XUYÊN NHANH: NAM THẦN, BÙNG CHÁY ĐI!

Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên

➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥

Sơ Tranh nhìn cửa lớn của trang viên Thịnh gia trước mặt, ấn chuông cửa.

Thịnh gia là cơ nghiệp tổ truyền, có một tòa trang viên cũng không có gì bất ngờ.

Người mở cửa chính là một ông lão, nhìn thấy Sơ Tranh thì đầu tiên là sững sờ, sau đó kích động: "Tiểu thư... Tiểu thư ngài về rồi! Những ngày qua ngài đi đâu vậy? Ngài không sao chứ?"

"Không sao." Sơ Tranh đi vào trong trang viên.

Ông lão hoảng hốt, vội vàng ngăn cô lại: "Tiểu thư, ngài đừng vào."

"Vì sao?"

Sắc mặt ông lão khó coi: "Bên trong..."

Lời ông còn chưa nói hết, thì có hai người đàn ông vạm vỡ khí thế hung hăng đi tới, phá hỏng đường đi của Sơ Tranh: "Thịnh tiểu thư, mời."

Ông lão bị đẩy qua một bên, căn bản không cho phép tới gần.

Sơ Tranh bị mang vào trang viên.

Cứ cách một đoạn là có thể nhìn thấy một người đàn ông cao to lực lưỡng.

Sơ Tranh nhìn nhìn, ai cũng có súng.

Nhiều người cầm súng phi pháp như vậy!

Nếu xử lý chắc ta sẽ được phát cái giấy khen hăng hái làm việc nghĩa nhỉ?

【 Không đâu, cô sẽ bị tóm lại. 】

Sơ Tranh: "..."

Cách trang trí trong trang viên không có gì khác biệt so với trong trí nhớ, điểm khác biệt duy nhất đại khái chính là có một gã đàn ông xa lạ ngồi trên ghế sofa trong phòng khách.

Khoảng bốn mươi tuổi, mày rậm mắt to, toàn thân lộ ra khí chất của thổ phỉ.

Gã ngậm điếu xì gà, rất có vài phần khí khái của lão đại.

Nguyên chủ từng gặp gã đàn ông này, khi cha nguyên chủ vẫn còn, đã từng tới đây vài lần, chắc là đối tác của cha nguyên chủ.

"Tiểu Tranh, hoan nghênh trở về." Ân Hồng gỡ điếu xì gà xuống kẹp trong tay, cười lớn ra tiếng.

"Đây là nhà tôi." Sơ Tranh bình tĩnh đi tới phòng khách, trực tiếp ngồi xuống vị trí đối diện với gã.

Đôi mắt Ân Hồng lập tức nheo lại, phòng khách cũng chợt an tĩnh lại.

Trong trí nhớ của Ân Hồng, cô gái nhỏ kia luôn nhu nhu nhược nhược, ngây thơ đến mức không biết lòng người hiểm độc.

Nhưng mà...

Mới mấy tháng không gặp. Sao cô gái này lại có điểm là lạ nhỉ?

Cô gái ngồi trên ghế sofa bằng da thật, dung mạo thanh tuyệt, đôi mắt đen láy như bảo thạch, sáng ngời lại bình tĩnh.

Hai tay cô đặt trước người, tay trái trắng nõn sờ lên cổ tay phải, hai chân thon dài bắt chéo, thoáng nhìn đã thấy khí chất còn cường đại hơn gã mấy phần.

Sự yên tĩnh này chỉ diễn ra chớp nhoáng trong khoảng vài giây, Ân Hồng cười nói tiếp: "Đúng đúng đúng, cháu xem trí nhớ của chú Ân này, đây là Thịnh gia."

Cuối cùng, Ân Hồng lại thở dài: "Lão Thịnh đột nhiên mất tích, chú Ân cũng cảm thấy đau lòng sâu sắc."

Sơ Tranh lặng lẽ nhìn gã.

Nếu thật sự đau lòng như vậy, thì tại sao lại ở dưới hoàn cảnh không có chủ nhân, cưỡng ép vào đây ở?

