XUYÊN NHANH: NAM THẦN, BÙNG CHÁY ĐI!

Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên

➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥

Bóng đêm như mực, tịnh nguyệt treo cao, nguyệt hoa như sương, trải dài giữa rừng núi.

Tiếng gió dồn dập, lá cây sàn sạt ma sát, ném ra một tàn ảnh dữ tợn trên mặt đất.

Sạt sạt sạt ——

Trong tàn ảnh có bóng đen nhúc nhích, lá cây trên mặt đất lung lay theo bóng đen kia, phát ra tiếng vang lớn hơn.

Sơ Tranh ngồi dậy từ trong đám lá rụng, cô giơ tay sờ soạng phía sau lưng.

Sờ đến chất lỏng ấm áp sền sệt.

Sơ Tranh giơ lên trước mặt, nương theo ánh trăng sáng, bình tĩnh nhìn.

Máu!

Con chó điên nào gây ra vết thương trên lưng ta!

Không đau sao?!

Sơ Tranh không nhìn thấy tình huống trên lưng, nhưng cô có thể cảm giác được máu đang không ngừng xói mòn.

Nếu cứ tiếp tục như thế, cô có thể tử vong vì mất máu.

Sơ Tranh tìm khắp người, không tìm được những thứ như là điện thoại.

Sơ Tranh chống vào bên cạnh đứng lên, đầu óc có chút choáng váng.

Gió đêm phất qua, mang theo mùi máu tươi thoang thoảng bay về phương xa, nơi xa xa hình như có tiếng sói tru.

Quần áo trên người bị thấm máu, gió thổi qua, dán ở trên người, càng thêm khó chịu.

Đừng để ta biết, là ai đưa ta tới chỗ này!

...

"Nhanh lên, bệnh nhân này cần cấp cứu!"

"Bác sĩ, bác sĩ..."

"Người nhà xin dừng bước."

"Cáng cứu thương, lấy cáng cứu thương tới!"

Bệnh viện ban đêm đèn đóm sáng choang, không ít người chen chúc trong đại sảnh của bệnh viện, bác sĩ y tá không ngừng sắp xếp cho những bệnh nhân này.

Một tiếng trước, một trường học nào đó bị ngộ độc thức ăn tập thể, tất cả các bác sĩ y tá đến giờ tan tầm hoặc nghỉ ngơi, đều bị cấp tốc gọi về.

Vất vả lắm mới cứu sống được những học sinh ngộ độc này, thì cũng đã là ngày hôm sau.

Các bác sĩ y tá mệt đến mức hoàn toàn không thèm để ý hình tượng, ngồi phịch xuống hành lang nghỉ ngơi.

"Đêm qua có một nữ sinh, trời ạ, toàn thân đều là máu, mọi người không biết đâu, khi tôi vừa trông thấy, còn tưởng là zombie đấy."

"Cậu xem quá nhiều phim zombie rồi."

"Ai, cậu không nhìn thấy được cái hình ảnh kia, thật sự quá dọa người."

Lúc ấy bệnh viện hỗn loạn tưng bừng, ngay trong lúc hỗn loạn, có một nữ sinh toàn thân đầy máu, chậm rãi đi tới bệnh viện.

Trên con đường cô đi qua, lưu lại một dải máu tươi uốn lượn.

Có một loại cảm giác như nhìn thấy ác quỷ bò lên từ địa ngục.

"Nữ sinh kia đâu?"

"Hình như là được bác sĩ Sở cứu."

"Sở Vụ?"

"Ừ."

"Sao lại là hắn?"

"Lúc ấy không đủ người..."

"Hắn sẽ không cứu đến chết người luôn chứ?"

"Không... Không thể nào? Bác sĩ Sở đẹp trai vậy mà."

"Đẹp trai và y thuật không liên quan gì đến nhau." Có người nói: "Tôi đi xem một chút, mong là chưa phạm phải sai lầm nào."

...

