XUYÊN NHANH: NAM THẦN, BÙNG CHÁY ĐI!

Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên

➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥

"Ném cô ta xuống cho tôi."

Ùmm ——

Xì xì xì ——

Sơ Tranh không cách nào phán định mình đang ở đâu, trước mắt giống như TV hỏng, xì xì xì lóe lên hoa tuyết.

Tình huống này không thích hợp nha.

Mẹ nó ta đang ở đâu vậy?

Có phải điểm sinh ra này sai rồi không!

"Cảnh cáo, lượng pin quá thấp!"

Giữa đám hoa tuyết xuất hiện vài chữ to.

Sơ Tranh: "???"

Lượng pin quá thấp lấp lóe hai lần, trước mắt Sơ Tranh hoàn toàn đen thui lại.

-

"Loảng xoảng!"

"Cạch!"

Sơ Tranh lần nữa có ý thức, âm thanh huyên náo vọt tới như thủy triều.

Xì xì xì...

Trước mắt lấp lóe đến mấy lần, dần dần có hình ảnh, nhưng cũng không phải là hình ảnh mà mắt người trông thấy.

Càng giống như...

Máy móc.

Hoặc là nói loại hình ảnh mà người máy trông thấy trong phim ảnh ấy, các loại ký hiệu chữ cái nhảy lên, một mảnh xanh xanh đỏ đỏ, mơ hồ có thể phân biệt ra là gì... Hình ảnh còn không phải là HD.

Dòng điện xì xì xì thỉnh thoảng hiện lên, ảnh hưởng đến chất lượng ảnh.

Sơ Tranh: "..." Nói thật, ta có chút hoảng.

-

Công nguyên năm 2121, khoa học kỹ thuật phát triển nhanh chóng, xã hội bây giờ, các loại sản phẩm khoa học kỹ thuật chiếm lĩnh cuộc sống của mọi người.

Khoa học kỹ thuật phát triển nhanh chóng, mặc dù đem đến chỗ tốt cho con người, nhưng cũng mang đến không ít chỗ xấu.

Khoa học kỹ thuật thay thế rất nhiều chức vị, không cần người làm nữa.

Xí nghiệp hủy bỏ chức vụ, dùng người máy thay thế, chỉ cần trả tiền một lần, là có thể tiết kiệm được nhiều tiền lương hơn.

Chuyện này sẽ dẫn đến rất nhiều người không có nghề nghiệp.

Dần dần sự phân chia giữa hai giới càng thêm nghiêm trọng.

Người giàu thì càng ngày càng giàu, người nghèo thì càng ngày càng nghèo.

Ngay cả thành phố cũng dần dần trở nên phân cực.

Mọi người mặc dù không phân chia khu vực, nhưng mọi người sẽ gọi là khu Thượng thành và khu Hạ thành.

Người của khu Hạ thành đến khu Thượng thành, sẽ bị coi thường và ghét bỏ.

Nguyên chủ sinh ra trong bối cảnh như vậy.

Nhưng cô ấy là một người máy bầu bạn*.

(*伴侣机器人(Người máy bạn lữ, bạn đời, bạn đồng hành, bầu bạn,...) Đây là kiểu người máy được tạo ra để làm bạn với chủ nhân, đồng thời có thể giải quyết những vấn đề ABCXYZ của chủ nhân, tất nhiên có ấy ấy ấy. Để thành "bạn lữ" thì không được hay lắm, "bạn đời" thì xa quá, nên mình để thành "bầu bạn", nhưng mọi người hiểu là "bầu bạn" có thể giải quyết vấn đề tình dục của chủ nhân nữa nhá.)

Nguyên chủ bị người sáng tạo ra mình tặng cho một người tên là Phong Diên.

Làm người máy bầu bạn, nhiệm vụ của cô ấy chính là lấy lòng chủ nhân của mình.

Nhưng vị chủ nhân này cũng không thích cô ấy, luôn luôn lạnh như băng bắt cô ấy ở yên trong phòng, thậm chí không cho phép nguyên chủ lắc lư trước mặt hắn.

