XUYÊN NHANH: NAM THẦN, BÙNG CHÁY ĐI!

Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên

➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥

Sơ Tranh điều tra bất động sản dưới danh nghĩa của ông Kiều.

Trước đó Lục Châu không tìm được, Sơ Tranh cũng đi tìm qua, nhưng bên trong đều không có ai.

Sơ Tranh tức giận đến đau đầu, trực tiếp gọi điện thoại cho Kiều Hoành.

"Kiều Liễm ở đâu?"

"Cô Nguyễn?" Kiều Hoành cực nhanh nhận ra Sơ Tranh: "Muộn như vậy còn gọi điện thoại cho tôi, có chuyện gì không?"

"Kiều Liễm ở đâu?" Giọng điệu Sơ Tranh không có chập chùng gì lặp lại một lần.

"Tôi đã xin nghỉ phép với trường học." Kiều Hoành nói: "Cô Nguyễn, việc tư cô không nên hỏi đến."

"Lời trước đó tôi từng nói với ông, xem ra là Kiều tiên sinh không nhớ kỹ." Kiều Liễm tự mình trở về thì thôi, cô có thể mặc kệ không hỏi, nhưng hiện tại rõ ràng không phải Kiều Liễm tự nguyện.

Bất luận con chó điên nào ép buộc thẻ người tốt của ta đều phải xử lý!

"..." Kiều Hoành trầm mặc một chút: "Cô Nguyễn, Kiều Liễm còn nhỏ, cô và nó không thích hợp."

"Thích hợp hay không thích hợp, hắn tự biết." Sơ Tranh nói: "Tôi hỏi một lần cuối cùng, hắn ở đâu."

Kiều Hoành bên kia cười một tiếng: "Cô Nguyễn, tôi là cha nó."

Tút tút tút ——

Sơ Tranh: "..."

Con chó điên này dám cúp điện thoại của ta!

Chờ đó cho ta!

-

【 Tiểu tỷ tỷ, mời tiến về đường Phong Hải, trang viên Thế Kỷ, biệt thự số 7. 】

Đường Phong Hải?

Sơ Tranh đi trên đường, đáy lòng mắng Kiều Hoành đến máu chó ngập đầu.

Còn đâm xác tiểu nhân mấy lần.

Sơ Tranh tìm tới trang viên Thế Kỷ, chương trình đi cửa lớn đều lược bớt, trực tiếp leo tường vào.

Khu biệt thự này phi thường lớn, Sơ Tranh tìm nửa ngày mới tìm được biệt thự số 7.

Trong biệt thự có người trông coi, Sơ Tranh vòng qua phía sau, giải quyết hết người trông coi phía sau, nhảy từ cửa sổ vào trong.

Biệt thự lớn đến quá mức, Sơ Tranh cũng không biết Kiều Liễm ở phòng nào.

Bên trong khắp nơi đều là vệ sĩ.

Sơ Tranh quan sát một hồi, phát hiện vệ sĩ tương đối tập trung ở tầng ba.

Hẳn là ở tầng ba...

-

Kiều Liễm lắc đầu, thân thể bất ổn chống lên bàn.

"Kiều Liễm cậu không sao chứ." Nữ sinh đứng dậy, lo lắng muốn dìu hắn.

Kiều Liễm lui về phía sau, tránh khỏi đụng chạm của nữ sinh, chán ghét nhìn nữ sinh: "Cô hạ thuốc cho tôi..."

Biểu cảm của nữ sinh cứng lại, yếu ớt giải thích: "Xin lỗi Kiều Liễm, Là... Là Kiều tiên sinh phân phó tôi làm vậy... Tôi... Tôi cũng không có cách nào."

Chuyện là do Kiều Hoành phân phó, nhưng đáy lòng nữ sinh lại cảm thấy việc này cũng đáng giá.

Có tiền cầm, lại còn có một người con trai đẹp như vậy.

