XUYÊN NHANH: NAM THẦN, BÙNG CHÁY ĐI!

Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên

➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥

Bối Tiếu Tiếu vì chuyện vali hành lý, mà không tham gia chuyến thăm quan bảo tàng buổi chiều được.

Vốn định chờ Sơ Tranh trở về tính sổ, kết quả cô ta chờ ở đại sảnh đến lúc tất cả mọi người lên lầu, cũng không thấy Sơ Tranh.

Sơ Tranh đã sớm trở về phòng từ một bên khác.

Bối Tiếu Tiếu tức giận đến một đêm ngủ không ngon.

Hành trình của ngày thứ hai là leo núi, có thể tưởng tượng được Bối Tiếu Tiếu không được nghỉ ngơi tốt lúc này thảm đến cỡ nào.

Núi là khu phong cảnh trứ danh 5A, bởi vì cuối tuần nên có không ít người.

Giáo viên chỉ đưa họ đến chân núi, đám người vốn cho rằng là hoạt động tự do, muốn leo núi thì leo núi, không muốn leo thì thôi.

Kết quả các giáo viên vậy mà còn sắp xếp người ở trên núi, mỗi một người đều phải lên báo danh.

Mẹ nó đây là người sao?

Các giáo viên còn tận tình nói vì tốt cho bọn họ: Rèn luyện thân thể có ích cho thể xác và tinh thần khỏe mạnh.

Học sinh của hai trường học lúc này có chút cảm giác cùng chung chí hướng cùng chung mối thù.

Trung học Đông Dương là ma quỷ à!

"Mọi người chú ý an toàn! Được rồi, mọi người lên đường đi! Cơm trưa ăn ở trên núi, mọi người không được lười biếng nha!" Giáo viên cười ha ha, giống như nhìn một đám heo mập đang đợi làm thịt.

"Tớ muốn về nhà làm bài tập."

"Trở về thi cũng được!"

"..." Học sinh của trung học Hoa Hải không muốn nói chuyện, bọn họ không xứng.

Bối Tiếu Tiếu và tùy tùng của cô ta nhìn chằm chằm chỗ Sơ Tranh, thấy cô đi lên trên, lập tức nháy mắt với đồng bọn, đi theo.

"Sơ Sơ." Tần Kiều ở phía trên chờ Sơ Tranh: "Cùng đi chứ?"

Sơ Tranh: "..."

Chúng ta thật sự không thích hợp.

Tần Kiều biểu hiện "cơ bắp" của cô ấy ra cho Sơ Tranh xem: "Nhìn tớ này, leo núi là chuyện nhỏ, lát nữa nếu cậu mệt, tớ có thể cõng cậu!"

Sơ Tranh hít sâu một hơi: "Tớ sẽ không mệt."

"Bạn học Hàng, bạn học Tần!" Du Tử Tích mấy bước vọt lên, tụ hợp với họ.

Trì Quy chậm rãi đi theo phía sau.

Tần Kiều: "Cậu đừng gọi tớ là bạn học Tần, nghe lạ lắm, gọi tên tớ là được rồi."

Du Tử Tích cười ha ha hai tiếng: "Được, Tần Kiều. Vậy tôi có thể gọi bạn học Hàng là Sơ Tranh không?"

"Tùy tiện."

"Đồng chí Giản Hữu đâu?"

"Chắc đi mua nước rồi." Tần Kiều nhanh chóng lấy điện thoại di động ra: "Để tớ bảo cậu ấy mua thêm hai chai."

Giản Hữu rất nhanh xách theo nước trở về, phát cho mỗi người một chai.

"Vậy thì lên đường đi?" Tần Kiều vung tay lên một cái rồi đi về phía trước: "GO!"

Sơ Tranh: "..."

Leo núi mà thôi, cần phải thế sao?

Giáo viên của trung học Đông Dương cũng không biết đi đâu đạo nhái hoạt động dạo chơi ngoài thành của học sinh tiểu học người ta, dùng cách này chỉnh bọn họ chơi.

Sơ Tranh thu hồi ánh mắt rơi trên người Trì Quy, bước mười bậc mà lên.

"Trì ca, anh nhanh lên đê." Du Tử Tích gọi Trì Quy: "Anh ở phía sau nhặt kiến à."

"Kiến không nói nhảm nhiều như cậu."

"Ai, em là vì ai chứ." Du Tử Tích tang thương như cha già: "Không cảm kích thì thôi đi, sao còn công kích thân thể người ta."

Trì Quy: "..."

Trì Quy lắc đầu, chân dài bước lên, vượt qua Du Tử Tích, đi sau Sơ Tranh hai bước.

Tần Kiều muốn tiến lên, bị Du Tử Tích quấn lấy.

Giản Hữu đương nhiên sẽ không vượt qua Tần Kiều.

Cuối cùng cũng chỉ còn lại Trì Quy và Sơ Tranh đi ở phía trước.

"Bạn học Hàng, có phải cô thích tôi không?" Trì Quy bước mấy bước đi đến bên cạnh Sơ Tranh, bất thình lình hỏi một câu như vậy.

Sơ Tranh quay đầu liếc hắn một cái, không lên tiếng.

Trì Quy cong môi cười: "Tôi không có dự định yêu đương, nếu như cô thích tôi, thì nên sớm từ bỏ đi thôi. Nếu như không phải, vậy thì xem như tôi tự mình đa tình đi."

Sơ Tranh không rõ ý vị mà nói: "Anh sẽ có."

Trì Quy: "???"

Có cái gì?

Trì Quy cảm thấy mình hỏi lại thì có chút kỳ quái, những gì hắn nên nói thì cũng đã nói, cho nên dứt khoát dời chủ đề đi: "Học sinh Đông Dương các cô đều cố gắng học tập như vậy à?"

