XUYÊN NHANH: NAM THẦN, BÙNG CHÁY ĐI!

Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên

➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥

Trận đấu này, học sinh của học viện Đế Quốc bị đào thải mất một người, hai người còn lại, miễn cưỡng giành thắng lợi.

"Xong rồi, rút được học viện Đế Khoa."

Học sinh rút thăm sầu mi khổ kiểm.

Tạ Uyển Uyển có tinh thần lực A+, độ tương xứng của cô ta cũng cao, trước đó bọn họ đều đã xem Tạ Uyển Uyển thi đấu, hiện tại là hoàn toàn không có lòng tin.

"Tạ Uyển Uyển vẫn luôn thắng, sao chúng ta có thể đánh thắng cô ta?"

"Đừng nản chí, cố hết sức là được." Giáo sư Ngụy an ủi bọn họ: "Thi đấu thắng thua không trọng yếu, quan trọng chính là các em có thể học được cái gì trong trận đấu, đừng bị kết quả làm ảnh hưởng đến mình."

Hai học sinh sắp dự thi không biết là bị giáo sư Ngụy thuyết phục, hay là cảm thấy dù sao bọn họ cũng không thắng được, ngược lại buông lỏng hơn không ít.

"Tiếp theo là Tưởng Gia Thừa của học viện Đế Quốc đối chiến với Tạ Uyển Uyển của học viện Đế Khoa!"

Tiếng giới thiệu chương trình rơi xuống, trên khán đài lộ thiên, lập tức có người reo hò, kêu tên Tạ Uyển Uyển.

Tưởng Gia Thừa và Tạ Uyển Uyển lên đài một lượt, hai đài cơ giáp khác biệt, rơi xuống sân đấu.

Tạ Uyển Uyển được tung hô ầm ĩ vang trời, Tưởng Gia Thừa lên sân liền thua về khí thế.

Chờ chân chính đánh, Tưởng Gia Thừa trực tiếp liền rơi vào thế hạ phong, bị Tạ Uyển Uyển đuổi đến chạy khắp toàn trường.

Cảnh Lan dựa vào ghế, xốc mí mắt lên nhìn thoáng qua: "Thua."

Giáo sư Ngụy đập bàn: "Cậu không thể nói chút lời tốt đẹp được à?"

"Tôi chỉ nói thật." Cảnh Lan uống một hớp rượu.

Giáo sư Ngụy tức giận đến đau cả tâm can, dứt khoát rời phòng, đi đến hậu trường.

"Trận tiếp theo vẫn là Tạ Uyển Uyển?" Sơ Tranh hỏi Tiểu Cửu bên cạnh.

Tiểu Cửu lập tức gật đầu: "Vâng, trận tiếp theo bọn họ vẫn báo Tạ Uyển Uyển." Chế độ thi đấu không có quy định, cho nên ai ra sân, thì đều dựa vào phương án dự thi của bọn họ.

Nhưng người thua, thì không thể ra sân lần nữa.

Học viện Đế Khoa trực tiếp báo Tạ Uyển Uyển, đây là chắc chắn cô ta nhất định sẽ thắng.

-

Hậu trường.

Tưởng Gia Thừa đi từ trên đài xuống, sắc mặt cực kém.

"Giáo sư Ngụy..."

Giáo sư Ngụy ra hiệu hắn đừng nói chuyện, cho người ta dẫn hắn xuống dưới kiểm tra.

"Phan Hạo, chỉ còn em." Giáo sư Ngụy vỗ vai nam sinh ra sân sau cùng: "Cố lên."

Phan Hạo là một trong những người lợi hại nhất trong tân sinh, tinh thần lực trắc định ra là A, nhưng có chút không ổn định.

So với Tạ Uyển Uyển tinh thần lực A+ ổn định, chênh lệch rất lớn.

"Giáo sư Ngụy."

Tiểu Cửu vội vàng tới.

"Tiểu Cửu?"

"Cô chủ bảo em đưa cái này cho thầy." Tiểu Cửu đưa một cái hộp cho giáo sư Ngụy.

"Đây là cái gì?"

"RN6."

Cánh tay cầm lấy hộp của giáo sư Ngụy lắc một cái, anh ta luống cuống tay chân ôm lấy, không thể tin hỏi Tiểu Cửu: "Cái gì?"

"RN6." Tiểu Cửu lặp lại lần nữa.

Tay giáo sư Ngụy bắt đầu phát run, nhưng lại không dám buông ra.

Học viện Đế Quốc cũng không cố gắng đi nghe ngóng xem lúc ấy ai mua xuống RN6, dù sao nghe ngóng được, thì bọn họ cũng mua không nổi.

Dứt khoát không biết thì tốt hơn.

Cho nên cũng không biết thứ đồ chơi này nằm trong tay Sơ Tranh.

Vạn vạn không nghĩ tới...

Vạn vạn không nghĩ tới mà!!

Giáo sư Ngụy bưng lấy RN6, tựa như bưng lấy tâm can bảo bối của mình, sợ mình không chú ý, sẽ làm hỏng mất bảo bối này.

Nhưng mà Giáo sư Ngụy đã quên mất, chất liệu chứa RN6, làm sao dễ dàng hỏng như vậy.

"Đúng rồi, còn có cơ giáp." Tiểu Cửu tiếp tục nói: "Cũng sắp đến rồi."

Biểu lộ của giáo sư Ngụy cứng ngắc trong một lát, hỏi: "Cơ giáp gì?"

Tiểu Cửu suy nghĩ một chút: "Dạ Thương."

"..."

Chưa từng nghe qua.

Cơ giáp trong cuộc thi là do trường học hoặc do tự mình cung cấp, bên tổ chức sẽ không quản.