Nữ sinh đi về phía Kiều Liễm, trên mặt lộ ra mấy phần đỏ ửng và ngượng ngùng: "Kiều Liễm, tôi dìu cậu đi nghỉ ngơi."

Kiều Liễm chỉ cảm thấy hơi choáng, còn không có những cảm giác khác.

Hắn lui về phía sau, đụng vào ghế, người cũng ngã xuống theo.

"Kiều Liễm..."

Nữ sinh kinh hô một tiếng.

Cô ta còn chưa tới gần, mảnh kính vỡ trong tay Kiều Liễm làm cô ta cứng đờ tại chỗ.

Ánh mắt Kiều Liễm lạnh như kết băng: "Không muốn chết thì cút ra ngoài."

Nữ sinh bị ánh mắt kia của Kiều Liễm nhìn đến rụt rè, sắc mặt tái nhợt, nhưng vẫn lấy dũng khí: "Kiều Liễm, cậu đừng như vậy, thứ đó rất nguy hiểm, cậu buông ra trước đã."

Cô ta thử tới gần Kiều Liễm, thấy Kiều Liễm không có động tĩnh gì, đánh bạo đưa tay.

"A..."

Nữ sinh che lấy cánh tay, ngồi sập xuống đất, mảnh kính vỡ vạch trên cánh tay cô ta một đường, nhưng chỉ rạch đứt da, cũng không có gì đáng ngại.

Ánh mắt thiếu niên sắc bén giống như lưỡi dao: "Cút."

Trên tay hắn dùng sức, thủy tinh trực tiếp cắt đứt lòng bàn tay hắn.

"Kiều... Kiều Liễm, tôi không làm chuyện này, Kiều tiên sinh sẽ không bỏ qua cho tôi." Đáy lòng nữ sinh rất sợ hãi, dù sao Kiều Liễm nhìn qua rất đáng sợ.

Nhưng mà cuối cùng nữ sinh khẽ cắn môi, lần nữa đi qua phía Kiều Liễm.

Rầm ——

Vệ sĩ ngã từ bên ngoài vào.

Nữ sinh giật mình, cứng đờ tại chỗ.

Một bóng người chậm rãi đi tới, bước đi không nhanh không chậm, nhàn nhã sải bước, khí chất thanh nhã lạnh nhạt.

Đó là một cô gái, tuổi tác nhìn qua cũng không lớn, ánh mắt cô đạm mạc đảo qua gian phòng, đáy mắt không có bất kỳ gợn sóng gì, giống như một người máy, đang chuẩn bị quét dọn chiến trường.

Kiều Liễm nhìn thấy Sơ Tranh, thần kinh căng cứng không khỏi buông lỏng xuống.

Sơ Tranh vượt qua hai tên vệ sĩ kia.

Nữ sinh bị khí thế trên người cô chấn nhiếp, nuốt một ngụm nước bọt, không tự chủ được lui về phía sau.

Lãnh ý trên mặt người này... Rất đáng sợ.

So với Kiều tiên sinh cô ta từng gặp còn đáng sợ hơn.

Sơ Tranh không nói một lời đi đến bên người Kiều Liễm, cúi người lấy mảnh kính vỡ trong tay hắn ra, trên tay máu me đầm đìa, Sơ Tranh tùy ý băng bó lại cho hắn trước, cầm máu lại.

Kiều Liễm nhìn cô không chớp mắt, hai mắt không dám chớp lấy một cái, giống như sợ chớp mắt một cái, Sơ Tranh sẽ không thấy tăm hơi đâu nữa.

Sơ Tranh sờ sờ đầu hắn: "Đừng sợ."

Giọng điệu vẫn băng lãnh như cũ, nhưng Kiều Liễm cảm thấy đây là thanh âm dễ nghe nhất hắn từng được nghe.

Kiều Liễm giơ tay ôm lấy cô: "Cô."

