XUYÊN NHANH: NAM THẦN, BÙNG CHÁY ĐI!

Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên

➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥

Đinh ——

【 Treo thưởng số tiền lớn: Nay một bà lão đi lạc, ở gần khu vực XXXX, có manh mối xin hãy liên hệ với cảnh sát, nếu như cung cấp được manh mối hữu hiệu, tìm được bà lão, thì sẽ hậu tạ một trăm vạn. Bà lão giống như bức ảnh dưới đây, quần áo khác với trên ảnh, mặc áo khoác hình ô vuông màu lam. 】

Người đàn ông ngồi trước TV bỗng nhiên nhận được một tin nhắn như vậy.

Hắn nhìn một chút, cảm thấy là lừa đảo, không để ý.

Một trăm vạn, trên trời rơi xuống à?

Nhưng mà khi hắn đổi kênh, chuyển đến kênh địa phương, phía trên đang phát ra tin tức, ảnh chụp trên tin tức nhìn thập phần quen mắt.

Người đàn ông cầm điện thoại lên, so sánh với ảnh chụp một chút.

Một trăm vạn!

Đinh ——

Đinh ——

Không chỉ có một mình người đàn ông này thu được, mà lấy nhà Mộ Thâm làm trung tâm khuếch tán, người ở gần đó đều nhận được tin nhắn này.

Phần lớn người đều cảm thấy là lừa đảo, không để ý đến.

Nhưng cũng có người nhìn kỹ, tuy nhiên đại đa số người đều không có ấn tượng gì.

...

【 Tiểu tỷ tỷ, biện pháp này mà cô cũng nghĩ ra được, người khác đều cho là cô lừa đảo. 】

"Không nhìn thấy tự nhiên cho là ta lừa đảo, nhưng nhìn thấy thì không giống." Sơ Tranh giọng điệu bình tĩnh.

Tiền thưởng một trăm vạn, nếu quả như thật có người trông thấy, 99% sẽ cung cấp manh mối.

Sự thật chứng minh, coi như không có ai trông thấy, cũng sẽ có người hướng tới một trăm vạn này.

Muốn tìm ra manh mối hữu hiệu từ trong nhiều tin tức như vậy, cũng là một chuyện phiền toái.

Cũng may số điện thoại Sơ Tranh lưu lại chính là điện thoại của cục cảnh sát

【...】 Xem cô cơ linh kìa.

Cục cảnh sát bên kia tưởng rằng công chúng nhìn thấy tin tức, công dân nhiệt tình cung cấp manh mối.

Nhưng càng ngày càng có nhiều manh mối cung cấp đến, người của cục cảnh sát cảm thấy không thích hợp.

Công dân nhiệt tình đại đa số thời điểm đều tương đối lạnh lùng...

Hôm nay làm sao vậy?!

Mà những người này nhiều lần nhắc đến một trăm vạn, gây nên cảnh sát chú ý, sau đó trải qua hỏi thăm mới biết được, có người treo thưởng một trăm vạn tìm người.

Người nhà treo thưởng tìm người, không phạm pháp, bọn họ cũng không thể nói gì được.

...

Lưu lượng người ở phụ cận cũng không thấp, chắc chắn sẽ có người nhìn thấy.

Quả nhiên không bao lâu liền có đầu mối hữu dụng truyền đến.

Có người trông thấy bà nội Mộ đi về phía chợ bán thức ăn.

Thời gian này chợ bán thức ăn đã tan từ lâu rồi, Sơ Tranh dẫn Mộ Thâm đi qua.

Xung quanh trống rỗng, trên mặt đất có một ít rau quả hỗn độn, hương vị đặc biệt thuộc về chợ bán thức ăn, phiêu đãng trong không khí.

"Bà nội..."

"Bà nội!"

Mộ Thâm tìm quanh chợ một lần, không trông thấy bất cứ ai.

Gần chợ có camera, Sơ Tranh yêu cầu cảnh sát bên kia điều tra camera một chút.

Quả nhiên rất nhanh liền có tin tức, bà nội Mộ mang theo mấy cái túi, loanh quanh ở cổng chợ một hồi, sau đó đi về phía bên trái.

Về nhà phải đi bên phải, bà ấy lại đi theo hướng ngược lại.

Chạy theo con đường kia, ở một ngã ba, trông thấy một bà lão đứng phân vân giữa giao lộ

"Bà nội..." Mộ Thâm tiến lên: "Bà nội, bà không sao chứ?"

"Thâm Thâm?" Bà nội Mộ mờ mịt nhìn hắn: "Bà... bà không biết chỗ này, bà không nhớ rõ làm sao để trở về."

Hốc mắt Mộ Thâm hơi đỏ lên: "Bà nội, không sao, cháu dẫn bà về nhà."

"Ai."

Bà nội Mộ biết hôm nay Mộ Thâm đi thi, nên muốn ra ngoài mua một chút đồ ăn hắn thích.

Nhưng sau khi rời khỏi đây liền phát hiện mình không nhớ rõ làm sao để trở về.

Điện thoại cũng không mang.

Một đường đi đến tận đây.

Sơ Tranh đến cục cảnh sát hủy bỏ bản án, thuận tiện thanh toán tiền thưởng cho người cung cấp manh mối, cũng cho đám Tỉnh Lượng bên kia tản ra.

Đợi cô giải quyết xong những chuyện này, đến nhà Mộ Thâm, bà nội Mộ đã ngủ, Mộ Thâm và bọn Cảnh Hạo ngồi trong phòng khách.

"Chị dâu." Cảnh Hạo kêu một tiếng.

"Sơ Sơ." Mộ Thâm ngước mắt, trong con ngươi màu hổ phách, có bối rối, luống cuống, áy náy...

