XUYÊN NHANH: NAM THẦN, BÙNG CHÁY ĐI!

Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên

➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥

Chuyện Sơ Tranh xuất hiện ở đây rất nhanh đã truyền đi cho mọi người biết, cỗ quan tài và người được che phủ kín lẽ mà cô mang theo cũng trở thành tiêu điểm nghị luận.

Nhưng nghị luận thì nghị luận, lại không ai dám đi gây chuyện với cô.

Đầu tiên là bọn họ không nắm chắc rằng mình có thể đối phó được Sơ Tranh, nguyên nhân tiếp theo là bây giờ cũng không phải lúc để đối phó với Sơ Tranh.

Thời gian Ngũ Âm trấn mở ra là vào buổi trưa, khi Sơ Tranh qua thì đã có không ít người ở đó.

Cô vừa xuất hiện, hiện trường yên lặng vài giây.

"Nàng ta đến thật kìa!"

"... Cỗ quan tài kia có lai lịch gì? Vì sao nàng ta cứ luôn mang theo bên cạnh thế?"

Thứ bắt mắt như quan tài, ai lại tự nhiên tự đế kéo theo làm gì?

Hơn nữa thứ đó có ích lợi gì đâu!

"Không biết..."

"Nàng ta cũng đi vào, không xuống tay với chúng ta đấy chứ?"

Tiếng nghị luận ồn ào chói tai.

"Mạnh trưởng lão..."

"Mạnh trưởng lão, ngài tới rồi."

Đám người bỗng nhiên bạo động, Mạnh Vị Hàn dẫn theo Yến Hồng Nghê được người ta vây quanh mà tới.

Thanh niên tên Vu Việt kia lúc này cũng đi theo phía sau hai người.

Yến Hồng Nghê xuất hiện cùng lúc với Mạnh Vị Hàn, vẫn là đối tượng được mọi người nịnh bợ, đủ lời khen ngợi biến đổi đa dạng.

Yến Hồng Nghê nghe đến rất thoải mái, nụ cười trên mặt càng thêm xán lạn.

Mạnh Vị Hàn chào hỏi đám người, ánh mắt rơi trên người Sơ Tranh, có hơi dừng lại.

Cô cũng tới...

Một thời gian không gặp, dường như đã thay đổi rất nhiều.

"Sư phụ..." Yến Hồng Nghê thấy Mạnh Vị Hàn nhìn chằm chằm vào Sơ Tranh, lập tức kêu một tiếng: "Lát nữa chúng ta đi vào, có thể bị tách ra không?"

Mạnh Vị Hàn bị Yến Hồng Nghê hấp dẫn lực chú ý, thu tầm mắt lại, cẩn thận nói những điều cần chú ý cho Yến Hồng Nghê nghe.

"Đó có phải là quả Nguyệt Túc không?" Người nào đó không chắc chắn hỏi bạn mình.

"... Hình như thế."

"!!!!"

"Ma đầu kia có tiền vậy sao?"

Yến Hồng Nghê nghe thấy tiếng nghị luận, nhìn sang phía Sơ Tranh.

Sơ Tranh khí định thần nhàn đứng bên cạnh quan tài, người bọc lấy áo choàng màu trắng đứng bên cạnh cô, cúi thấp đầu nhìn dưới mặt đất.

Không biết Sơ Tranh mò từ đâu ra một loại trái cây giống như quýt, thịt quả có màu trắng.

Thiếu niên muốn lấy cả quả, bị Sơ Tranh từ chối, bóc từng múi cho hắn ăn.

Quả Nguyệt Túc sinh trưởng trên vách núi cheo leo, trái cây chín có màu vàng, thịt quả màu trắng, rất nhiều nước, cũng rất ngọt.

Thịt quả chứa đựng linh lực, ăn nó có thể nhanh chóng khôi phục linh lực, ăn một thời gian dài cũng có thể tăng trưởng tu vi, lại không có tác dụng phụ.

Nhưng mà...

Thứ đồ chơi này không phải người bình thường có thể ăn được.

Một quả Nguyệt Túc cần hai trăm linh bích.

Hai trăm linh bích tầm bằng khẩu phần lương thực hơn nửa năm của một nhà ba người bình thường.

Cho dù là kẻ có tiền, cũng không thể xem quả Nguyệt Túc như đồ ăn vặt mà ăn được.

Vị ma đầu này tiện tay lấy ra quả Nguyệt Túc... Còn ăn như ăn đồ ăn vặt thế kia?

Cô lấy đâu ra nhiều như vậy?

"Ta không muốn ăn..." Kinh Phá kéo tay áo Sơ Tranh, có hơi tủi thân: "Chua."

Sơ Tranh: "Hả?"

Chua sao?

Sơ Tranh ăn một miếng, không thấy chua lắm mà...

Nhưng mà thẻ người tốt từ trước đến nay luôn yếu ớt, Sơ Tranh cũng không nói gì, lấy hai viên kẹo đường cho hắn.

Động tác của hai người thân mật không nói ra được.

Ác linh ở bên cạnh nhìn đến mắt trợn trắng, mà những người khác cũng chỉ còn lại các cảm xúc như nghi hoặc, khiếp sợ, ngạc nhiên.

Đây chính là ma đầu giết người không chớp mắt đó!!

Người bên cạnh cô là ai vậy!

-

Buổi trưa vừa đến, phía trước trống rỗng xuất hiện một luồng ánh sáng, như gợn sóng, tràn ra từng vòng từng vòng, rồi mở rộng.

"Đến rồi!" Ác linh nói một tiếng.

Sơ Tranh mơ hồ nghe thấy trong không khí có âm thanh... Giống như là tiếng nhạc, nhưng lại hơi ồn ào.

