Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên
➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥
Giang Ngọc Ngọc nghĩ mãi mà vẫn không rõ.
Rõ ràng ả đã nhìn thấy, sao đến một chút vết tích cũng không có, mình còn bị Dương Thúy Thúy chửi mắng một trận.
Giang Ngọc Ngọc càng nghĩ càng thấy quỷ dị.
Vốn định chuồn êm đi tìm Sơ Tranh, lại bị Dương Thúy Thúy gọi lại, xuống ruộng làm việc.
Hiện tại chính là lúc công việc nhà nông nặng nề nhất, cô nương trong thôn, cũng không phải loại tiểu thư đại môn không ra nhị môn không bước, đều phải xuống ruộng làm việc.
Giang Ngọc Ngọc phiền nhất là làm việc: "Để nha đầu chết tiệt kia đi không được sao?"
"Thả nàng ra nàng chạy thì làm sao bây giờ?" Dương Thúy Thúy đâm trán Giang Ngọc Ngọc: "Ngươi gả đi à? Chúng ta đã nhận tiền của Trương viên ngoại rồi, con nha đầu chết tiệt kia không thể chạy được."
Giang Ngọc Ngọc nghĩ tới chuyện đó, lúc này mới không tình nguyện đi theo ra ngoài.
Lúc chạng vạng tối, Sơ Tranh nghe thấy trong viện có âm thanh.
Cô nhìn qua khe hở một chút, là một nam nhân tráng niên.
Trong tay cầm không ít thứ, một mạch ném xuống đất: "Cha, nương?"
Nam nhân kêu hai tiếng, không ai đáp lại gã, gã cũng không kêu nữa, tự mình xuống phòng bếp tìm đồ ăn, rồi ngồi ở trong sân nghỉ xả hơi.
Đây là con trai của Giang Đại Sinh, Giang Lương Nghiệp.
Giang Lương Nghiệp là con trai độc đinh của nhà bọn họ, có cái gì tốt của đưa cho gã, vì thế nên mới dưỡng thành tính cách hết ăn lại nằm của Giang Lương Nghiệp.
Trước đó vài ngày cùng mấy người trong làng, nói là lên núi đi săn.
Thời gian này, tất cả mọi người vội vàng làm việc nhà nông, gã chạy lên núi đi săn, đây không phải là biến tướng phương thức lười biếng à.
Giang Ngọc Ngọc vì thế mà rất không hài lòng.
Nhưng Dương Thúy Thúy che chở, Giang Đại Sinh cũng đau lòng cho đứa con trai độc nhất của mình, bởi vậy Giang Lương Nghiệp ra ngoài chơi bời lâu như vậy mới trở về.
Sơ Tranh nhìn đồ gã ném trong sân, cũng không có thịt rừng gì.
Bình thường Giang Lương Nghiệp khi dễ nguyên chủ, còn buồn nôn hơn nhiều so với Giang Ngọc Ngọc.
Dẫn theo mấy tên lưu manh trong làng, thường xuyên vén váy nguyên chủ, trộm y phục của nàng, tóm lại là các loại chuyện hạ lưu gì, cũng đều làm được.
Sơ Tranh lắc đầu.
Cuộc sống này của nguyên chủ trôi qua quả thật là... Tinh thần và thể xác đều lao lực quá độ.
Sắc trời dần tối, ba người Giang Đại Sinh lục tục trở về.
"Nương."
"Ôi, Lương Nghiệp về rồi à." Dương Thúy Thúy buông đồ vật xuống, mặt mũi tràn đầy lo lắng đi xem xét Giang Lương Nghiệp: "Mấy ngày nay ở bên ngoài không ăn được gì đúng không? Nương đi nấu cơm cho con nhé."
Giang Lương Nghiệp cười hắc hắc: "Cảm ơn nương."
Giang Ngọc Ngọc ở bên cạnh trợn trắng mắt.
"Ngọc Ngọc, ngươi mau vào nhà bếp xem có thứ gì ăn được không."