Nguyên chủ không thể làm trái lời chủ nhân, nhưng cô ấy sẽ chuẩn bị kỹ càng tất cả mọi thứ trước khi Phong Diên trở về.

Dần dần, Phong Diên không nghiêm khắc với cô ấy như vậy nữa, cho phép cô ấy ra khỏi phòng.

Về sau có một cô gái rất đẹp tới nhà Phong Diên, cô ta tự xưng là vị hôn thê của Phong Diên.

Đối với sự tồn tại của cô ấy, cô gái kia rất để ý, nhiều lần bảo Phong Diên đưa tiễn nguyên chủ đi.

Phong Diên không đáp lại, cũng không đưa tiễn nguyên chủ.

Phong Diên không hề để ý đến cô gái, cô gái cảm thấy là vì nguyên chủ.

Cô gái càng ngày càng tức giận, mãi đến cuối cùng thừa dịp Phong Diên không ở nhà, ném nguyên chủ xuống một dòng sông ở khu Hạ thành.

Nguyên chủ bị người ta vớt lên, loại người máy được chế tác ra giống như cô ấy, người ở khu Thượng thành muốn mua cũng phải cần một khoản tiền rất lớn —— nguyên chủ còn là hàng chế tác đặc biệt, độc nhất vô nhị, căn bản không mua được.

Không cần nghĩ cũng biết nguyên chủ sẽ có kết cục gì ở khu Hạ thành.

Bây giờ Sơ Tranh đang trải qua kịch bản nguyên chủ bị ném xuống sông, rồi có người vớt lên.

Chắc cô đã bị hư hại...

Nguyên chủ nhìn đồ đạc bình thường cũng giống như hình thức của con người.

Bây giờ cô lại giống như cái máy ảnh nhiệt hồng ngoại vậy.

Ha ha.

Đại lão có gì mà chưa từng làm đâu, người máy mà thôi... Má nó chứ!

Sơ Tranh táo bạo quét một trận mưa đạn, hơi bình tĩnh lại.

Có hai người đi về phía Sơ Tranh bên này, sau đó tiếng trò chuyện của hai người lọt vào tai Sơ Tranh: "Mày đi đâu kiếm ra được thế?"

"Vớt dưới sông lên, thế nào, thứ này nhất định có thể bán được giá tốt."

"Thứ này... Cũng không giống những con trên thị trường, không có chuyện gì đấy chứ."

"Cũng vì trên thị trường không có nên mới đáng tiền."

"Tao chỉ sợ chọc phải phiền phức."

"Tiền mà mày cũng sợ nhiều à?"

"..."

Hai người thấp giọng thảo luận, người hơi chần chờ cuối cùng vẫn đồng ý.

"Được, đưa lên xe trước đi."

Sơ Tranh: "!!!"

Hai người kia lại đi thảo luận bán ta ngay trước mặt ta!

Sơ Tranh phát hiện thân thể hơi không theo khống chế, có thể là vì bị hư hao.

Cô bị người ta đẩy lên một nơi rộng rãi, phía trước có xe, Sơ Tranh cũng không muốn bị bán.

Cho nên thừa dịp người còn chưa tới hết, xông phá người bên cạnh cô, co cẳng chạy.

"Mẹ! Sao cô ta khởi động được! Mau bắt lấy cô ta!"

"Đừng để cô ta chạy."

"Chặn cô ta lại."

Sơ Tranh chưa chạy được bao xa, trước mắt lại xuất hiện nhắc nhở lượng pin quá thấp.

"!!!"

Có cần kích thích thế không.

Lượng pin quá thấp dẫn đến tốc độ của cô càng ngày càng chậm, người phía sau cũng sắp đuổi kịp rồi.

"Này, bên này!"

Một đứa bé choai choai đứng trong góc vẫy tay gọi cô, Sơ Tranh hơi dừng lại, chạy qua phía bên đó.

