XUYÊN NHANH: NAM THẦN, BÙNG CHÁY ĐI!

Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên

➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥

"Cậu biết tôi cực kỳ..."

"Chỉ trò chuyện." Sở Chiếu Ảnh cười hì hì đi qua ôm bả vai Phí Giáng, nhét đồ cho hắn: "Trước kia không phải chúng ta thường xuyên chạm gối hàn huyên* sao?"

(*Chạm gối hàn huyên: (促膝长谈) có nghĩa là chạm đầu gối nói chuyện thật lâu. Chạm đầu gối ở đây chỉ khoảng cách gần gũi khi ngồi xuống, như vậy câu này có thể hiểu là trò chuyện thân mật, nói không hết lời.)

Phí Giáng hất tay anh ta ra: "Ai muốn chạm gối hàn huyên với cậu."

"Được được được, bây giờ cậu là người có đối tượng rồi, không chạm gối hàn huyên với tôi được." Sở Chiếu Ảnh trợn mắt trừng một cái: "Vậy tôi đến cũng đã đến rồi, không cho ăn bữa cơm thì cũng hơi quá đáng đó?"

"..."

Phí Giáng không lên tiếng.

Sở Chiếu Ảnh coi như hắn đã đồng ý, tiện tay đi túm bóng bay: "Cậu đang làm gì đây?"

Sở Chiếu Ảnh túm lấy bóng bay lắc lắc, tiếng chuông kêu vang không dứt bên tai.

"Thứ đồ gì đây?" Sở Chiếu Ảnh lần lượt túm, phát hiện đều giống như vậy. Sở Chiếu Ảnh lập tức tò mò: "Ai làm cho cậu?"

Phí Giáng không thích những thứ này, chứ đừng nói là làm vườn hoa của hắn thành thế này.

Còn là vào hôm nay, sinh nhật hắn...

"Bành —— "

Bóng bay nổ tung.

Kẻ cầm đầu Sở Chiếu Ảnh còn đang giơ tay: "..."

Phí Giáng: "..."

Đồ trong bóng bay rơi xuống đất, bên trong này không phải chuông, mà chỉ là một tờ giấy.

Sở Chiếu Ảnh cảm thấy kỳ quái, nhặt lên nhìn một chút.

"Ý?" Trên tờ giấy chỉ có một chữ như vậy, phía dưới có kinh độ và vĩ độ.

Sở Chiếu Ảnh giơ tờ giấy lên hỏi: "Thứ này là gì?"

Phí Giáng nhìn thứ trong tay Sở Chiếu Ảnh một chút, sau đó quay đầu nhìn lên trên lầu.

Sơ Tranh đứng ở ngay bên cửa sổ, khoanh tay trước ngực nhìn họ.

Sở Chiếu Ảnh cười phất phất tay.

Phí Giáng bảo Sở Chiếu Ảnh tìm hết tất cả tờ giấy trong bóng bay ra.

Giấy rất nhiều, nhưng phần nhiều đều trống không.

Sở Chiếu Ảnh tìm trong một đống bóng bay đến mệt mỏi gần chết.

Anh ta đến để ăn chực, vì sao giờ lại bắt đầu chơi trò tìm kho báu rồi.

"Cái cuối cùng!" Sở Chiếu Ảnh đập bóng bay lên bàn, có lẽ vì quá dùng sức, trực tiếp đập nổ.

Tờ giấy vốn xếp hàng ở trên bàn, bị khí lưu thổi bay, rơi xuống đầy đất.

Sở Chiếu Ảnh: "..."

Phí Giáng: "..."

Sở Chiếu Ảnh vội vàng nhặt đồ lên, sắp xếp đẹp đẽ, chân chó làm dấu tay "mời ngài".

—— Phí Giáng, vạn sự thắng ý.

Trừ hai chữ Phí Giáng, bốn chữ còn lại đều có kinh độ và vĩ độ.