Giang Ngọc Ngọc vừa muốn nói chuyện, liền bị Dương Thúy Thúy đẩy một cái, Giang Ngọc Ngọc tức giận đến dậm chân: "Nương, nương quá bất công! Con đã làm việc cả một ngày, mệt muốn chết, dựa vào cái gì mà phải nấu cơm cho hắn?"
"Ha ha, con nha đầu chết tiệt này, hắn là ca ca của ngươi, ngươi có đi không..."
Dương Thúy Thúy làm bộ muốn đánh người.
Lúc này Giang Ngọc Ngọc mới tiến vào phòng bếp.
Có thể là Giang Lương Nghiệp trở về, cái nhà này cũng không đưa đồ ăn vào cho cô.
Ngược lại là Giang Lương Nghiệp hỏi về cô một câu, Giang Ngọc Ngọc nói cô bị giam lại.
Sơ Tranh còn cho là mình sẽ tiếp tục bị nhốt mấy ngày, không nghĩ tới vào lúc ban đêm, cô lại nghe thấy động tĩnh.
Có người đang mở khóa.
Lúc ấy nguyên chủ cũng không biết người kia tiến vào từ chỗ nào.
Mà là khi bị người đè lại, mới giật mình tỉnh lại.
Nhưng mà...
Có thể mở khóa chứng minh có chìa khoá.
Đáy lòng Sơ Tranh có một ý nghĩ lớn mất.
Vậy coi như cũng có chút thú vị.
…
Ban đêm trong thôn không có hoạt động giải trí gì, mọi người làm việc nhà nông một ngày, sau khi về nhà, tắm rửa rồi đi ngủ sớm.
Hơn nửa đêm, không ít thôn dân đột nhiên bị đánh thức.
Các nhà cách nhau không xa, gần nhất chính là sát vách sát bên, rất nhanh tin tức liền truyền khắp toàn bộ thôn.
"Xảy ra chuyện gì?"
"Dã nha đầu Giang gia kia, thiến Giang Lương Nghiệp rồi."
"Cái gì? Thật hay giả?"
"Đi mau, đi xem một chút."
Bình thường Giang Lương Nghiệp ở trong thôn, cũng không phải mặt hàng tốt lành gì, Dương Thúy Thúy lại tham món lời nhỏ.
Nếu cha mẹ nguyên chủ là người không được chào đón nhất thôn, thì Dương Thúy Thúy chính là người thứ hai.
Đây đại khái chính là không phải người một nhà, thì không tiến vào một cửa.
Lúc này thôn dân đều đi xem kịch vui.
Lúc này trong viện đã có không ít người.
"Đứa con đáng thương của ta..." Dương Thúy Thúy ôm Giang Lương Nghiệp sắc mặt trắng bệch, đã ngất đi mà khóc lớn, bên cạnh là đại phu trong thôn, đang chẩn trị cho Giang Lương Nghiệp.
Có người cầm miếng vải chặn lại, không nhìn thấy tình huống cụ thể.
Nhưng bọn họ nhìn thấy máu trên đất...
"Dã nha đầu kia thật sự thiến Giang Lương Nghiệp? Hung ác như thế?"
"Không nhìn thấy."
"Giang Lương Nghiệp..."
Các thôn dân hạ giọng chỉ trỏ.
Sơ Tranh đứng ở cửa ra vào, thần sắc bình tĩnh nhìn người trong viện.
Đại phu trong thôn lắc đầu: "Vợ Đại Sinh à, Lương Nghiệp cái này... mạng thì không sao, nhưng về sau chỉ sợ không thể làm chuyện kia được nữa."
Dương Thúy Thúy túm lấy đại phu: "Ngươi nói cái gì? Ngươi nói bậy, ngươi mau chữa trị cho con trai ta, hắn còn chưa cưới vợ đâu."
Đại phu bị túm đến không cách nào trả lời.
Giang Đại Sinh cũng vội vàng nói: "Thúc, ta chỉ có một đứa con trai như vậy, ngài cẩn thận xem lại một chút nữa xem."