Trên lưng Sơ Tranh bị người khoét mất hai miếng thịt, đặc biệt tàn nhẫn, nếu như khoét sâu hơn chút nữa, cho dù cô tới, thì cũng phải lạnh.

Nguyên chủ tên là Sơ Tranh, một... tiểu tiên nữ có cánh.

Tốt nha.

Tên khoa học gọi Thiên sứ thủ hộ.

Nguyên chủ là Thiên sứ thủ hộ đang trong quá trình kiến tập, phải hoàn thành nhiệm vụ khảo hạch, mới có thể chính thức trở thành Thiên sứ thủ hộ.

Nhiệm vụ khảo hạch của nguyên chủ là thủ hộ một người tên Sở Vụ.

Nhưng mà nguyên chủ nhận lầm người.

Người đầu tiên cô gặp được, tên là Chử Mậu.

Đồng âm với Sở Vụ, nhưng mà khác chữ.

( Sở Vụ: 楚雾 (chǔ wù)

Chử Mậu: 褚戊 (chǔ wù).

Tên hai người đồng âm nhưng khác chữ.)

Nhưng nguyên chủ không biết, thế là xem Chử Mậu như nhiệm vụ khảo hạch của mình.

Vì thế nguyên chủ đi theo bên người Chử Mậu.

Chử Mậu không có Thiên sứ thủ hộ, nhưng bên cạnh hắn có Đọa Lạc Thiên Sứ.

Nguyên chủ chỉ từng nghe qua về Đọa Lạc Thiên Sứ trên lớp học, nghe đồn Đọa Lạc Thiên Sứ đều là do những thiên sứ không muốn hoàn thành nhiệm vụ, trở lại Thiên Đường, lưu lại ở nhân gian chuyển biến mà thành.

Bọn họ bị Thần vứt bỏ.

Chử Mậu nghe theo lời của Đọa Lạc Thiên Sứ, không ngừng lợi dụng nguyên chủ.

Cuối cùng trở thành người trên vạn người.

Sau khi hắn công thành danh toại, khi biết được nguyên chủ có khả năng sẽ rời đi, chử Mậu không muốn cô cứ như vậy mà rời đi.

Cho nên hắn cùng Đọa Lạc Thiên Sứ, chặt cánh của nguyên chủ.

Có cánh của nguyên chủ, đời này Chử Mậu từng bước thăng chức, đứng trên đỉnh cao nhân sinh.

Nguyên chủ làm sao cũng không nghĩ tới, người mà mình luôn dụng tâm thủ hộ, cuối cùng lại đối đãi với mình như vậy.

Thiên sứ mất đi cánh vô cùng yếu ớt, năng lực biến mất, không khác gì người bình thường.

Nếu như không kịp thời chữa trị, bọn họ cũng sẽ chết.

Nhưng Đọa Lạc Thiên Sứ kia cũng không định bỏ qua cho cô như vậy, mà còn giao cô cho một phòng nghiên cứu ngầm.

Nguyên chủ bị tra tấn mà chết.

Sơ Tranh tiếp thu xong ký ức, nhịn không được chà xát cánh tay.

Thật tàn nhẫn!

Lũ chó điên kia lại dám chém cánh của ta!

Phía sau lưng Sơ Tranh đã được xử lý, lúc này đang được quấn băng vải, cô cảm thấy rất không thoải mái, muốn cởi bỏ.

Bác sĩ mặc áo blouse trắng, đeo khẩu trang vừa lúc tiến vào, trông thấy nữ sinh đang lắc lắc thân thể, muốn kéo thứ trên người xuống.

"Cô đã tỉnh."

Thanh âm của người đàn ông rất êm tai, nhưng không có nhiều cảm xúc.

Sơ Tranh quay đầu nhìn lại.

Bác sĩ mặc áo blouse trắng đứng ở cửa, trong tay cầm theo bệnh án, đeo khẩu trang chuyên dụng của ngành y, chỉ lộ ra một đôi mắt đen như mực, chứa đầy ánh sáng lãnh đạm.

