XUYÊN NHANH: NAM THẦN, BÙNG CHÁY ĐI!

Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên

➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥

Chủ nhiệm giáo dục chắp tay đứng ở trước cửa, ánh mắt giống như điện đảo qua bọn họ.

Cuối cùng ánh mắt rơi trên người Đỗ Hạ, trầm giọng hỏi: "Bạn học Đỗ Hạ, là thật sao?"

"Không..." Đỗ Hạ muốn cáo trạng, vừa nói một chữ, thần sắc đột nhiên cứng đờ, thân thể căng cứng, cánh tay kéo lấy tay cô ta, giống như có thể bóp nát tay cô ta vậy.

Đỗ Hạ cắn răng, lửa giận từ từ bốc lên, nhưng ngoài miệng lại không thể không nói: "Phải... phải, em không cẩn thận bị ngã."

Chủ nhiệm giáo dục ngờ vực, chỉ vào mặt đất bừa bộn: "Vậy chỗ này sao lại thế?"

"Em... em đụng vào, lát nữa em sẽ nhặt lên."

Chủ nhiệm giáo dục đại khái là muốn nhìn ra được một chút manh mối gì đó, nhưng nửa ngày sau Đỗ Hạ cũng không đổi giọng, bạn học xung quanh dồn dập biểu thị không có việc gì.

Cuối cùng chủ nhiệm giáo dục chậm chạp rời đi.

Sơ Tranh vừa định buông Đỗ Hạ ra, chủ nhiệm giáo dục lại đột nhiên xông về.

Sơ Tranh: "..."

Đỗ Hạ: "..."

Bạn học vây xem: "..."

Chủ nhiệm giáo dục thấy không có gì dị thường, sờ lên mái tóc coi như tươi tốt của mình, vẻ mặt nghi hoặc rời đi.

Luôn cảm thấy có chỗ nào đó không đúng!!

Sơ Tranh sợ chủ nhiệm giáo dục lại xông về, đợi một hồi lâu mới buông Đỗ Hạ ra.

Bắp chân Đỗ Hạ phát run, chống vào bàn đứng vững: "Nhan Sơ Tranh mày..."

Sơ Tranh không lạnh không nhạt cắt đứt lời cô ta: "Nhớ nhặt đồ lên."

"Nhan Sơ Tranh!"

Sơ Tranh im ắng nhìn về phía một cái chân khác của cô ta, Đỗ Hạ không khỏi phát lạnh, trong nháy mắt mất đi âm thanh.

-

Đỗ Hạ mất đồ, tìm Sơ Tranh gây phiền phức nhưng không tìm được, ngược lại mình bị vả mặt.

Việc này sau giờ học liền bị người ta truyền đến tai những bạn học khác, đương nhiên còn có chuyện Sơ Tranh có được đồng hồ nổi tiếng cả trăm vạn.

"Lần trước cô ta vu oan cho Nhan Sơ Tranh, lần này lại vu oan cho cô ấy nữa?"

"Sao cô ta cứ không thể nhìn người khác sống tốt như vậy nhỉ?"

"Tất cả mọi người đã ai về nhà nấy, cô ta còn nhằm vào người khác mãi như thế, bị điên rồi à!"

"Tôi thấy nói không chừng đồng hồ của cô ta không mất đâu, mà là muốn vu oan cho Nhan Sơ Tranh thôi."

"Chuyện lần trước chính là ví dụ rõ ràng đấy thôi, cũng không phải là không có khả năng."

"Nhưng Nhan Sơ Tranh kia sao lại có tiền như vậy? Không phải Nhan gia rất nghèo sao?"

"Không biết..."

Bởi vì chuyện lần trước, các bạn học không quá tin tưởng Đỗ Hạ thật sự mất đồng hồ.

Nhưng mọi người cũng chỉ có thể bí mật thảo luận, không dám nói ngay trước mặt Đỗ Hạ.

Dù sao vị này vẫn là nhân vật cấp nữ bá của trường học, bọn họ không thể trêu vào.

Đỗ Hạ nghe thấy những lời này, tức giận đến run rẩy.

Mất đồng hồ mười mấy vạn, cuối cùng Đỗ Hạ báo cảnh sát.