Đại phu lắc đầu, cái này đã cắt đứt tận gốc, ông ta có xem thế nào đi chăng nữa, thì cũng chẳng còn cách nào cả.
Dương Thúy Thúy lo lắng đau lòng, sau khi nghe thấy đại phu kết luận, triệt để hóa thành phẫn nộ.
"Giang Sơ Tranh!" Dương Thúy Thúy buông Giang Lương Nghiệp ra, đầy rẫy oán hận, phóng tới chỗ Sơ Tranh: "Hôm nay ta phải đánh chết ngươi, ta chỉ có một đứa con trai như vậy, ngươi muốn Giang gia ta đoạn tử tuyệt tôn phải không, sao ngươi lại ác độc như thế!"
Thân thể Dương Thúy Thúy hơi béo, còn chưa tới gần Sơ Tranh, liền bị Sơ Tranh một cước đạp bay.
Thân thể Dương Thúy Thúy bay ra ngoài, đụng vào một đống tạp vật trong sân, lăn lộn tầm vài vòng mới dừng lại.
"Con trai nhà ngươi hơn nửa đêm xông tới, ý đồ làm loạn với ta, ta không đòi mạng hắn, đã là khách khí lắm rồi."
Sơ Tranh nói lời này không có bất kỳ che giấu gì.
Thôn dân vây xem xung quanh đồng thời hút khẩu khí.
Ánh mắt nhìn Giang Lương Nghiệp trên đất và mấy người Dương Thúy Thúy, đều trở nên khác biệt.
Giang Sơ Tranh thế nhưng là muội muội của Giang Lương Nghiệp...
Sao Giang Lương Nghiệp có thể làm ra loại chuyện khốn kiếp này?
"Ngươi nói bậy bạ gì đó!"
Dương Thúy Thúy the thé giọng rống.
"Nếu thật sự có loại chuyện này, ngươi con dám lấy ra mà nói? Ngươi bớt ở chỗ này vu khống cho con trai của ta đi, ngươi phát rồ hại con trai ta..."
"Ta lại không bị hắn làm gì, có gì mà không thể nói." Sơ Tranh giọng điệu bình tĩnh.
Y phục trên người Sơ Tranh rất sạch sẽ.
Thật đúng là không giống như bị người làm gì...
Đám người yên lặng nhìn Giang Lương Nghiệp trên đất, cũng nhịn không được phát lạnh dưới đáy lòng.
Trực tiếp cắt mất mệnh căn tử, thế này có gì khác với muốn mạng người ta đâu.
"Đại sinh, Giang Đại Sinh, ngươi xem xem nàng nói mê sảng cái gì đó?" Dương Thúy Thúy gào thét với Giang Đại Sinh, cực kỳ hận Sơ Tranh.
Chỉ cần vừa nghĩ tới bộ dáng bây giờ của con trai mụ ta.
Đáy lòng Dương Thúy Thúy liền nhỏ máu.
Hận không thể lập tức đánh chết Sơ Tranh.
Không!
Đánh chết cũng không thể giải hận.
Về sau con trai của mụ còn sống thế nào đây!
"Ta có nói bậy hay không, chờ con trai nhà ngươi tỉnh lại, rồi hỏi hắn một chút."
Thanh âm của nữ tử lạnh như bông tuyết giữa mùa đông khắc nghiệt, đám người chỉ cảm thấy trong viện có một luồng hàn khí, vọt thẳng lên trên trán.
Dương Thúy Thúy to mồm chửi mắng rồi kêu khóc.
"Còn có thiên lý hay không!!"
"Sau khi cha mẹ ngươi chết, chúng ta cho ngươi ăn cho ngươi mặc, ngươi lại hồi báo chúng ta như thế, bây giờ còn làm ra loại chuyện ác độc này."
"Con trai của ta biến thành thế này, ta cũng không sống được, ngươi muốn bức tử cả nhà chúng ta..."
Dương Thúy Thúy bắt đầu khóc lóc om sòm.
Điệu bộ này, rất giống với Giang Ngọc Ngọc.