Bác sĩ đi tới.

Ánh mắt Sơ Tranh rơi trên tấm thẻ cài trên ngực bác sĩ.

Bác sĩ ngoại khoa, Sở Vụ.

Sở... Vụ?

Sở Vụ kia sao?

Sơ Tranh chăm chú nhìn cẩn thận, xác định mình không nhìn lầm.

Chính là Sở Vụ kia.

Sơ Tranh: "..."

Sở Vụ mà nguyên chủ vốn phải thủ hộ.

Chúng ta bây giờ có tính là kẻ thù gặp mặt không...

Từ từ.

Không tính là kẻ thù.

Nguyên chủ chỉ là thủ hộ nhầm người mà thôi.

Ừm!

Đúng!

Ta không biết hắn!

Sơ Tranh tìm cho mình một cái lý do, trong nháy mắt trở nên đúng lý hợp tình.

Sở Vụ rũ mi mắt, ngón tay thon dài lật bệnh án: "Vết thương sau lưng cô rất đặc biệt, làm sao mà bị."

"Quên rồi." Bị người chém ngươi tin không?!

"Quên rồi?" Sở Vụ hơi ngước mắt, lãnh ý trong đôi mắt đen thoáng lan tràn, như gió tháng ba, lộ ra chút se se lạnh.

Khẩu trang che khuất gương mặt hắn, không thấy rõ thần sắc của hắn.

"Ừ." Sơ Tranh vẻ mặt thành thật gật đầu.

"A."

Sở Vụ không rõ ý vị nhẹ "a" một tiếng, khép bệnh án lại.

"Cô tên Sơ Tranh đúng không?"

Sơ Tranh: "..."

Hắn biết nguyên chủ!?

Xong rồi!

Không phải là muốn gây phiền phức chứ!

Dù sao nguyên chủ cũng làm hư hết cả công việc!

Ta vẫn cứ liều chết không nhận đi!

Dù sao ta cũng không phải nguyên chủ, chí ít ta chỉ đúng lúc trùng tên trùng họ với nguyên chủ mà thôi.

Nhưng Sở Vụ cũng không gây phiền phức, hắn hỏi xong câu này, không chờ cô trả lời, đã nói thẳng: "Để tôi xem vết thương của cô."

Sơ Tranh: "..."

Không cần đâu.

Chúng ta không quen.

"Sở Vụ! Cậu đang làm..."

Cửa phòng bệnh bị người ta đẩy ra, một bác sĩ trẻ tuổi thở hồng hộc chống tay vào cửa phòng, phát giác được giọng mình quá lớn, nhanh chóng im lặng.

Hắn sải bước đi vào, kéo Sở Vụ.

Rồi áy náy nhìn Sơ Tranh: "Xin lỗi, lát nữa tôi để bác sĩ khác đến xem qua cho cô lần nữa."

Nói xong, kéo Sở Vụ rời đi.

Sở Vụ bị kéo rời đi, khi rời khỏi phòng bệnh, hắn ngoái đầu nhìn cô.

Ánh mắt kia...

Sơ Tranh cảm thấy không tốt lắm.

Sơ Tranh cảm thấy thân thể mình chắc là không có vấn đề gì lớn, dù sao còn có Vương bát đản hộ tống.

Cho nên cô quyết định —— chạy trốn.

Cục diện rối rắm của nguyên chủ, còn lâu ta mới đi thu dọn hộ!

【 Tiểu tỷ tỷ, chỉ là bản thân cô cảm thấy tốt thôi, thân thể này rất cần trị liệu, xin cô đừng... 】

Nếu Vương Giả có thực thể, lúc này chỉ có thể nâng trán thở dài.

Bởi vì Sơ Tranh đã phi thường quả quyết kéo kim truyền dịch.

Bình luận

Truyện đang đọc