XUYÊN NHANH: NAM THẦN, BÙNG CHÁY ĐI!

Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên

➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥

"Tôi và cô bây giờ mặc dù có chút liên hệ đặc biệt, nhưng trên bản chất chúng ta không có bất kỳ liên quan gì đến nhau." Trình Mộ dừng một chút: "Cho nên, cô không thể trói buộc tôi."

Không biết là Sơ Tranh bị tức, hay là cảm thấy thiếu niên trong gương buồn cười, nửa ngày không có động tĩnh.

Cuối cùng chỉ dùng tay cách tấm gương điểm lên trán thiếu niên một cái.

Sơ Tranh lau chữ đi, bắt đầu làm chuyện của mình.

Trình Mộ thấy chữ viết biến mất, cách một phút đồng hồ, thử kêu một tiếng. Không nhận được đáp lại, lại chưa từ bỏ ý định kêu thêm một tiếng nữa.

Sơ Tranh đều không phản ứng hắn.

Trình Mộ đại khái cũng tức giận, lấy bài thi từ trong balo ra, đi ra khỏi phạm vi tấm gương.

Không biết qua bao lâu, giọng nói của Trình Mộ từ bên kia truyền tới: "Chuyện cô bảo tôi làm tôi đã làm xong rồi."

Bút của Sơ Tranh ngừng lại, một giây sau lại thông thuận rơi xuống tạo nên đường cong trôi chảy, phác hoạ hoa văn trên váy.

Trình Mộ thấy Sơ Tranh không có phản ứng, rốt cuộc chần chờ ôm theo bài thi đi tới.

"Cô tức giận sao?"

"Chúng ta nam nữ hữu biệt, sao cô có thể nhìn... Thân thể tôi."

Lông mày hắn nhẹ chau lại, trong đáy mắt đen nhánh lộ ra mấy phần xoắn xuýt, đại khái là không muốn người đến từ tương lai không để ý tới mình, nhưng xuất phát từ lòng tự ái của tuổi trẻ mà không muốn cúi đầu.

Sơ Tranh cầm bút xoay một vòng, ánh mắt nhẹ chuyển, quyết định chơi một vố lớn.

—— Tôi đã nhìn thấy.

Sơ Tranh thấy thiếu niên trong gương sắc mặt biến đổi, sau đó trên mặt nhiễm lên màu đỏ ửng, một đường đỏ đến bên tai.

Hắn căn bản không biết cô có thể nhìn thấy mình từ lúc nào.

Trước kia ở trong phòng của mình, cảnh hắn không mặc gì cả cũng từng có!!

Đáy lòng Trình Mộ vô cùng nghẹn khuất và nổi giận.

Dựa vào cái gì mà chỉ có cô có thể nhìn thấy mình!!

Trình Mộ càng nghĩ càng giận, hất tung cửa đi ra ngoài.

Sơ Tranh làm thẻ của mình tức chạy, chớp chớp mắt, điềm nhiên như không có việc gì ra ngoài ăn cơm.

Cơm nước xong xuôi liền bị Đới Mật vô cùng lo lắng gọi điện thoại đi, đi xử lý chuyện của công ty, vốn cho rằng công ty sắp sập tiệm, kết quả chỉ là vấn đề nhỏ.

Tức giận đến Sơ Tranh muốn trừ tiền lương của Đới Mật.

Nhưng nghĩ lại trừ tiền lương thì không được, thế là Sơ Tranh suy nghĩ những chiêu khác.

"Về sau nếu anh còn dùng loại chuyện nhỏ nhặt này đến làm phiền tôi, thì tôi sẽ tăng lương cho đối thủ một mất một còn của anh."

Đới Mật: "..."

Không phải, sếp à cô trừ tiền lương của tôi thì được, vì sao phải tăng lương cho đối thủ một mất một còn của tôi?! Đây là hình phạt ma quỷ gì!!

Không đúng, vì sao Úc tổng còn bát quái như thế, biết anh ta có đối thủ một mất một còn?!

"Úc tổng, ngài thế này..."

"Có ý kiến?"

"Úc tổng, tôi cảm thấy..."

"Tăng gấp đôi tiền lương cho đối thủ một mất một còn của anh."

Đới Mật xém chút một hơi không đi lên được: "Úc tổng ngài như vậy..."

"Gấp ba."

"Tôi..."

"Gấp bốn."

Đới Mật hít sâu một hơi, trên mặt mang ý cười: "Úc tổng, bản thiết kế trước đó ngài cho đã có thành phẩm, ngài cần xem qua không?"

Đến cũng đã đến...

"Xem."

Đới Mật lập tức làm dấu tay xin mời: "Mời ngài tới bên này." Mẹ nó, tăng lương cho đối thủ một mất một còn là không thể nào!

Vì sao Úc tổng không đi theo kịch bản như thế chứ!!

Đới Mật dẫn Sơ Tranh đi xem thành phẩm, người bên kia cũng chửi mẹ một trận, đêm hôm khuya khoắt bọn họ còn phải chạy từ trong nhà tới, bệnh tâm thần à?

Nhưng mà người ta cho nhiều tiền, có mắng bệnh tâm thần thế nào, đến trước mặt, vẫn phải cười nịnh nọt.

-

Sơ Tranh rất nhanh liền phát hiện Du Thi đem thiết kế của nhãn hiệu trước đó cô ta đến, đạo văn thành của mình.

Sơ Tranh lại tìm trang web của nhãn hiệu một chút, phát hiện đã không tìm thấy những quần áo kia nữa.

Sơ Tranh xác định được Du Thi thao tác thế nào, như vậy sau đó chính là xác định cô ta liên hệ với chính mình của 10 năm trước bằng cách nào.

