XUYÊN NHANH: NAM THẦN, BÙNG CHÁY ĐI!

Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên

➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥

Đầu tháng ba, chiến sự ở biên cương tinh hệ đột nhiên căng thẳng.

Lúc đầu đế quốc còn không để tâm.

Loại chiến tranh này mỗi thời mỗi khắc đều đang phát sinh, nhưng theo thời gian chuyển dời, liên tiếp thua trận mấy lần.

Lúc này đế quốc mới giật mình chuyện quá khẩn cấp, đình chỉ hết thảy hoạt động giải trí.

Cảnh Lan nhìn tin tức tiền tuyến báo về, thần sắc có chút rời rạc, không xem bao lâu liền đổi kênh.

Đáng tiếc hiện tại phần lớn kênh giải trí đều đã ngưng phát, kênh nào cũng đưa tin gần giống như nhau.

Cư dân trong tinh tế cũng không phải sinh sống trong hòm giữ nhiệt, bởi vì chiến trường tùy thời có thể bộc phát ở bên cạnh, hiểu rõ biến hóa trên chiến trường, là chức trách của cư dân tinh tế.

Cảnh Lan dứt khoát tắt đi.

Hắn giẫm lên đầy đất bừa bộn đi tới đi lui, trên mặt không lộ ra cảm xúc, chỉ là đôi mắt xanh thẳm nặng nề, cũng không biết đang suy nghĩ gì.

"Thầy giáo, thầy giáo..."

Tiểu Cửu từ bên ngoài tiến vào.

Cảnh Lan nhíu mày, Tiểu Cửu lập tức dừng bước, chỉ vào bên ngoài: "Cô chủ chờ thầy ở ngoài."

Sơ Tranh chờ hắn trên bãi tập của học viện.

Phía sau cô có một chiếc Phi hành khí ngừng lại, Cảnh Lan chưa kịp nói gì, liền bị Sơ Tranh kéo lên Phi hành khí.

"Đi đâu?"

"Đến nơi anh sẽ biết."

"..."

Loại Phi hành khí này không thể đi trong vũ trụ, cho nên bọn họ dừng lại ở trạm tàu thuyền của tinh tế.

"Anh không thể rời khỏi chủ tinh..." Cảnh Lan nhíu mày nhìn phi thuyền cách đó không xa, phía trước là trạm kiểm soát.

Trên người hắn gánh lấy hình phạt.

"Yên tâm, sẽ không có ai làm gì anh." Sơ Tranh vỗ vỗ bả vai hắn, đẩy hắn đi lên phía trước.

Khi thông qua trạm kiểm soát, cũng không có cảnh báo như trong tưởng tượng của Cảnh Lan.

Tận đến khi hắn ngồi lên phi thuyền, mới hồi phục lại tinh thần.

"Bảo bảo em làm gì?"

"Góp ít tiền." Sơ Tranh nói: "Bọn họ đồng ý huỷ bỏ giam cầm của anh."

Đương nhiên trong đó có sử dụng thủ đoạn khác hay không, cũng chỉ có Sơ Tranh mình rõ ràng.

Cảnh Lan tiêu hóa tin tức Sơ Tranh đưa cho.

-

Trên phi thuyền không có người khác, sau đó Cảnh Lan mới biết được, Sơ Tranh mua lại phi thuyền này rồi.

Bọn họ một đường đi về phía biên giới tinh vực, nửa đường đổi phi thuyền khác.

Tận đến khi bọn họ triệt để rời khỏi tinh hệ, cũng không lâu lắm Cảnh Lan đã nhìn thấy tinh hạm lơ lửng trong vũ trụ.

Ký ức chiến hỏa lan tràn đập vào mặt.

Hắn cho là mình có thể quên đi những thứ kia.

Nhưng bây giờ mới phát hiện, những ký ức kia căn bản không có cách nào quên đi được.

Đó là thứ hắn đã khắc vào trong huyết mạch từ khi còn nhỏ.