"Đi theo tôi."

Đứa trẻ nhỏ rất quen thuộc nơi này, dẫn Sơ Tranh rẽ bảy lần quẹo tám lần, rất nhanh đã vứt bỏ được truy binh phía sau.

"Được rồi, an toàn rồi." Đứa trẻ nhỏ chống vào đầu gối thở: "Cô bị bọn chúng bắt tới à?"

"Ừ."

Đứa trẻ nhỏ nói: "Kề bên này đều là người của bọn chúng, nhà cô ở đâu? Gọi người nhà đến đón đi, nếu không thì cô không ra khỏi đây được đâu."

Sơ Tranh: "..."

Người máy làm gì có nhà.

Đứa trẻ nhỏ kỳ quái: "Sao cô không nói chuyện?"

"Cảnh cáo! Lượng pin quá thấp!"

Sơ Tranh: "Tôi sắp hết pin."

"Hả?"

-

Đứa trẻ nhỏ tên là Trần Kiêu, giới tính nữ, 13 tuổi, không cha không mẹ.

Trần Kiêu biết Sơ Tranh là người máy, thái độ lập tức chuyển biến rất nhiều, rõ ràng không chào đón.

Nhưng cuối cùng Trần Kiêu vẫn mang Sơ Tranh về chỗ cô ấy ở.

Cô ấy vừa tìm trong một đống đồ mà Sơ Tranh thấy đen sì, vừa nói: "Tôi chỉ thấy cô đáng thương nên mới giúp cô, cô đừng cho là tôi thích cô."

Sơ Tranh: "..." Ta không có, mi suy nghĩ nhiều rồi.

"A! Tìm được rồi!"

Trần Kiêu tìm ra một vật hình tròn, cắm điện vào sau đó bảo Sơ Tranh đứng lên trên.

Lượng pin quá thấp trước mắt Sơ Tranh biến mất, biến thành màu xanh lá đang nạp pin.

Trần Kiêu trực tiếp ngồi trên đống tạp vật bên cạnh: "Cô đến từ khu Thượng thành à?"

"Ừ."

"Người máy hoàn mỹ như cô, chắc chắn cũng chỉ có khu Thượng thành mới có thể chế tạo được." Trần Kiêu cũng không hề thân thiện: "Cô là người máy gì?"

"..."

Cũng không muốn nói lắm.

Trần Kiêu hỏi mấy câu, bụng kêu lên ùng ục, cô ấy nhảy xuống đất: "Cô nạp pin đi, tôi đi kiếm chút gì ăn."

Sơ Tranh cho rằng cô ấy nói kiếm đồ ăn, là đi nấu cơm hoặc mua.

Ai biết cô ấy thật sự kiếm...

"Con tạp chủng Trần Kiêu kia, đừng để ông bắt được mày!"

Trần Kiêu đứng trên tường cao, làm mặt quỷ với phía dưới: "Đến đi đến đi, đánh tôi đi!"

"Trần Kiêu, mày chờ đấy cho ông!"

Trần Kiêu lắc người, phủi mông về phía đối phương một cái, sau đó nhảy xuống tường.

Ngoài tường là tiếng mắng dữ dội hơn.

Sơ Tranh quan sát xung quanh, nơi này chắc là một cái viện nhỏ, chất đống rất nhiều thứ.

Bởi vì cô bị hư hại, nên cũng không biết là những thứ đồ gì.

"Đây là nơi nào?"

"Nhà máy bị bỏ hoang." Trần Kiêu nói: "Đúng rồi, vừa rồi tôi nhìn thấy người của Thốc Ưng đang tìm cô khắp nơi."

"Thốc Ưng?" Đây là động vật?

(Thốc là trụi, trọc, cụt,... Ưng là chim ưng, tên này là một con chim trọc.-.)

Trần Kiêu ăn vô cùng ngon lành: "Chính là người bắt cô, hắn ta là ác bá vùng này."

"..."

Bình luận

Truyện đang đọc