Giống như cô, thông qua tấm gương sao?

Hay là cách gì khác?

Vẫn nên đi xác định rõ mới tương đối yên tâm...

Nói là làm liền!

Sơ Tranh đi đến bên cửa sổ nhìn xuống phía dưới, cha của Du Thi vẫn ngồi ở bên ngoài như cũ, nhàn nhã uống trà.

Sơ Tranh lấy điện thoại di động ra xác định Du Thi tạm thời sẽ không trở về, cô lập tức xuống lầu nghĩ cách dẫn dụ cha Du Thi ra, lẻn vào trong nhà Du Thi.

Từ bên ngoài nhìn vào nhà này rất nhỏ hẹp, đứng ở bên trong càng lộ vẻ nhỏ hẹp, nhìn một chút là có thể nhìn hết cả phòng.

Cũng không có gương lớn như trong tưởng tượng của Sơ Tranh.

Cũng không có vật phẩm gì làm Sơ Tranh cảm thấy đột ngột.

Chẳng lẽ là cô nghĩ sai?

Du Thi liên hệ với 10 năm trước không phải bằng cách giống như cô?

Sơ Tranh sờ lên cằm suy tư, cuối cùng không nghĩ ra được, nên rời đi trở về nhà trước.

-

Năm 2019.

Trình Mộ phát hiện tờ giấy trước đó liệt kê mấy cái không cho phép, đằng sau nhiều thêm dòng thứ tư —— không cho phép bị thương.

Trình Mộ vò nó thành một cục, ném vào trong thùng rác.

Cô dựa vào cái gì mà không cho phép mình làm gì!

Trình Mộ đang ở thời điểm phản nghịch, thế là sau đó Sơ Tranh liền phát hiện trên người Trình Mộ thường thường bị thương.

Trình Mộ chính là cố ý.

Một người tương lai như cô, không phải thân thích của mình, cũng không phải trưởng bối của mình, dựa vào cái gì mà định ra quy tắc cho hắn.

Nhưng Trình Mộ không phát hiện, trước kia hắn hận không thể ở bên ngoài cả ngày cũng không trở về nhà, bây giờ số lần trở về nhà rõ ràng tăng lên nhiều.

Cái chuyển biến này, tự nhiên cũng làm cho huynh đệ của hắn Lê Hoàn phát giác ra dị thường.

"Anh Mộ, trước kia không phải anh nói không muốn về nhà sao? Sao bây giờ tan học lại lập tức chạy về nhà thế, trong nhà có tiểu yêu tinh chờ anh sao?"

Tiểu yêu tinh?

Trình Mộ cảm thấy không có khả năng, người phụ nữ kia đã 26 tuổi rồi...

"Đứa em trai tiện nghi kia của anh gần đây rất kỳ quái." Lê Hoàn đột nhiên chuyển chủ đề tới trên người Khúc Ngạn.

Trình Mộ nhíu mày: "Hắn thế nào?"

Lê Hoàn thần bí hề hề: "Hình như đang hỏi thăm ai từng viết thư tình cho anh. Anh nói xem hắn muốn làm gì đây?"

Trình Mộ: "..."

Tâm tư của Khúc Ngạn đối với hắn, sau khi bị Sơ Tranh chỉ ra, liền lộ ra đặc biệt rõ ràng.

Nhưng chuyện này hắn không có ý định nói cho Lê Hoàn biết.

Trình Mộ qua loa với Lê Hoàn hai câu, dời lực chú ý của Lê Hoàn đi: "Tôi nhớ được anh cả cậu rất có phương pháp điều tra."

"A, đúng vậy nha, sao thế?"

"Giúp tôi điều tra một người."

"Điều tra ai vậy?"

"Úc Sơ Tranh, năm nay chắc là 16 tuổi."

Con ngươi Lê Hoàn lập tức sáng lên, bát quái hỏi: "Đó là ai vậy? Người trong lòng anh à?"

"Không phải. Có thể điều tra được không?"

Lê Hoàn bĩu môi: "Không có những tin tức khác sao? Chỉ như thế làm sao mà điều tra được?" Chỉ có một cái tên và tuổi, đây không phải là mò kim đáy biển sao?

Trình Mộ bổ sung một chút: "Ở ngay trong thành phố này."

"..."

Cuối cùng Lê Hoàn chỉ có thể nói sẽ giúp hắn hỏi một chút.

Lúc đầu Trình Mộ vốn không ôm hi vọng gì, ai biết thật đúng là tra ra được, dùng thủ đoạn gì thì không biết, nhưng anh của Lê Hoàn cam đoan, thành phố này chỉ có một người tên là Úc Sơ Tranh.

"Cô gái này rất xinh đẹp nha."

Lê Hoàn cầm ảnh chụp chậc chậc lên tiếng.

"Đây là ảnh của giấy chứng nhận, nếu là ảnh bình thường, chắc còn đẹp đến lên trời luôn." Lê Hoàn ôm khuỷu tay chọc chọc Trình Mộ: "Anh đi đâu mà biết một cô gái xinh đẹp như vậy hả?"

Trình Mộ rút ảnh chụp về.

Cô gái trên tấm ảnh mặc một bộ đồng phục, màu da trắng nõn, ngũ quan dù mang theo vẻ ngây thơ, lại nghiễm nhiên là một mỹ nhân bại hoại.

Dáng vẻ của cô là thế này sao?

Trình Mộ lấy được địa chỉ, trốn hai tiết học.

Úc Sơ Tranh 16 tuổi học ở trường cách trường hắn tầm nửa tiếng đi xe.

Bây giờ chính là thời gian vào học, Trình Mộ chỉ có thể ngồi xổm ở bên ngoài.

Bình luận

Truyện đang đọc