Lúc này Sơ Tranh đưa tới một bộ cơ giáp, giáo sư Ngụy đương nhiên biết cơ giáp kia chắc chắn sẽ không kém, chỉ là...

Quả nhiên cơ giáp rất nhanh được đưa đến.

Dạ Thương nhìn qua cũng không tính là lớn, thậm chí so với cơ giáp bình thường còn nhỏ hơn một chút.

Màu sắc có chút giống bầu trời sao, dưới ánh mặt trời sẽ có ánh sáng nho nhỏ lấp lóe, mơ hồ phác hoạ nên một gốc cây to lớn che trời.

Học sinh không nhìn ra đài cơ giáp này có gì đặc biệt, nhưng giáo sư Ngụy biết.

Cái cơ giáp này mẹ nó là xuất phẩm của tông sư!!

Vị đại sư kia mười mấy hai mươi năm cũng không nhất định có thể làm ra một bộ cơ giáp, nhưng mỗi lần ra cơ giáp, nhất định sẽ nổi danh.

Tỉ như Trụ Tuyệt của Cảnh Lan, chính do vị đại sư này làm ra.

"Đổi đổi đổi!!" Giáo sư Ngụy kích động không thôi.

"Cơ giáp đã báo lên, còn có thể đổi sao?" Phan Hạo cau mày.

"..."

Cơ giáp dự thi đã báo lên trên, tình huống bình thường không cho phép thay đổi.

Tiểu Cửu lóe lên linh quang: "Báo hỏng bộ cơ giáp kia là được rồi."

Đám người: "..."

Kia là cơ giáp!

Cô cho rằng nó là người máy không đáng chú ý à?

Nói hủy liền hủy?

Cho dù là cơ giáp bình thường, phí tổn cũng rất đắt đỏ!

"Không... Không được sao?" Tiểu Cửu cho là mình nói sai.

"Báo hỏng thì không cần, xảy ra chút trục trặc là được rồi." Giáo sư Ngụy được Tiểu Cửu đề điểm, lập tức cho người đi làm, anh ta đi gửi yêu cầu thay đổi cơ giáp với chủ sự.

Cơ giáp xảy ra trục trặc, tất nhiên không thể lên sân, cho nên thay đổi cơ giáp rất thuận lợi.

Giáo sư Ngụy giao RN6 cho Phan Hạo: "Cố lên! Học viện Đế Quốc nhờ cả vào em!"

Phan Hạo: "..."

Càng luống cuống hơn.

-

"Uyển Uyển, bọn họ đổi cơ giáp."

Một bên khác, có người nói với Tạ Uyển Uyển động tĩnh của học viện Đế Quốc.

"Đổi cơ giáp?" Cơ giáp Tạ Uyển Uyển dùng, cũng là loại có danh tiếng, do trường học cung cấp: "Đổi thành cơ giáp gì?"

"Chưa từng thấy. Nhưng rất đẹp mắt." Người kia điều động hình ảnh của cơ giáp ra cho Tạ Uyển Uyển nhìn.

Cơ giáp màu sắc sao trời, an tĩnh đứng ở phía sau đài, chỉnh thể cũng không khổng lồ, nhưng cảm giác đem đến cho người ta rất thoải mái.

"Nhưng đổi cơ giáp cũng vô dụng, cơ giáp lợi hại hơn nữa, người có tinh thần lực không đủ, cũng không phát huy được toàn bộ thực lực. Tinh thần lực của Phan Hạo chỉ có A, nghe nói vẫn chưa ổn định, Uyển Uyển nhất định có thể thắng."

Tạ Uyển Uyển ngẫm lại cũng đúng, liền nghiêm túc bắt đầu chuẩn bị.

Đang thi đấu lúc này chính là học viện khác.

Cô ta và Phan Hạo là trận cuối cùng.

-

Trận đấu của Tạ Uyển Uyển và Phan Hạo mở màn, Tạ Uyển Uyển vừa vào sân, liền bị tiếng hoan hô bao phủ.

Sơ Tranh thập phần hoài nghi Tạ Uyển Uyển mua thuỷ quân.

【 Chuyện tiêu tiền, sao có thể lạc hậu chứ! 】 Vương Giả lập tức ngoi đầu lên: 【 Nhiệm vụ chính tuyến: Mời mua một nhánh thủy quân chuyên nghiệp hò hét cố lên cho học viện Đế Quốc! 】

Sơ Tranh: "..."

Không!

Ta có thể lạc hậu!

【 Tiểu tỷ tỷ không thể! Tiêu tiền mới là chuyện đứng đắn, tiểu tỷ tỷ phải cố gắng lên nha! 】Thanh âm giòn tan của Vương Giả, làm Sơ Tranh phi thường táo bạo.

Ầm!

Cảnh Lan giật mình, hắn nhìn sang phía Sơ Tranh, Sơ Tranh lập tức thu chân lại, bình tĩnh nhìn lại Cảnh Lan.

"Em sao thế?"

Sơ Tranh nghiêm mặt: "Không sao."

"Không sao em đạp bàn làm gì?" Cảnh Lan kéo cô qua: "Chân có đau không?"

"Em không đạp." Con mắt nào của anh trông thấy em đạp! Chỉ biết nói mò!

"Được được được, không đạp." Cảnh Lan nhìn chân cô: "Có đau không?"

Sơ Tranh: "..."

Đã nói ta không đạp!

Sơ Tranh lập tức tránh khỏi Cảnh Lan: "Em đi toilet."

Cảnh Lan chống lên môi khẽ cười một tiếng, cầm rượu uống hai ngụm, ánh mắt nhìn về phía sàn thi đấu.

Trên sàn thi đấu, Phan Hạo ra sân, cơ giáp mới tinh, cùng với màu sắc đặc biệt kia, gây nên không ít người kinh hô.

Bình luận

Truyện đang đọc