Bởi vì số tiền lớn, người tới cũng rất trách nhiệm hỏi thăm.

Kết quả hỏi thăm một vòng, không ai có hiềm nghi cả.

Ngay khi mọi người tìm người hiềm nghi, một công nhân vệ sinh cầm một chiếc đồng hồ trở về, nói là trông thấy ở phòng vệ sinh.

Công nhân vệ sinh cũng không biết là đồng hồ nổi tiếng gì, tưởng là học sinh nào bỏ quên, đang định làm xong việc rồi giao lại cho trường học.

Kết quả còn chưa kịp giao, thì đã là tình huống hiện tại...

Công nhân vệ sinh kia nghe thấy có người nói, mau chóng trả đồng hồ lại.

Đỗ Hạ lại không buông tha, khăng khăng nói công nhân vệ sinh kia thấy hơi tiền nổi máu tham, cố ý lấy đi, chuẩn bị bán đi lấy tiền.

Công nhân vệ sinh không nghĩ tới mình trả lại, mà còn phải cõng một cái nồi lớn như thế.

Bà ấy làm gì biết đó là đồng hồ nổi tiếng gì, chỉ cho rằng nó cũng giống như đồng hồ các học sinh khác đeo, chỉ mười mấy đồng một cái, đắt hơn nữa thì mấy trăm hoặc hơn một ngàn tệ là quá lắm rồi.

Đối mặt với Đỗ Hạ cố tình gây sự, công nhân vệ sinh có trăm miệng cũng không bào chữa được.

Cuối cùng Đỗ Hạ còn gọi Đỗ phu nhân đến, khăng khăng muốn khai trừ công nhân vệ sinh đó.

Đỗ phu nhân đối với Đỗ Hạ là nói gì nghe nấy, ở ngay tại chỗ muốn hiệu trưởng khai trừ công nhân vệ sinh, hiệu trưởng vô cùng khó xử.

Ngay khi hai bên giằng co không xong, hiệu trưởng nhận được điện thoại, sau khi trở về thái độ vô cùng cường ngạnh cự tuyệt yêu cầu của bọn họ.

-

Bên ngoài phòng làm việc, Sơ Tranh bỏ di động vào trong túi.

Không có quá nhiều cuộc họp lớn, Đỗ phu nhân mang theo Đỗ Hạ khí thế hung hăng rời đi.

【 Chúc mừng tiểu tỷ tỷ lấy được một tấm thẻ cảm ơn. 】

Sơ Tranh cũng không nghĩ tới, còn có thể thu được một tấm thẻ cảm ơn.

【 Tiểu tỷ tỷ, đây mới là làm việc tốt. 】 Vương Giả dạy Sơ Tranh.

"..." Mi vui vẻ là được rồi.

Tự lừa mình dối thống.

Nếu không phải mi quyên tặng một tòa nhà, hiệu trưởng người ta có thể nghe mi chắc?

【 Đây chính là có tiền... 】

Sơ Tranh trực tiếp che đậy Vương Giả lại.

-

Đỗ Hạ không vui chính là hiệu quả Vương Giả muốn.

Sơ Tranh làm việc theo nhiệm vụ, căn bản không nghĩ tới thẻ cảm ơn gì đó, đây chính là niềm vui ngoài ý muốn.

Cuối cùng Sơ Tranh nghe nói Đỗ phu nhân muốn chuyển trường cho Đỗ Hạ, muốn đưa Đỗ Hạ đến trường học quý tộc tư nhân gì đó.

Chuyện này rất nhanh liền huyên náo nhốn nháo ở trường học.

Đỗ Hạ liên tiếp bị mất mặt ở trước mặt Sơ Tranh, cô ta có thể tiếp tục ở lại nữa mới có quỷ.

Sơ Tranh không có tâm tình chú ý tới Đỗ Hạ, cô đang sầu thẻ người tốt.

Thẻ người tốt hoàn toàn không có tung tích, giống như mất tích vậy.

Không phải là... Chết ở bên ngoài rồi chứ?

Chắc là không đâu, Vương bát đản cũng không có động tĩnh, chắc chắn không chết.

Đừng tự mình dọa mình!