Đây là bốn cái tọa độ.

Sở Chiếu Ảnh rất hiểu chuyện dùng di động tra xét kinh độ và vĩ độ này, rất nhanh đã đánh dấu ra được bốn nơi.

Đều ở thành phố này.

Phí Giáng chỉ huy Sở Chiếu Ảnh: "Đi lái xe."

"Hả?"

Sở Chiếu Ảnh không hiểu thấu biến thành tài xế, chở Phí Giáng đi đến chỗ đầu tiên.

Đó vốn là công viên trò chơi nổi tiếng nhất, ngày hôm nay vẫn kinh doanh như cũ.

"Nơi này có gì?" Sở Chiếu Ảnh mờ mịt vò đầu.

Phí Giáng nhìn qua cửa vào của công viên trò chơi, không biết đang suy nghĩ gì.

Hai người cũng không đứng bao lâu, rất nhanh đã có người tới, ngay tại đó đưa lên một phần hợp đồng.

Sở Chiếu Ảnh thử nhìn một chút, nhịn không được chửi tục: "Mẹ nó!"

Ba nơi sau đó, một nơi là công ty giải trí, một là một tòa cao ốc vừa xây xong, cái còn lại là một nhà hàng nhìn rất cao cấp.

Bốn nơi này bây giờ đều là của Phí Giáng.

Sở Chiếu Ảnh chết lặng nhìn Phí Giáng.

"Đây là ai tặng?"

Sở Chiếu Ảnh cũng không biết Sơ Tranh có nhiều tiền, căn bản không nghĩ đến Sơ Tranh.

Phí Giáng: "..."

Trừ bạn nhỏ ra thì còn có thể là ai.

Nhưng tại sao cô lại muốn tặng mình những thứ này? Có ý nghĩa gì?

Phí Giáng mở tư liệu ra, thật sự không nhìn ra có chỗ nào đặc biệt.

Những nơi này cũng không liên quan đến nhau.

Ông chủ khác biệt, sản nghiệp khác biệt...

Sơ Tranh tặng đồ, Phí Giáng nhận vô cùng bình tĩnh.

Hắn cầm đồ trở về, thuận đường ném Sở Chiếu Ảnh đi.

Sở Chiếu Ảnh: "..."

Tôi đã làm sai điều gì!

Chạy khắp nơi với cậu hơn nửa ngày, ngay cả phần cơm cũng không cho?

Sở Chiếu Ảnh tức giận đến mức quyền đấm cước đá với đuôi xe ở lối đi bộ, tức chết anh ta.

Người đi ngang qua dồn dập nhìn qua, một anh chàng đẹp trai thế kia mà lại là một thằng ngốc à?

Sở Chiếu Ảnh: "..."

-

Mấy nơi đó cách nhau rất xa, Phí Giáng trở lại chủ trạch thì sắc trời đã tối.

Đại quản gia chờ ở cửa ra vào: "Tiên sinh, ngài đi đâu vậy? Mạc tiểu thư đang chờ ngài dùng bữa tối."

"Ừ."

Phí Giáng giao xấp văn kiện trong tay cho đại quản gia: "Để trong thư phòng của tôi đi."

"Vâng."

Đại quản gia lên lầu cất đồ, Phí Giáng đi về phía phòng ăn.

Nhưng mà phòng ăn trống rỗng, người hầu cười chỉ chỉ trong vườn hoa.

Bóng bay trên mặt cỏ trong vườn hoa lúc này đều phát ra ánh sáng, xung quanh có ánh sáng lóe lên, cả vườn hoa tỏa ra ánh sáng lung linh.

Mà trên bãi cỏ trong vườn hoa, bày một cái bàn, cô gái ngồi ở bên bàn, đang chống cằm lật sách.

Yên lặng, không nhìn ra nửa phần không kiên nhẫn.

Cô ngồi giữa ánh sáng, bóng tối xung quanh tựa như không cách nào ăn mòn được cô.

