm rãi quay lại đại sảnh.

Tống Yên Nhiên uống ly đồ uống do bạn gái Dư Khải lấy ra, hẳn chỉ là thuốc ngủ bình thường...

Tống Yên Nhiên tự tìm người đổi, rồi tự uống, không liên quan gì đến cô cả.

Hàng ghế dài trước đó Sơ Tranh ngồi có người.

Cô dứt khoát đi ra ngoài thông khí.

Không biết Dư Tẫn đang nói chuyện gì, thời gian dài như vậy mà vẫn chưa thấy ra

Sẽ không bị Nhị ca kia của hắn phân thây rồi chứ?

Ta có cần đi cứu hắn không...

Ngẫm lại vẫn quên đi.

Vương bát đản còn chưa báo cảnh đâu.

Ong ——

Sơ Tranh ghé vào lan can ban công, điện thoại trong tay rung lên một cái.

Có tin nhắn gửi đến.

Sơ Tranh không nhìn.

Nhưng liên tiếp có mấy tin nhắn gửi đến.

Cuối cùng trực tiếp gọi điện thoại video tới.

Sơ Tranh không nhận.

Đối phương kiên nhẫn.

Sơ Tranh đành phải kết nối.

"Tiên sinh, Tiểu Kiệt khai ra hết rồi, Nhị thiếu gia bên kia mua chuộc hắn, bây giờ chúng ta nên xử lý tên phản đồ này thế nào? Còn có..."

***

Tống Yên Nhiên dạy cho chúng ta một bài học

Đừng tạo nghiệp quá nhiều, cẩn thận nghiệp quật sml:>

Bình luận

Truyện đang đọc