XUYÊN NHANH: NAM THẦN, BÙNG CHÁY ĐI!

Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên

➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥

Đối mặt với cái tên này, hắn có thể làm sao.

Hắn chỉ có thể dũng cảm đối mặt.

"Bà nội Văn, cháu dẫn huynh đệ của cháu đến xem hội triển lãm cơ giáp ấy mà." Ân nhị thiếu đối mặt với người thế hệ trước, thái độ lễ phép ngoài mặt đều rất tốt.

Sợ Văn lão phu nhân không biết huynh đệ của hắn là ai, còn long trọng giới thiệu một phen.

Sơ Tranh: "..." Ai là huynh đệ của mi!

Văn lão phu nhân: "..." Cháu gái của tôi chơi với một thằng nhóc ăn chơi trác táng.

"Vậy các cháu xem đi, các cháu xem đi, bà không quấy rầy các cháu nữa..."

Văn lão phu nhân muốn nói với Sơ Tranh cái gì đó, nhưng cuối cùng vẫn không mở miệng, cẩn thận từng bước rời đi.

Ân nhị thiếu không hiểu thấu: "Huynh đệ, cô và bà già Văn gia này quen biết à?"

Sơ Tranh u lãnh liếc hắn một cái: "Vừa rồi anh còn gọi người ta là bà nội Văn mà."

Ân nhị thiếu cười đùa tí tửng: "Công phu mặt mũi phải không có trở ngại, không thể khiến người ta bắt được sai lầm công khai, không phải sao."

Sơ Tranh: "..."

"Cô biết à."

"Cho là thế đi."

Văn lão phu nhân tìm cô nói chuyện, nhưng lại không nói ra nguyên cớ, cũng không biết muốn làm gì.

Bảo Sơ Tranh chủ động đi nói?

Ha ha!

Làm sao có thể!

Đại lão không cần sĩ diện sao?

"Người của Văn gia vẫn không nên trêu chọc vào mới tốt, đều là một đám điên." Ân nhị thiếu nói thầm một câu: "Thổ hào cô còn muốn xem chỗ nào..."

"Không xem."

Sơ Tranh đi ra ngoài hội triển lãm cơ giáp.

"Này? Vì sao chứ?" Ân nhị thiếu đuổi theo: "Cả ngày hôm nay tôi đều là của cô."

"Không cần."

Ai muốn mi!

Ta muốn thẻ người tốt của ta!

-

Văn lão phu nhân không yên lòng đi trở lại.

Mẹ Văn đang dẫn Tạ Uyển Uyển đi xem một đài cơ giáp, thấy Văn lão phu nhân chẳng biết trở lại từ lúc nào, có chút kỳ quái: "Mẹ, sao thế? Không phải mẹ đi nghỉ ngơi sao?"

Văn lão phu nhân hoàn hồn: "Không sao, xem xong chưa?"

"Uyển Uyển nói thích bộ này." Mẹ Văn chỉ vào một bộ cơ giáp màu trắng bạc.

Cũng không biết Văn lão phu nhân có nghe hay không, đáp hai câu.

"Mẹ không thoải mái lắm, đi về trước đi."

Mẹ Văn nghe Văn lão phu nhân nói không thoải mái, cũng không đoái hoài tới Tạ Uyển Uyển nữa, vội vàng hỏi bà chỗ nào không thoải mái, có nghiêm trọng không.

Văn lão phu nhân trở về liền tự giam mình trong phòng, khẩn cấp gọi Văn Thanh ở bên ngoài về.

"Điều tra rõ ràng chưa? Cháu đã nói với cô bé kia chưa? Tướng mạo của con bé, tuyệt đối không sai, bà nhìn thấy con bé, cũng giống như trông thấy chú út của cháu."

"Bà nội, bà... gặp Sơ Tranh rồi?"

"Gặp rồi gặp rồi." Văn lão phu nhân nắm lấy tay cháu trai lớn: "Rốt cuộc cháu đã nói với con bé chưa? Không được, bà phải đi đón cháu gái mình về!"

Văn Thanh: "..."

Anh ta ngược lại là muốn nói, nhưng mà vị kia ở trong học viện Đế Quốc.

Thẻ gặp khách của học viện Đế Quốc đều chỉ mở được những khu vực đặc biệt, nói cách khác bạn cầm thẻ gặp khách của ai, thì cũng chỉ có thể đến gặp người đó.

Phạm vi hoạt động của Sơ Tranh là ở địa bàn của Cảnh Lan, Văn Thanh căn bản không lấy được thẻ gặp khách của Cảnh Lan.

Văn Thanh tốn sức trấn an Văn lão phu nhân.

Văn lão phu nhân lại hỏi: "Giám định gen của Tạ Uyển Uyển kia có kết quả chưa?"

"Có rồi." Văn Thanh phóng kết quả giám định ra.

Ba chữ to màu đỏ KHÔNG TƯƠNG XỨNG, hết sức dễ thấy.

"Cô ta có mục đích gì? Cháu đã điều tra ra chưa? Lúc nào bà có thể đón cháu gái của bà về!"

Đều nói người già như trẻ nhỏ, người già mà náo lên, thì không có gì khác biệt so với trẻ con.

Hiện tại Văn lão phu nhân chỉ muốn đón cháu gái mình về, không muốn giao thiệp với tên giả mạo nữa.

"Cháu đã điều tra, lúc ấy cô ta đúng là đang cố ý đợi bà, trước đó vài ngày cũng từng xuất hiện ở chỗ đó." Văn Thanh nói: "Trên người cô ta có thân phận chip vốn thuộc về em gái, chuyện này phải tra rõ ràng, bằng không thì cho dù chúng ta đón em gái về, cũng nói không chừng sẽ sinh ra sự cố khác."