Phi thuyền chậm rãi cập bến trên tinh hạm, Sơ Tranh dắt hắn xuống dưới.

Tinh hạm yên lặng, một khắc khi Cảnh Lan đạp lên nó, nó chậm rãi sáng lên, giống như một chùm sáng trong vũ trụ.

"Tinh hạm hơi tệ, anh chấp nhận một chút, về sau mua cho anh cái tốt hơn." Chủ yếu là thứ đồ chơi này không dễ mua.

Cảnh Lan lấy lại tinh thần, nghi hoặc nhìn về phía Sơ Tranh.

Cô gái bên cạnh, ở trong ánh sáng quay đầu nhìn hắn, nói rõ ràng từng chữ một: "Nó là của anh."

Cảnh Lan hơi há miệng ra: "Của anh...?"

"Ừ."

Tinh hạm trong tinh tế nếu không phải thuộc về đế quốc, thì chính là thuộc về thế lực lớn khác, cho tới bây giờ chưa từng nghe qua có chiếc tinh hạm nào, thuộc sở hữu của cá nhân.

Mà bây giờ có.

Cảnh Lan bị cái ngoài ý muốn này đập đến đầu óc có chút choáng váng, toàn bộ hành trình bị Sơ Tranh dắt đi.

"Cuối cùng hai người cũng tới." Không biết Ân nhị thiếu chôm áo blouse của ai mặc, xông từ đầu hành lang bên kia lại, áo blouse trắng bay lên phần phật

"Tại sao cậu lại ở chỗ này?" Cảnh Lan nhìn Ân nhị thiếu, biểu cảm có chút cổ quái.

"Hở?" Ân nhị thiếu kỳ quái: "Thổ hào chưa nói với cậu sao?"

"..."

Nói cái gì?

Chuyện hắn có được một chiếc tinh hạm sao?

-

Sơ Tranh tìm đủ nguyên liệu cần dùng, nhưng kết quả cũng không phải như Ân nhị thiếu nói, có thể khôi phục tinh thần lực.

Nhưng mà chữa trị tinh thần lực thì ngược lại là có thể.

Sau khi chữa trị, mặc dù Cảnh Lan không có tinh thần lực, nhưng không cần phải nhận những thống khổ kia nữa.

Sơ Tranh nhìn người đang chậm rãi nằm vào khoang chữa trị: "Lúc nào có thể tốt?"

Ân nhị thiếu: "Cái này làm sao có thể nói chuẩn xác được, đây cũng không phải chưng màn thầu, đặt thời gian là xong được, cái này cần dựa vào bản thân Cảnh Lan, một ngày, mười ngày, một tháng cũng có thể."

"..."

"Cô đi đâu thế?"

"Nhận người."

"Nhận người làm gì?"

"Tổ chức quân đội cho Cảnh Lan."

"..."

Đế quốc không cho Cảnh Lan trở về chiến trường, vậy thì tổ chức cho hắn một nhánh quân đội thôi.

Ân nhị thiếu chưa từng thấy cô gái nào bá khí như thế.

Mỗi ngày đều chua thành chanh tinh.

-

Có thể là đế quốc gặp vận, trải qua thời gian dài như vậy, chiến sự không có điểm tiến triển coi như xong, còn bị người ta đè lên mà đánh.

Biên cảnh đã sắp không phòng thủ được nữa.

Lần trước xảy ra động tĩnh lớn như vậy, là hơn hai mươi năm trước, những năm này đều là mấy trận đánh nhỏ nhặt, ngươi đánh ta một chút, ta đánh ngươi một chút, mặc dù chiến sự không ngừng, nhưng cũng không sao.

Ai biết lần này lại khí thế rào rạt như thế.

"Biên cảnh sắp không thủ được!"

"Không được, tôi không điều khiển được chiến hạm..."

"A a a..."