"Ừ."

Trì Quy: "Thi lên đại học, thì thật sự có thể có được một con đường ra tốt sao?"

Sơ Tranh: "Thành tích của anh không tốt?"

Trì Quy cười xì một tiếng: "Học sinh Hoa Hải chúng tôi, không có ai có thành tích tốt cả. Có thể đi vào Đông Dương, đây không phải là mộ tổ bốc khói xanh sao."

Sơ Tranh: "Anh muốn đi loại đường gì cũng được." Không có đường vậy thì trải ra cho anh một con đường.

Trì Quy ghé mắt, giống như cười mà không phải cười: "Bạn học Hàng tưởng rằng đơn giản như lựa chọn đồ ăn trong nhà ăn của trường học sao?"

Sơ Tranh: "Có tôi."

Trì Quy nhíu mày, không hiểu lời này và lời phía trước Sơ Tranh nói có liên quan gì đến nhau.

Có cô thì thế nào?

Hơn nữa vừa rồi hắn nói chưa đủ rõ ràng sao?

-

Bọn người Bối Tiếu Tiếu bám theo ở phía sau, mệt mỏi thành chó.

Người phía trước lại cười cười nói nói, một chút dấu hiệu mệt mỏi cũng không có.

Mục tiêu của bọn họ thì càng khỏi phải nói, đi vô cùng vững vàng.

"Tiếu Tiếu, cô ta đi cùng với Trì Quy kìa, hay là chúng ta bỏ đi." Đồng bạn khuyên Bối Tiếu Tiếu: "Tìm cơ hội khác."

"Cơn tức này không xả ra, tớ nhịn không nổi!" Bối Tiếu Tiếu nhìn chằm chằm bóng lưng nam sinh phía trước: "Vì sao Trì Quy lại đi cùng với cô ta rồi?"

Mấy tùy tùng đều rất đần độn.

Làm sao bọn họ biết được...

"Không phải Trì Quy coi trọng cô ta chứ?"

"Làm sao có thể!" Bối Tiếu Tiếu vẻ mặt khinh thường: "Nhiều người theo đuổi Trì Quy như thế, hắn có coi trọng ai đâu?"

"..."

Nhưng bọn họ cảm thấy Hàng Sơ Tranh không giống như những nữ sinh lúc trước.

Đầu tiên trên khí chất đã nổi trội hơn một bậc.

Dung mạo, dáng người cũng không kém.

Nếu như Trì Quy coi trọng cô, cũng không có gì kỳ quái mà?

"Tiếu Tiếu, bọn họ tách ra rồi."

Phía trước có nơi nghỉ ngơi, Sơ Tranh và Trì Quy tách ra, đi vào lối nhỏ bên cạnh.

"Đi!"

Bối Tiếu Tiếu nhanh chóng đuổi theo, khi đi ngang qua Trì Quy, mấy người đều thả chậm tốc độ, tận lực giả bộ như đi ngang qua.

Bọn họ không muốn chọc đến Trì Quy.

Trì Quy tựa trên trụ đá ở biên giới, liếc mắt qua nhìn thấy bọn người Bối Tiếu Tiếu...

Mấy nữ sinh này vừa rồi vẫn luôn bám theo phía sau, mấy người này ở trường học cũng không phải học sinh tốt gì, bọn họ muốn làm gì?

Trì Quy thấy bọn họ đi theo phương hướng Sơ Tranh rời đi, ánh mắt nhẹ chuyển hai vòng, cúi đầu xuống suy nghĩ hai giây, vẫn đứng dậy theo tới.

Lối nhỏ quanh quanh quấn quấn, còn có rất nhiều đường rẽ, thông ra những phương hướng khác nhau.

Chuyển sang một ngã rẽ, Trì Quy liền đứng ở giao lộ chia làm hai ngả, không nhìn thấy bất cứ người nào, cũng không biết đã đi theo hướng nào.

"Tùy tiện đi..."

Trì Quy nói thầm một tiếng, dựa vào trực giác lựa chọn đường bên trái.

Con đường này quấn một vòng, hắn lại trở về chỗ cũ, nửa đường gặp phải một vài du khách, nhưng không thấy Sơ Tranh, cũng không nhìn thấy bọn người Bối Tiếu Tiếu.

Trì Quy nhìn một con đường khác.

Cô như thế nào thì có liên quan gì đến mình đâu chứ?

Nếu đã không có ý kia, vậy thì không nên tiếp xúc với cô nữa...

Trì Quy trở về theo đường cũ.

Mấy phút sau, Trì Quy lại quay trở lại, đi lên con đường còn lại kia.

Tốt xấu gì cũng xem như quen biết, không thể nhìn cô xảy ra chuyện được đúng không?

Trì Quy nghĩ như vậy, liền yên tâm thoải mái hơn không ít, chờ xác định cô không sao, trở về sẽ mỗi người đi một ngả.

Đi được tầm năm phút, Trì Quy nghe thấy âm thanh.

Giống như tiếng kêu thảm thiết kiềm chế... Du đãng giữa núi rừng tĩnh mịch, không khỏi âm trầm.

Trì Quy giật mình trong lòng, tăng thêm tốc độ.

Cuối con đường nhỏ còn có một cái đài ngắm cảnh, Trì Quy đi lên cũng không trông thấy cảnh tượng như hắn nghĩ.

Mà là cô gái kia, ấn người trên hàng rào phòng vệ của đài ngắm cảnh, nửa người đã ở bên ngoài.

Trì Quy vội vàng lui về.

Là phương thức tìm người của hắn không đúng sao?

Nhưng nghĩ lại lại cảm thấy không có bệnh gì, nhìn tư thế xin Wechat của cô đi, hung muốn chết lên được.

Bình luận

Truyện đang đọc