XUYÊN NHANH: NAM THẦN, BÙNG CHÁY ĐI!

Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên

➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥

"Cái đuôi cũng đã sờ soạng rồi, có thể nói!"

Tuyết Uyên nghiến răng nghiến lợi phun ra mấy chữ.

Sơ Tranh: "..."

Sơ Tranh trấn định sờ thêm hai lần.

Hờ hững phun ra ba chữ: "Ta không biết."

"Ngươi đùa bỡn ta!!"

Nói là cho sờ cái đuôi, liền nói cho hắn biết đâu hả!

"Ta thật sự không biết." Sơ Tranh vẻ mặt nghiêm túc.

"..." Ngươi cho rằng ngươi bày biện vẻ mặt nghiêm túc như vậy, ta sẽ tin tưởng ngươi sao?

Sơ Tranh xác thực không biết rốt cuộc thân thể mình bị làm sao.

Nếu như cô biết, thì còn tới nơi này làm gì.

"A —— "

Tiếng kêu thảm thiết từ chỗ sâu truyền đến.

Sơ Tranh và Tuyết Uyên liếc nhau, đồng thời chạy về nơi âm thanh truyền đến

Chỗ sâu nhất trong đám sương mù, mơ hồ có bóng người lắc lư.

Sơ Tranh đến trước Tuyết Uyên một bước, thứ đầu tiên cô trông thấy chính là Tịch Lan đứng trong sương mù.

Tịch Lan mặc một thân váy màu đỏ, khí chất dịu dàng của dĩ vãng đã không còn tồn tại.

Đột nhiên phát ra hơi thở như yêu cơ yêu tà hại dân hại nước.

Bên chân nàng ta nằm một bộ thây khô của thôn dân.

Tịch Lan nghe thấy động tĩnh, ngước mắt nhìn qua, ánh mắt kia âm lãnh không nói nên lời.

Phối hợp thêm hoàn cảnh lúc này, càng lộ ra vẻ kinh khủng.

Bước chân Sơ Tranh dừng lại.

Mẹ!

Ánh mắt tiểu mỹ nhân này sao lại đáng sợ như vậy.

Đang muốn hù chết ta sao?

"Không nghĩ tới ngươi lại tự mình tới." Tịch Lan khẽ mở cánh môi đỏ, ngữ điệu không còn dịu dàng như ngày xưa, mà lộ ra mấy phần cổ quái.

"Ta không đến, ngươi dự định đi đón ta?"

Sơ Tranh hỏi rất thành thật.

"..."

Tịch Lan đá văng thi thể thôn dân bên chân đi, váy đỏ lắc lư rất khẽ.

"Kỳ thật ta rất cảm tạ ngươi."

Tịch Lan cười đến quỷ dị.

Sơ Tranh nhịn xuống lực lượng tán loạn trong thân thể kia: "Ta không nhìn thấy thành ý của ngươi."

Cảm tạ ta là cảm tạ như thế này à?

"..." Tịch Lan lần nữa bị nghẹn: "Lúc trước nếu như không phải ngươi lấy khóa tụ hồn ra, thì hiện tại ta cũng sẽ không xuất hiện ở đây."

"???"

Khóa tụ hồn?

Liên quan gì đến thứ đồ chơi nát kia...

Sơ Tranh bỗng nhiên dừng lại.

Hình như thân thể của nguyên chủ, chính là từ sau khi khóa tụ hồn vỡ vụn, mới bắt đầu xảy ra vấn đề.

Khóa tụ hồn...

Hóa ra là như thế.

Nhưng như vậy thì liên quan gì đến ta.

Sơ Tranh vẻ mặt lạnh lùng.

Dáng vẻ không hề dao động của Sơ Tranh, làm Tịch Lan càng có vẻ xấu hổ.

Phản ứng này của cô...

Tịch Lan cũng không biết nên nói tiếp như thế nào.