Cảm giác ấy giống như là... Tiếng nhạc xuất hiện trên chợ phiên.

"Sau khi đi vào đừng để bất kỳ âm thanh gì mê hoặc." Ác linh phổ cập khoa học cho Sơ Tranh một câu: "Một khi bị mê hoặc đi lầm đường, thì sẽ không thể trở về con đường chính xác được, không vào được Ngũ Âm trấn đâu."

Ác linh không giống, bọn nó không nghe được những âm thanh này.

Cho nên sẽ không bị ảnh hưởng, an toàn thông qua đoạn đường kia, đến Ngũ Âm trấn.

Sơ Tranh gật đầu biểu thị biết rồi, cúi đầu hỏi Kinh Phá.

"Ta... Làm được."

Sơ Tranh không yên tâm lắm, muốn phong bế thính giác của Kinh Phá, nhưng ác linh lại nói vô dụng.

Âm thanh kia không phải chỉ cần phong bế thính giác là không nghe được nữa.

"Lát nữa không được phép buông tay ta ra."

"... Ừ." Kinh Phá ngoan ngoãn gật đầu, chủ động nắm chặt tay cô.

Sơ Tranh hài lòng sờ sờ đầu hắn, sắc mặt Kinh Phá đỏ lên cúi đầu xuống.

Sơ Tranh phát hiện Kinh Phá thẹn thùng không giống người bình thường lắm.

Nắm tay hắn, thậm chí là ôm hắn, hắn cũng sẽ không ngại, ngược lại là sờ đầu hắn, hắn sẽ lộ ra vẻ mặt ngại ngùng.

Thẻ người tốt quá khó hiểu...

Vòng sáng phía trước đã khuếch tán đủ cho người ta thông qua, người phía trước tranh nhau chen lấn đi qua, Sơ Tranh đứng ở phía sau bất động.

Mấy người Mạnh Vị Hàn cũng không nhúc nhích.

Cuối cùng gần như tất cả mọi người đã đi qua, Mạnh Vị Hàn vẫn không nhúc nhích.

Hắn ta nhìn sang phía Sơ Tranh một chút, dường như muốn chờ cô vào trước.

Sơ Tranh không gấp, dù bận vẫn ung dung đứng chờ.

"Sư phụ... Sắp đóng lại rồi." Yến Hồng Nghê nhắc nhở Mạnh Vị Hàn.

Thời gian mở ra có hạn, còn không đi thì sẽ không kịp nữa.

Mạnh Vị Hàn: "Đi thôi."

Yến Hồng Nghê lập tức tiến lên, giữ chặt tay áo Mạnh Vị Hàn.

Lúc này không có ai, Mạnh Vị Hàn cũng không tránh đi, trực tiếp nắm chặt tay Yến Hồng Nghê, cùng nhau tiến vào trong vòng sáng.

Sơ Tranh nhìn chằm chằm vòng sáng kia: "Lúc đi ra vẫn ra từ nơi này à?"

"Ừ." Ác linh gật đầu.

Sơ Tranh như có điều suy nghĩ: "Vậy chúng ta canh ở đây, chờ lối ra xuất hiện thì phá lối ra đi, có phải bọn họ sẽ không ra được nữa không?"

"..." Ác linh dùng ánh mắt kinh dị nhìn cô.

Nghĩ lại, vị này đến từ Ma Sơn đấy, có loại suy nghĩ phát rồ này cũng rất bình thường.

Ác linh thận trọng: "Ngài... Muốn phá hư cửa vào này... Chỉ sợ phải phí chút sức lực?"

Sơ Tranh "A" một tiếng, nhàn nhạt nói: "Ta nói đùa."

Ác linh: "..."

Dáng vẻ vừa rồi của ngài không giống nói đùa đâu.

Một tay Sơ Tranh kéo quan tài, một tay dắt Kinh Phá, bước vào trong vòng sáng.

Sau khi đi vào, tầm mắt lập tức sáng lên.

Tiếng nhạc lộn xộn bên tai, hoán đổi thành âm thanh bối cảnh của phim kinh dị.

Cho dù lúc này ánh sáng rất đủ, thì nghe thấy loại âm thanh ấy cũng làm người ta rùng mình.

Trước tiên Sơ Tranh xác định rõ thẻ người tốt, quan tài và ác linh đều ở đây, sau đó mới bắt đầu quan sát xung quanh.

Trừ họ ra, phần lớn người tiến vào đều ở đây.

Đang tự quan sát xung quanh, không ai hành động.

Mà lấy chỗ bọn họ đứng làm trung tâm, xung quanh có vô số bia đá đứng sừng sững.

Bia đá trống rỗng không có gì cả.

"Đây là Ngũ Âm mê trận, thứ chúng ta phải thông qua chính là cái này." Ác linh rất tận tụy bắt đầu làm việc.

"Nghe nói âm thanh mà mỗi người ở đây nghe thấy sẽ không giống nhau." Ác linh tò mò: "Ngươi nghe thấy âm thanh gì?"

Sơ Tranh: "..."

Âm thanh bối cảnh phim ma.

Sơ Tranh không lên tiếng, ác linh không tiện hỏi tiếp, sợ chọc giận Sơ Tranh.

Chỉ một lát như vậy, đã có người bắt đầu hành động.

Trong tay bọn họ cầm theo một ngọn đèn nhỏ tản ra ánh sáng âm u, lóe lóe lên.

"Đó là bọn họ tự tay giết người, sau đó luyện hóa chế tác thành hồn đăng chỉ đường." Ác linh lộ vẻ chán ghét: "Vì ham muốn cá nhân mà giết người, cuối cùng cũng chỉ thành công dã tràng như lấy giỏ trúc mà múc nước thôi."

Bình luận

Truyện đang đọc