"Nhưng mà..." Khí thế quanh thân Ân Hồng xoay chuyển một cách sắc bén: "Tình huống hiện tại của Thịnh gia, chú Ân cũng không còn cách nào khác, lão Thịnh lưu lại cục diện rối rắm thế này, dù sao cũng phải có người thu thập đúng không?"

"Chú và lão Thịnh cũng coi như đã hợp tác nhiều năm, chú Ân cũng muốn giúp một chút, nhưng tình hình bây giờ, chú Ân quả thật có lòng mà không có sức."

Đầu ngón tay Sơ Tranh chậm rãi gõ gõ lên cổ tay, đánh gãy Ân Hồng đang thao thao bất tuyệt: "Có chuyện gì thì nói thẳng đi, đừng quanh co lòng vòng."

Ân Hồng hơi sửng sốt.

Hắn lần nữa đánh giá Sơ Tranh một vòng.

"Trước khi lão Thịnh mất tích, từng có một vụ làm ăn với chú, bây giờ tiền này..." Ân Hồng cười nói.

Ân Hồng khẽ thở dài một cái: "Chú Ân cũng biết tình hình của Thịnh gia bây giờ, nhưng chú cũng không còn cách nào khác, cho dù là anh em ruột thịt thì cũng phải rõ ràng về chuyện tiền bạc phải không?"

Sơ Tranh: "Bao nhiêu?"

Giọng nói của cô gái mát lạnh, lại cực kì có khí phách.

Trong phòng khách lần nữa an tĩnh lại.

Thật lâu sau, Ân Hồng mới duỗi hai ngón tay ra: "Hai mươi triệu."

Tiểu nha đầu này xảy ra chuyện gì vậy?

Lão Thịnh mất tích thời gian dài như vậy, nghe nói tiểu nha đầu này cũng không thấy đâu.

Bây giờ trở về... Sao lại trở nên kỳ kỳ quái quái thế chứ?

Ân Hồng ngăn chặn điểm quái dị nơi đáy lòng.

"Nếu như Tiểu Tranh không có nhiều tiền như vậy, chú Ân nhìn vào tình cảm hợp tác với lão Thịnh bao nhiêu năm nay, cũng lui một bước. Tiểu Tranh đưa trang viên này cho chú là được."

Sơ Tranh vẻ mặt hờ hững.

Thịnh Mân mất tích, nếu như thật sự có hàng gì đó, thì gã quay đầu bán cho người khác là được, chạy tới chỗ này làm gì.

Chắc chắn là thấy Thịnh gia bây giờ dễ bắt nạt, nên đến kiếm tiện nghi đây mà.

【 Nhiệm vụ chính tuyến: Mời trong vòng một tiếng, tiêu hết năm mươi triệu. 】 Hai mươi triệu, chỉ chút tiền lẻ này mà cũng dám đến trước mặt chúng ta khoe khoang, tiểu tỷ tỷ đừng sợ, cố lên! Nói về chuyện phá sản, chúng ta mới là chuyên nghiệp nhất!!

Sơ Tranh: "..."

Chó má!

Xử lý mới là chuyện ta chuyên nghiệp nhất!

Lúc trước còn hai vạn, bây giờ trực tiếp lên đến năm mươi triệu, khoảng cách xa bằng thái bình dương sao?

【 Tiểu tỷ tỷ, chúng ta phải nhập gia tùy tục nha, bây giờ cô cầm hai vạn tệ thì có thể làm nên trò trống gì? Sẽ bị người ta chê cười đó!! 】

Ta có thể xử lý hắn.

【...】 Xử lý xử lý xử lý, chỉ biết có xử lý, phá sản không tốt sao?! Tức chết nó!

【 Tiểu tỷ tỷ, tranh thủ thời gian đi nha, nếu không sẽ bị nhân đôi lên là một trăm triệu! 】

Sơ Tranh: "..."

Không sao.

Năm mươi triệu.