Văn lão phu nhân biết Văn Thanh nói rất có đạo lý.

Trong lúc nhất thời cũng không nói chuyện.

"Vậy... cháu nghĩ biện pháp làm giám định gen cho con bé luôn đi." Văn lão phu nhân nhẫn nhịn nửa ngày, nghẹn ra một câu nói như vậy.

"Cháu biết rồi bà nội."

Văn lão phu nhân đột nhiên đỏ cả vành mắt, bắt đầu nói chuyện cũ: "Cháu nói năm đó tại sao chú út của cháu lại quật cường như vậy, bọn họ đã có đứa bé, bà còn có thể làm sao chứ? Thế mà lại bỏ nhà ra đi! Hại mình, còn hại cả con..."

"..."

Chuyện của trưởng bối, Văn Thanh không tiện đánh giá.

Cùng Văn lão phu nhân nói chuyện một hồi, Văn Thanh rời khỏi Văn gia.

"Cha."

Ở cửa ra vào đụng vào cha Văn.

Sắc mặt cha Văn có chút nặng nề: "Con biết người bên trong có quan hệ với Hạ gia không?"

"Nghe nói qua." Văn Thanh hơi ngừng lại: "Quan hệ rất sâu sao?"

"Rất thân thiết với Hạ Diệp." Cha Văn nhíu mày: "Hạ gia và chúng ta từ trước đến nay thủy hỏa bất dung, chuyện này..."

"Cha, ra ngoài trò chuyện đi."

Cha Văn nhìn vào bên trong một chút, cũng không muốn đi vào.

"Mẹ con còn chưa biết gì cả, con tìm thời điểm nói cho bà ấy đi."

"Vẫn nên quên đi, với tính cách kia của mẹ con, đối với ai cũng tốt, người khác nói cái gì cũng tin, nếu như biết rồi, chỉ sợ không giấu được tâm sự."

"..."

Dù những gì con trai mình nói chính là sự thật.

Nhưng nói vợ ông như vậy, cha Văn vẫn hừ lạnh một tiếng.

-

Hôm sau.

Tiểu Cửu vẻ mặt cổ quái đẩy cửa ra: "Cô chủ?"

"Ừ."

Tiểu Cửu vào nhà, hơi do dự, chậm rãi nói: "Vừa rồi có người tìm tôi, bảo tôi nghĩ biện pháp lấy một chút đồ của cô."

Sơ Tranh đóng hình chiếu 3D lại: "Ừ?"

"Hắn nói là người nhà cô, muốn làm giám định gen." Tiểu Cửu thuật lại mọi nguyện một lần: "Đối phương còn nói cho tôi một khoản tiền, cô chủ cô yên tâm, tôi tuyệt đối không đáp ứng."

Đi theo cô chủ có bao giờ phải sầu lo về những thứ này đâu.

Sơ Tranh đối với chuyện này không có phản ứng gì: "Quen biết không?"

"Có chút ấn tượng, chính là khi mua được RN6 lúc trước ấy, ở cổng phòng đấu giá, có một người đàn ông ngăn cô lại nói chuyện, họ Văn."

Văn Thanh.

Sơ Tranh suy nghĩ một chút, bảo Tiểu Cửu làm theo.

Tiểu Cửu cũng không hỏi gì, Sơ Tranh bảo làm liền làm chứ sao.

Hiện tại kỹ thuật giám định rất nhanh, cùng ngày Văn Thanh liền lấy được kết quả.

Trong dự liệu.

Nhưng cầm được phần giám định này, đáy lòng cũng triệt để thở phào.

Sơ Tranh đối với chuyện này không có cảm giác gì, chỉ cùng Ân nhị thiếu, chuẩn bị đi chụp Trụ Tuyệt.

"Tôi nghe được, người nhìn chằm chằm Trụ Tuyệt không ít." Ân nhị thiếu như ăn trộm, đè thấp thanh âm.

"Nơi này chỉ có hai chúng ta." Sơ Tranh mặt lạnh lùng: "Lớn tiếng chút."

"..."

Ân nhị thiếu nhìn chung quanh một chút, gần đây xác thực chỉ có bọn họ.

"Tôi thấy không ít người đều là không có ý tốt, muốn mượn Trụ Tuyệt đè Cảnh Lan thêm một bước." Ân nhị thiếu sầu đến không chịu được, mỹ nam tử anh tuấn soái khí, đã sầu đến sắp trọc đầu: "Tôi thật sự lo lắng Trụ Tuyệt sẽ trở thành cọng cỏ cuối cùng áp đảo Cảnh Lan."

Trụ Tuyệt lợi hại không?

Có thể xếp vào top 5 trong cơ giáp, tất nhiên là lợi hại.

Nhưng Trụ Tuyệt cũng không phải ai cũng có thể điều khiển.

Điều kiện chủ yếu chính là tinh thần lực A+ trở lên, tiếp theo là độ tương xứng thấp nhất là 85%, thiếu một thứ cũng không được.

Yêu cầu này làm 90% người kẹt lại.

Bây giờ lại còn có nhiều người như vậy, mà đại đa số đều là những người trước kia Cảnh Lan từng đắc tội.

Những người này không phải đến bỏ đá xuống giếng, thì hắn không mang họ Ân nữa!

"Sợ cái gì." Đại lão Sơ Tranh đã tính trước: "Tôi có tiền."

Ân nhị thiếu làm phú nhị đại nhiều năm như vậy, cũng không dám nói ra câu này.

Hắn yên lặng giơ ngón tay cái: "Thổ hào chính là trâu, đi, vào sân!"

Bình luận

Truyện đang đọc