Nhưng có một nháy mắt, Phí Giáng lại cảm thấy bản thân cô vốn là bóng tối.

Phí Giáng đứng gần hai phút, thu thập xong tâm tình, đi tới, ôm lấy người từ phía sau, hôn một cái.

"Về rồi à."

"Ừ." Phí Giáng sang đối diện dời ghế đến bên cạnh Sơ Tranh: "Cách xa như vậy làm gì, nhìn cũng nhìn không rõ."

Sơ Tranh bất thình lình hỏi: "Anh cận thị?"

"... Bạn nhỏ, đây không phải vấn đề cận thị, là anh muốn gần em hơn một chút."

"Ồ."

Sơ Tranh dịch chuyển sách khỏi, nhường vị trí ra cho hắn.

Phí Giáng thuận thế nằm sấp trên bàn, giống như chó con nhìn cô: "Vì sao lại tặng anh những thứ kia?"

"Nó nằm trong tay em cũng vô dụng."

"Chỉ như vậy?"

"Không thì sao?"

"Nhưng em viết..."

Phí Giáng nói được một nửa, lại dừng lại, chậm rãi mỉm cười: "Cảm ơn."

Sơ Tranh nghiêm khuôn mặt nhỏ: "Không cần khách khí."

Phí Giáng: "..."

Người hầu tới mang thức ăn lên, chỉ là đồ ăn thường ngày bình thường, không có bữa tối dưới ánh nến gì, cũng không có rượu vang bò bít tết gì đó, nhưng Phí Giáng ăn rất vui vẻ.

Toàn bộ hành trình Sơ Tranh không hề đề cập đến chuyện khác.

"Bạn nhỏ, đốt pháo hoa không?"

Sơ Tranh rất thật lòng: "Thành phố không cho phép đốt."

"Ha ha." Làm sao Phí Giáng có thể nghĩ đến Sơ Tranh sẽ nói một câu như vậy chứ.

Lúc này có thể nói câu này sao?

Cuối cùng Phí Giáng không đốt pháo hoa thành công, mà cùng Sơ Tranh chơi pháo hoa cầm tay.

-

Đã rất lâu rồi Phí Giáng chưa được thả lỏng mà chơi đùa như thế, nhưng kết cục chính là đêm hôm khuya khoắt hắn vẫn phải mở cuộc họp video mà làm việc.

Kết thúc một cuộc họp video, Phí Giáng ngáp một cái.

Đại quản gia sắp xếp gọn văn kiện trên bàn của Phí Giáng, lại chỉ vào mấy phần văn kiện tối nay vừa cầm về: "Tiên sinh, những thứ này để đâu cho ngài đây?"

"Khóa trong ngăn tủ đi."

"Vâng."

Đại quản gia bỏ đồ vào két sắt, chuẩn bị rời đi.

Đi tới cửa, ông quay đầu, nhẹ giọng hỏi: "Tiên sinh, hôm nay ngài vui không?"

Sau khi phu nhân qua đời, tiên sinh không tổ chức sinh nhật nữa, sau khi cầm quyền, càng không cho phép người khác nhắc đến.

Phí Giáng ngước mắt nhìn ông, ngay khi đại quản gia cho là hắn sẽ không trả lời, chuẩn bị rời đi, thì giọng nói của hắn truyền tới.

"Vui."

Đại quản gia cười cười: "Vậy chúc tiên sinh đêm nay có một giấc mơ đẹp."

Phí Giáng nhếch miệng lên: "Sẽ."

Đại quản gia đóng cửa lại rời đi, Phí Giáng khép máy tính lại, lấy từ trong ngăn kéo ra một tờ giấy, trên đó chắp ghép lại câu nói kia —— Phí Giáng, vạn sự thắng ý.

(Thắng ý: thắng lợi, như ý.)

Bình luận

Truyện đang đọc