Trong kênh nói chuyện thỉnh thoảng có tiếng kêu thảm thiết của chiến hữu bị đánh mà thành.

"Thủ không được cũng phải thủ, mẹ nó ai dám trốn, xử trí theo quân pháp!"

Chiến hạm rải rác ở biên cảnh vừa sinh ra ý nghĩ rút lui, liền bị một tiếng quát này ép trở về.

"Bên trái có tinh hạm không rõ ràng tới gần!"

Lần này vừa mới nói xong câu này, liền thấy một vệt ánh sáng đánh về phía trận doanh của quân địch, trận nổ mạnh hình thành sóng xung kích trong tinh không.

"Là viện quân sao?"

"Lấy đâu ra viện quân? Không nghe nói có viện quân mà..."

Bất kể có phải là viện quân hay không, hiển nhiên đối phương đang giúp bọn họ, trong lúc nhất thời những người vốn có ý định kiếp sau thoát khỏi quân đội, lần nữa có động lực, dồn dập xông về phía trước.

Đám người rất nhanh phát hiện chiếc tinh hạm này có vũ khí tiên tiến, nhân số không được xem là nhiều, nhưng ai cũng lộ ra sự quyết tâm và hung tàn.

Tư thế kia giống như thổ phỉ vậy...

Đối phương bị đánh cho không có chút lực trở tay nào, bọn họ cấp tốc cướp đoạt hết tài nguyên của đối phương đến không còn một mảnh, sau đó tinh hạm liền lặng yên không tiếng động lui lại.

Chiếc tinh hạm này bắt đầu xuất hiện nhiều lần.

Dần dần có người phát hiện ra tên của tinh hạm.

Chỉ có một chữ —— Lan.

Theo số lần tinh hạm xuất hiện, một ít người lớn tuổi trong quân đội, càng phát hiện thủ pháp tác chiến của đối phương khá quen thuộc —— không tính hành vi cướp bóc y như thổ phỉ cuối cùng.

"Cảnh Lan sao?"

"Chủ tinh bên kia nói, Cảnh Lan đã sớm không ở chủ tinh."

"Thật sự là hắn?"

"Không thể nào."

"Đối phương cũng không chấp nhận yêu cầu trò chuyện của chúng ta..."

Mọi người không ngừng suy đoán, nhưng dù là ai cũng không cách nào chứng thực, người trên chiếc tinh hạm kia, chính là Cảnh Lan.

Nhưng mà bởi vì chiếc tinh hạm này, chiến cuộc dần dần thay đổi.

Tin tức này truyền đến chủ tinh, bởi vì tinh hạm giúp bọn họ, nên đế quốc bên kia trong lúc nhất thời cũng không có những động tĩnh khác.

Giống như ngầm thừa nhận chiếc tinh hạm này tồn tại.

Quân đội Sơ Tranh thành lập cho Cảnh Lan, đều là bắt hải tặc, cướp bóc là văn hóa truyền thừa của hải tặc, Cảnh Lan ngăn cản hai lần, nhưng đối phương không nghe hắn, kéo vật tư liền chạy.

"Chào hạm trưởng."

"Những cái kia..."

"Hạm trưởng gặp lại sau!"

Đám người khiêng đồ vật vừa cướp về, nhanh như chớp tản ra.

Cảnh Lan đau đầu bóp bóp mi tâm, hắn xoay người đi tìm Sơ Tranh.

Có lẽ là bởi vì tinh thần lực bị tổn thương được chữa trị thành công, bây giờ Cảnh Lan sẽ không bị ảnh hưởng, cỗ bực bội trước kia luôn luôn quanh quẩn bên hắn, hiện tại cũng biến mất sạch sẽ.

"Bảo bảo..."

Cảnh Lan đẩy cửa vào.

Bên trong lốp bốp một trận, chờ khi hắn triệt để đẩy cửa ra, Sơ Tranh ngồi ngay ngắn trong phòng.

Bình luận

Truyện đang đọc