Sơ Tranh đi qua, Thái Hổ chủ động nhường chỗ cho cô.

"Không sao." Sơ Tranh vỗ vỗ lưng hắn.

Ngón tay Mộ Thâm còn đang phát run, thiếu chút nữa hắn tưởng rằng không tìm được bà.

Sơ Tranh bảo bọn họ về trước.

Mộ Thâm ôm Sơ Tranh, thì thầm nói chuyện với cô.

"Sơ Sơ, thật xin lỗi, vừa rồi không quan tâm em, còn để em giúp anh xử lý những chuyện kia."

"Ừ, không sao."

"Thật xin lỗi... Thật xin lỗi..."

Mộ Thâm chôn mặt trong hõm vai cô, không ngừng lặp lại ba chữ này.

Sơ Tranh trấn an hắn hai câu, không có hiệu quả gì, liền mặc cho hắn.

Cuối cùng có lẽ Mộ Thâm mệt mỏi, cuộn mình ngủ trên ghế sofa.

Sơ Tranh sờ sờ đầu hắn, ôm người vào trong phòng, đắp chăn, cúi người hôn lên trán hắn một cái.

...

Hôm sau.

Mộ Thâm từ trên giường ngồi dậy, hắn sờ gương mặt, lại quay đầu nhìn xung quanh.

Con ngươi đột nhiên biến đổi, xuống giường đi ra ngoài.

"Bà nội?"

Bà nội Mộ ở bên ngoài làm bữa sáng, Mộ Thâm nhìn thấy bà, cả người đều thở phào nhẹ nhõm.

"Ai, Thâm Thâm dậy rồi à, mau ra ăn sáng đi."

"Sơ Sơ đâu?"

Bà nội Mộ mờ mịt: "Sơ Sơ? Ai vậy? Bạn của cháu sao? Bà nội có biết không?"

Mộ Thâm sửng sốt một chút.

"Bà nội, Sơ Sơ là bạn gái của cháu."

"Cháu có bạn gái rồi à? Ôi, Thâm Thâm nhà chúng ta trưởng thành rồi!"

Đáy lòng Mộ Thâm có chút khó chịu, nhưng vẫn ráng chống đỡ nói: "Dạ, lát nữa để bà nội gặp cô ấy."

"Được được được, vậy bà nội có cần trang điểm một chút không?"

"Không cần, bà như vậy là đẹp lắm rồi."

Khi Sơ Tranh tới, Mộ Thâm ngồi trên bàn ăn, đồ trên bàn không hề nhúc nhích, thần sắc mờ mịt lại bất lực.

Sơ Tranh phát hiện bà nội Mộ không nhớ rõ mình.

Tâm tình có chút phức tạp, nhưng cô vẫn nhẫn nại giải thích một lần.

Bà nội Mộ kéo cô không thả, một hồi lâu sau Sơ Tranh mới có thể nói chuyện với Mộ Thâm.

"Đây là vòng tay định vị." Sơ Tranh đẩy cái hộp lên trước mặt Mộ Thâm: "Điện thoại của anh có thể giám sát được."

Mộ Thâm nhìn hộp, đầu ngón tay khoác lên mép hộp, nửa ngày sau mới nói: "Sơ Sơ, anh phải làm sao để trả lại cho em đây?"

Bà nội Mộ là thân nhân duy nhất của hắn, gặp phải chuyện này, trong đầu hắn đều trống rỗng.

Mộ Thâm không biết nếu không có Sơ Tranh, thì hắn có thể tìm được bà nội hay không.

Hắn nợ cô...

Phải làm sao để trả hết.

"Anh."

Mộ Thâm ngước mắt.

Đối diện với ánh mắt Sơ Tranh, biểu cảm của hắn hơi biến đổi, chủ động tiến tới hôn cô.

Mộ Thâm giống như chó con, liếm cắn một hồi lâu, Sơ Tranh ôm lấy hắn, mặc cho hắn hôn, tận đến khi trong gian phòng của bà nội Mộ truyền đến âm thanh, Mộ Thâm mới bối rối buông ra.

Bà nội Mộ đi ra, Mộ Thâm nhìn Sơ Tranh một chút, đứng dậy đi đến nói chuyện với bà nội Mộ.

Sơ Tranh không đề cập đến chuyện mời hộ lý.

Cô chỉ thuê vệ sĩ, âm thầm đi theo, phòng ngừa người lại đi lạc.

Cô không có tình cảm gì với bà nội Mộ, nhưng cô không hi vọng Mộ Thâm lại giống như đêm qua.

...

Trí nhớ của bà nội Mộ càng ngày càng kém, lâu lâu Sơ Tranh phải tự giới thiệu lại một lần.

Sơ Tranh cảm giác không phải mình đang tự giới thiệu, mà là đang đi trên con đường tự giới thiệu lâu dài.

Cũng may lần nào phản ứng của bà nội Mộ cũng rất vui vẻ, không hề có ý phản đối.

Kỳ nghỉ đông, ban ngày Mộ Thâm muốn đi làm thêm, chạng vạng tối lại đi làm gia sư cho người ta.

Tất cả tiền lương, trừ ra tiền sinh hoạt của hắn và bà nội, còn lại đều chuyển cho Sơ Tranh hết.

Sơ Tranh không có cách nào.

Thẻ người tốt liền có tính tình này.

Sơ Tranh cũng lười quản hắn, dù sao không cho hắn đi làm thêm, chắc chắn hắn sẽ không vui.

Cho nên kỳ nghỉ đông, cơ bản cũng là Sơ Tranh tự mình chơi, Mộ Thâm liên lạc với cô, cô liền lộ mặt, Mộ Thâm không chủ động, Sơ Tranh liền mất tích.

Bình luận

Truyện đang đọc