Vấn đề nhỏ.

"Hàng đâu?"

Ân Hồng: "..."

Ân Hồng tới chỗ này, tất nhiên không phải để bàn chuyện làm ăn gì đó.

Thịnh Mân đã mất tích, gã chỉ là lấy cái danh nghĩa này, đến xem còn gì có thể vớt được nữa không.

Nội bộ của Thịnh gia chia cắt tài sản, gã là người ngoài nên không tiện nhúng tay vào.

Nhưng gã không nghĩ tới, cái trang viên này vẫn chưa bị chia mất, mà chỉ có mấy lão già canh giữ ở chỗ này.

Giá trị của tòa trang viên này bây giờ cũng phải hơn trăm triệu, qua tay chính là tiền.

Tiền này giống như nhặt được.

Hơn nữa còn đứa con gái này của Thịnh Mân...

Quả nhiên là một món hời to.

"Tiểu Tranh, cháu có biết chúng ta làm gì không?"

Gã biết lão Thịnh bảo vệ đứa con gái này tốt biết bao nhiêu, gần như không cho cô tiếp xúc với những thứ kia.

"Vũ khí, độc hay là người?"

Mấy cái tổ chức xã hội đen không phải chỉ có mấy thứ này à? Còn có thể chế tạo phi thuyền vũ trụ chắc?

"..." Ân Hồng suýt bị sặc nước bọt.

"Tiểu Tranh, cháu có nhiều tiền như vậy sao?" Ân Hồng khôi phục lại bình thường, gã hút xì gà, nguy hiểm nheo mắt lại: "Không nên nói đùa với chú, chú sẽ tức giận đấy."

"Hàng." Sơ Tranh lời ít ý nhiều, một chữ cũng không muốn nói thêm.

Ân Hồng trầm mặc vài giây: "Hàng đã có sẵn, chỉ cần có đủ tiền, thì sẽ lập tức giao hàng."

Nguyên chủ không có thẻ, tiền Vương Giả đưa đều đưa đến không gian của cô.

Sơ Tranh đứng dậy: "Dẫn người theo tôi lên lầu lấy tiền."

Ân Hồng hơi ngờ vực, nhưng vẫn cho người đi theo cô lên lầu.

Mấy phút sau, người của gã đi xuống, ghé vào lỗ tai gã thấp giọng nói hai câu.

Sắc mặt Ân Hồng lập tức trở nên cổ quái.

Trang viên chắc đã sớm bị người ta lục soát hết, sao còn có nhiều tiền mặt như vậy được?

Đừng nói Ân Hồng thấy kỳ quái, mà ngay cả những người trong trang viên cũng cảm thấy kỳ quái.

Ân Hồng cho người chuyển tiền đi, nhưng một chút ý tứ để người chuyển hàng đến gã cũng chẳng có.

Sơ Tranh đứng trên lầu, nhìn Ân Hồng thì thầm gì đó với người của gã.

"Tiểu thư, bọn họ sẽ không dễ dàng cứ như vậy mà đi đâu." Ông lão vừa mở cửa đứng phía sau Sơ Tranh, nhỏ giọng nhắc nhở.

Trong giới này có ai là người tốt đâu.

Kẻ lật lọng nhiều vô số kể.

"Vậy thì để bọn chúng nằm ngang đi ra." Cô gái hết sức bình tĩnh nhìn xuống phía dưới, như bậc đế vương quân lâm thiên hạ, nhìn xuống thần dân của mình.

Lãnh ngạo bễ nghễ, tôn quý vô song.

Ông lão đã làm ở đây cả đời, tiểu thư là người ông nhìn lớn lên, cô là người ra sao, ông rõ ràng nhất.

Nhưng tiểu thư hôm nay...

Quanh thân lộ ra vẻ lạnh lùng xa cách, cùng với tiểu thư thiên chân lương thiện trong quá khứ không hề giống nhau.

"Tiểu thư..."

Khoảng thời gian cô mất tích, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?

Bình luận

Truyện đang đọc