-

Xong thứ 6 sẽ được nghỉ, buổi chiều sẽ ít hơn một tiết, Sơ Tranh cùng Hạ San đi dạo phố xong, vụng trộm lẻn đi mua một ly trà sữa, sau đó tản bộ trở về.

Mới vừa đi tới tầng của cô, liền thấy một bóng người đi từ trên lầu xuống.

Sơ Tranh: "..."

Sơ Tranh nuốt trà sữa xuống, tay bưng lấy trà sữa có chút không biết nên đặt ở đâu.

Giờ ta ném hay là không ném đây?

Đã bị trông thấy, ném cũng không kịp nữa rồi!

Cho nên...

Không hoảng.

Sơ Tranh trấn định tiếp tục hút hai ngụm trà sữa.

"Anh còn chưa chết?"

Thư Tuyển vẫn mặc một thân quần áo kia, chỉ là không mặc áo khoác, áo thun ngắn tay màu đen, dây chuyền hình thánh giá lộ ra bên ngoài quần áo.

Vành mũ đè thấp, ngăn trở hơn phân nửa gương mặt hắn.

Nhưng Sơ Tranh đứng ở phía dưới, ngửa đầu là có thể trông thấy rõ ràng cả khuôn mặt hắn.

"Chưa chết." Sơ Tranh hỏi như vậy, Thư Tuyển cũng không hề khó chịu. Hắn đứng trên bậc thang, từ từ nói: "Lần trước cảm ơn cô đã cứu tôi."

Sơ Tranh: "Cảm ơn thế nào?"

Thư Tuyển cũng không nghĩ tới Sơ Tranh sẽ hỏi như vậy, hắn suy nghĩ một chút: "Tôi nợ cô một ân huệ, nếu cô có việc gì cần thì có thể tìm tôi."

Tìm mi?

Ta đi nơi nào tìm?

Mi cho ta cơ hội tìm mi sao!!

Chó... Không thể mắng.

Nhịn xuống!

Ta có thể!

Sơ Tranh tỉnh táo vơ vét ra vài lời kịch ở trong đầu, chọn chọn lựa lựa rồi nói: "Tôi cần anh."

Thư Tuyển nâng lông mày, giống như kinh ngạc với lời nói của Sơ Tranh, lại như gì khác.

"Cần tôi làm gì?" Thư Tuyển xuyên tạc ý tứ của Sơ Tranh.

"Không làm gì, tôi cần con người anh." Ngữ điệu của Sơ Tranh vẫn lạnh như trước đây.

Thư Tuyển không cách nào tiếp tục né tránh nữa, hầu kết của hắn nhấp nhô hai lần: "Tôi?"

Sơ Tranh gật đầu.

Con ngươi Thư Tuyển hơi nheo lại: "Không phải cô muốn tôi lấy thân báo đáp chứ?"

Sơ Tranh suy tư một chút: "Anh hiểu như vậy cũng được."

Thư Tuyển: "..."

Trên tư liệu biểu hiện ra tất cả những gì cô từng trải qua, nhưng Thư Tuyển không tin.

Cô gái này không đơn giản như vậy.

Bây giờ cô lại muốn mình lấy thân báo đáp.

"Điều kiện này không được." Thư Tuyển từ chối Sơ Tranh: "Cô có phiền phức thì có thể tìm tôi, tôi sẽ giúp cô giải quyết."

Thư Tuyển nói xong, quay người đi lên lầu.

Sơ Tranh cũng không cưỡng cầu, chỉ hỏi: "Tôi làm sao tìm được anh?"

Nam sinh đi lên lầu hơi dừng lại, hắn nghiêng đầu: "Khoảng thời gian này tôi đều ở đây."

Ý tứ chính là —— cô có chuyện gì thì mau chóng thừa dịp hắn đang ở đây mà nói đi.

Nếu như hắn không ở, vậy thì không thể trách hắn.

Sơ Tranh: "..."

Kiểu người gì đây!!

Ta có thể làm hắn không?

【 Tiểu tỷ tỷ, cô nói làm là cái làm nào cơ? 】

Sơ Tranh: "..."

Ta hoài nghi Vương bát đản đang lái xe*, nhưng ta không có chứng cứ.

* Nói chuyện bậy, nói chuyện đen tối,...

Bình luận

Truyện đang đọc