Tịch Lan hít sâu một hơi: "Thân thể ngươi khó chịu không?"

"Ta..."

"Khó chịu là được rồi." Tịch Lan tự mình nói tiếp: "Bởi vì lực lượng trong thân thể ngươi, là lực lượng của đại nhân."

Câu "ta không khó chịu, nói hươu nói vượn" của Sơ Tranh kẹt trong cổ họng.

"Khóa tụ hồn đem những lực lượng kia phong ấn lại, thứ này vốn nên ở trong tay cha mẹ ngươi, không nghĩ tới, ta tìm nhiều năm như vậy, lại tìm nhầm người."

Sơ Tranh mặt không cảm xúc hỏi: "Ngươi là ai?"

Đột nhiên mở ra hình thức kể chuyện xưa.

Ta từng nói ta muốn nghe à?

Quá phận!

"Ta?" Tịch Lan cười quái dị hai tiếng: "Ta là Tịch Lan."

"..."

Sơ Tranh thiếu chút chửi tục, cuối cùng cô vất vả nhịn xuống.

Chửi tục không phải là chuyện một nữ thần nên làm.

Cô phải gìn giữ hình tượng cao quý lãnh diễm.

Mặc kệ.

Đánh ngã trước đi đã.

"Đại nhân sắp ra được rồi!"

Tịch Lan đột nhiên kích động hét lớn một tiếng, dọa Sơ Tranh giật mình một cái.

Đại nhân nhà ngươi là ai hả!!

Thả trẻ trâu ra đường, không thể quản lý cho tốt được sao hả?

Không phải thả ra dọa người đâu.

Tư thế xử lý Tịch Lan của Sơ Tranh còn chưa ấp ủ tốt, Tuyết Uyên bỗng nhiên lại cắt ngang cô: "Ngươi muốn cho Đỗ Hồi ra?"

"Đỗ Hồi lại là tên chó chết nào?"

Giọng điệu Sơ Tranh rất không kiên nhẫn, lạnh như băng có chút dọa người.

Đây không phải là tên của cái thôn phía dưới sao?

Sao lại biến thành tên của một người rồi?

Khi dễ nhóc đáng thương như ta đây không hiểu hả?

Tuyết Uyên liếc cô một cái: "Ngươi chưa từng nghe qua Đỗ Hồi?"

Giọng nói kia mang theo chút ghét bỏ và chất vấn.

Sơ Tranh mặt lạnh lùng: "Tên chó chết nào?"

Rốt cuộc có thôi đi không, không thể để cho ta xử lý nàng ta xong rồi nói tiếp à?

Ta sắp không nhịn được nữa!!

Lực lượng trong thân thể, giống như đang tìm một lối ra, tìm không thấy liền không ngừng xung kích kinh mạch của cô.

Tuyết Uyên: "Đỗ Hồi là..."

"Tên đại nhân mà ngươi dám gọi thẳng à!!" Tịch Lan đột nhiên quát lớn một tiếng.

Ầm ầm ——

Tịch Lan vừa dứt lời, bốn phía đột nhiên bắt đầu lay động.

Lúc này Sơ Tranh mới nhìn rõ, trong đám sương mù dày đặc sau lưng Tịch Lan, có một đầm huyết trì (ao máu).

Mà lúc này huyết trì đang xì xào bốc lên.

Phía dưới tựa hồ có thứ gì đó muốn ra.

Sắc mặt Tịch Lan lập tức kích động lên, con ngươi đều tỏa ra ánh sáng.

Thân thể Sơ Tranh theo sự chấn động của mặt đất, khẽ lắc lư.

Cô hít sâu một hơi.

Tiểu Hồ Ly ghé mắt nhìn cô, hừ lạnh một tiếng.

Xú nữ nhân không biết xấu hổ này chỉ biết liều chết.

"Đại nhân..."

"Đại nhân."

Tịch Lan nhìn qua phương hướng huyết trì, kích động hô hào đại nhân.