Sơ Tranh vỗ vỗ phía sau lưng hắn, trực tiếp ôm người đặt lên giường, cô cũng không buông hắn ra, cứ như vậy ôm hắn, để hắn dựa vào trong ngực mình.

Sơ Tranh nhìn về phía nữ sinh đã lui đến góc tường: "Vừa rồi cô muốn làm gì hắn?"

Cô gái mặt không cảm xúc, ánh mắt lãnh đạm, không giống ánh mắt sắc bén của Kiều Liễm vừa rồi, ánh mắt của cô giống như sông băng yên lặng trăm ngàn năm, hàn ý từ sâu trong linh hồn phát ra.

Nữ sinh có một loại ảo giác có thể trông thấy tử vong trong mắt cô.

Sau sống lưng nữ sinh bò lên tầng tầng mồ hôi lạnh, hai chân bỗng dưng mềm nhũn, chống lấy bức tường bên cạnh, miễn cưỡng đứng vững.

Cô ta run rẩy trả lời: "Là... Là Kiều tiên sinh bảo tôi làm."

"Ông ta bảo cô làm gì?"

"Bảo tôi... bảo tôi..." Nội tâm nữ sinh chỉ còn lại sợ hãi, nếu như cô ta biết có một màn như thế, tuyệt đối sẽ không làm loại chuyện này, nhưng đáng tiếc bây giờ nói gì cũng đã muộn.

Kiên nhẫn của Sơ Tranh có hạn, thanh âm lạnh hơn: "Bảo cô làm gì."

"Bảo tôi... Dạy... Dạy Kiều Liễm..." Âm thanh phía sau của nữ sinh rất nhỏ.

Cũng không biết là sợ hãi, hay là ngượng ngùng xuất phát từ bản năng.

Kiều Hoành để nữ sinh này đến, vì muốn để Kiều Liễm thể nghiệm một chút cảm giác của tình ái.

Sơ Tranh rất bình tĩnh, bình tĩnh đến mức muốn chém người.

Kiều Liễm mới bao nhiêu tuổi?

Kiều Hoành là cha hắn, mà lại có thể làm được loại chuyện này.

Loại này mẹ nó chính là đồ biến thái thì có!

-

Sơ Tranh mang Kiều Liễm về ký túc xá.

"Cô."

Kiều Liễm ôm cô không buông tay.

"Không sao, tôi đi tìm thuốc, buông tôi ra trước đi."

Kiều Liễm lắc đầu, không chịu buông ra.

Sơ Tranh nói hai lần, Kiều Liễm cũng không chịu.

Kiên nhẫn của Sơ Tranh đã dùng hết, trực tiếp mở miệng uy hiếp: "Không nghe lời tôi mặc kệ em."

"Nghe lời..." Thanh âm của thiếu niên rất nhỏ, nếu như không phải hắn ôm mình, có lẽ Sơ Tranh cũng không nghe được.

"Nghe lời thì buông ra."

Thiếu niên hơi chần chờ, từ từ buông Sơ Tranh ra.

Sơ Tranh đi tìm hộp thuốc y tế đến, trước tiên xử lý vết thương cho hắn, băng lại.

Sơ Tranh nhìn quần áo trên người hắn một chút, không biết bên trên cọ phải vết máu từ lúc nào.

Sơ Tranh vào phòng cầm quần áo sạch ra, ngồi xổm người xuống, trực tiếp cởi nút áo sơ mi của hắn.

Thiếu niên mờ mịt liếc nhìn cô một cái, tận đến khi Sơ Tranh cởi đến cúc thứ ba, hắn mới lấy lại tinh thần: "Cô... cô giáo?"

Thiếu niên cuống quít dùng tay kéo áo sơ mi lại, luống cuống nhìn cô.

"Thay quần áo cho em thôi mà."

***

Hôm nay có việc, nên bị vỡ kế hoạch:<

Tối nay làm được đến đâu thì hay đến đó nhé, mai sẽ bù chương.

Thông cảm cho ta:<

Bình luận

Truyện đang đọc