Huyết trì chỉ xì xào nổi lên, không có bất kỳ âm thanh gì đáp lại nàng ta.

Ầm ầm ——

Mặt đất lắc lư đến lợi hại hơn.

Vết nứt hình mạng nhện, không ngừng lan tràn.

"Cẩn thận!!!"

Tuyết Uyên đột nhiên kêu một tiếng.

Sơ Tranh chỉ cảm thấy dưới chân đạp hụt, cảm giác mất trọng lượng đánh tới, cả người đều rơi xuống dưới.

Cái biến cố quá này đến đột ngột, không chỉ có Sơ Tranh không phòng bị, mà ngay cả Tịch Lan cũng không có phòng bị, rơi xuống theo Sơ Tranh.

Ánh sáng trước mắt bị nuốt hết.

Sơ Tranh muốn giữ vững thân thể trên không trung, nhưng lực lượng trong cơ thể đang không ngừng kéo cô xuống dưới.

Ầm ——

Phía dưới truyền đến tiếng vật nặng rơi vào nước.

Tia sáng lờ mờ dần dần sáng lên, Sơ Tranh trông thấy phía dưới kia là một đầm máu loãng.

Trong máu loãng có thứ gì đó nổi lơ lửng...

Lông tóc màu đen, mơ hồ có thể nhận ra đó là đầu người và tứ chi...

Một cỗ thây khô cực nhanh rơi xuống từ bên người Sơ Tranh, nện ở trong Huyết Trì, trong Huyết Trì nổi lên càng nhiều đầu.

Sơ Tranh vội vàng giữ vững thân thể, ngân tuyến đưa cô tránh đi, không rơi vào bi kịch huyết trì.

"Tiếp lấy ta!!"

Thanh âm của Tuyết Uyên từ phía trên truyền đến.

Sơ Tranh ngẩng đầu nhìn lại, Tiểu Hồ Ly màu đen, đang nện xuống như đạn pháo.

Sơ Tranh theo bản năng tránh ra.

"Tiếp lấy ta!" Tuyết Uyên thấy như thế thì càng lớn tiếng.

Sơ Tranh chỉ dùng gương mặt lạnh lùng nhìn.

Tuyết Uyên đập xuống bên cạnh Huyết Trì, ùng ục lăn hai vòng rồi dừng lại.

Hắn bò dậy, chuyện đầu tiên chính là trừng Sơ Tranh: "Vì sao ngươi không tiếp lấy ta!"

"Tại sao ta phải tiếp lấy ngươi?" Sơ Tranh hỏi lại.

"Ngươi..."

Tuyết Uyên không tìm thấy lời gì để phản bác.

Lửa giận lại từ từ bốc lên.

"Vậy ngươi đừng có sờ đuôi ta!!"

Tuyết Uyên tức giận đến giơ chân.

Sơ Tranh: "..."

Trên thế giới này, chuyện duy nhất làm cho ta cảm thấy vẫn được, mà ngươi lại muốn tước đoạt đi sao?

Vì sao phải đối xử với một nhóc đáng thương yếu ớt bất lực như ta thế này chứ!

Sơ Tranh suy nghĩ một lát, đi qua phía Tuyết Uyên.

"Ngươi làm gì!"

Tuyết Uyên cảnh giác nhìn cô.

Sơ Tranh hơi khom lưng, kéo căng khuôn mặt nhỏ, nghiêm túc cam đoan nói: "Nếu không ngươi lại rơi một lần, lần này ta sẽ tiếp được ngươi."

"!!"

Tuyết Uyên dùng ánh mắt khiếp sợ và không thể tin nhìn cô.

Sơ Tranh thật lòng gật đầu.

Ta nói là sự thật.

Nhất định sẽ tiếp được ngươi.

Tuyết Uyên: "..."

Cút!

***

Chương này dành tặng cho GwynethElian năm mới vui vẻ nhé nàng ♡

Bình luận

Truyện đang đọc