XUYÊN NHANH: NAM THẦN, BÙNG CHÁY ĐI!

Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên

➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥

Chị gái kia tới rất nhanh, trả lại điện thoại di động cho Kiều Liễm.

Kiều Liễm nói cảm ơn, Sơ Tranh thì cho cô ấy một khoản tiền, chị gái kia từ chối không cần.

"Tiện đường, cũng không phiền phức, không cần... Đây là em trai cô sao?" Ánh mắt chị gái rơi vào người thiếu niên.

"Không phải, học trò của tôi."

Chị gái nhíu mày: "Cô là giáo viên à."

"Ừ."

"Làm giáo viên rất tốt, cũng không cần tăng ca, không giống tôi, thứ bảy còn bị kéo đi làm việc." Chị gái phàn nàn: "Mệt gần chết còn không có nhiều tiền."

Chị gái đi cùng một phương hướng với Kiều Liễm, ba người cùng lên xe.

"Học sinh này của cô thật là đẹp."

"Ừ." Sơ Tranh gật đầu: "Đúng là rất đẹp." Chính là dân mù đường.

"Cậu ấy không thích nói chuyện?"

"..." Sơ Tranh gật đầu, hẳn là không thích nói chuyện, dù sao Sơ Tranh cũng không thấy hắn nói bao nhiêu lời.

Chị gái xuống xe ở trạm tiếp theo.

Trạm này có không ít người xuống, bên trong không chật chội như vậy nữa, còn có chỗ trống dư ra.

Sơ Tranh để Kiều Liễm ngồi xuống, cô dựa ở bên cạnh, dễ dàng ngăn trở người chen tới.

Đến mấy trạm lưu lượng người nhiều, người chen lên càng nhiều, trong xe có một cỗ mùi mồ hôi hơi khó ngửi.

"Cô, cô ngồi đi." Kiều Liễm muốn nhường chỗ cho cô.

Sơ Tranh ấn hắn xuống: "Ngồi xuống."

Trên người Kiều Liễm vẫn mặc áo sơ mi tay dài như cũ, như vậy nhìn không giống học sinh lắm, mà ngược lại giống như một thành phần trí thức hơn.

Cách lớp vải vóc hơi mỏng, Kiều Liễm có thể cảm giác được nhiệt độ của bàn tay đang đặt trên bả vai mình.

Hơi nóng rực...

Kiều Liễm chưa từng bị phái nữ đụng chạm như thế.

Hắn mất tự nhiên xê dịch về phía sau, Sơ Tranh tự nhiên thu tay lại, giữ chặt tay vịn bên cạnh.

Kiều Liễm giơ tay ấn lên vai.

Hắn hơi ngửa đầu, cô gái đứng trước mặt hắn, rất trẻ trung, trẻ đến mức không giống giáo viên.

Tàu điện ngầm rất nhanh tới trạm dừng, Kiều Liễm thu hồi tâm tình, đi theo Sơ Tranh ra ngoài.

Đứng ở lối ra tàu điện ngầm, Kiều Liễm nói: "Cô, em đến rồi, cảm ơn cô đã tiễn em."

"Xác định không cần tôi đưa em về?"

"Không cần, ở đây em rất quen thuộc."

Sơ Tranh gật đầu, cùng Kiều Liễm tách ra, cô đón xe về ký túc xá.

Kiều Liễm đi ra một khoảng cách, quay đầu nhìn lại, Sơ Tranh đã lên xe.

Hắn quay đầu lại, đi lên phía trước một đoạn, từ từ dừng lại, quan sát xung quanh.

Nửa tiếng sau, Kiều Liễm lấy điện thoại di động ra, bấm một cú điện thoại.

"Cậu lại lạc đường?" Thanh âm ở đầu dây bên kia có chút táo bạo, không đợi Kiều Liễm nói chuyện, trực tiếp rống lên: "Cậu ở đâu rồi hả!! Chụp ảnh!!"

Sau đó liền cúp điện thoại.

-

"Ở trước cửa nhà cậu mà cậu cũng có thể đi lạc được, tớ thật sự phục cậu rồi."

Nam sinh lớn tầm bằng Kiều Liễm quở trách Kiều Liễm.

"Một tên mù đường như cậu, cuối tuần ra ngoài làm gì chứ? Còn đi tàu điện ngầm? Cậu điên rồi à? Tài xế đâu?"

Nam sinh hỏi liên tiếp mấy vấn đề.

"Lớp chúng tớ đổi chủ nhiệm lớp." Kiều Liễm không trả lời những vấn đề kia.

Nam sinh lơ đễnh: "Không phải lớp của các cậu mỗi học kỳ đều đổi sao, có gì hiếm lạ."

"Cô ấy có chút không giống."

"Không giống chỗ nào?" Nam sinh hỏi.

Kiều Liễm lắc đầu.

Không nói ra được.

"Nữ?"

Kiều Liễm gật đầu.

"Rất đẹp."

Kiều Liễm suy nghĩ một chút, gật đầu.

"Chủ nhiệm lớp trước kia của các cậu đều là lão già họm hẹm,bây giờ có một mỹ nữ đến làm chủ nhiệm lớp, đương nhiên không giống." Nam sinh kết luận.

"..."

"Được rồi, tớ không phí thời gian với cậu nữa, đi nhanh lên, đưa cậu về rồi, tớ còn có việc nữa."

Nam sinh đưa Kiều Liễm đến cửa nhà.

"Tớ đi đây."

"Ừ."

Kiều Liễm đưa mắt nhìn nam sinh rời đi, hắn ấn xuống mật mã mở khóa trên cửa, đẩy cửa vào.

-

Sơ Tranh trở lại ký túc xá, Tô Hợp ở trong túc xá, thấy cô trở về, có chút bối rối khép máy tính trước mặt lại.

Sơ Tranh nhìn về phía hộp đóng gói trên mặt đất.

"Ai cho cô mở đồ của tôi?"

Biểu cảm của Tô Hợp hơi khó coi, nhưng vẫn nhắm mắt nói: "Tôi chỉ xem một chút, lại không làm gì cả."

Sơ Tranh ném chìa khoá, giọng điệu lãnh đạm: "Tô Hợp, xem ra lần trước giáo huấn còn chưa đủ?"

Tô Hợp: "..."

Nhắc đến việc này, Tô Hợp liền hận đến nghiến răng.

"Không phải máy vi tính này của cô vẫn còn hoàn hảo sao? Tôi chỉ xem một chút, không động vào thứ gì cả, cô... cô đừng tới đây, cô muốn làm gì?"

Tô Hợp đứng dậy khỏi ghế sofa, chạy về phòng mình.

"Nguyễn Sơ Tranh, tôi nói cho cô biết, cô đừng làm loạn."

Sơ Tranh kéo Tô Hợp lại, ném cô ta lên ghế sofa, đầu gối ngăn chặn thân thể cô ta.

"Nguyễn Sơ Tranh!"

Tô Hợp kêu to, Sơ Tranh một tay bịt miệng cô ta, ép âm thanh phía sau của cô ta về trong cổ họng.

Sơ Tranh đánh cho Tô Hợp một trận.

Cô lấy khăn lau lau tay, sau đó ngay trước mặt Tô Hợp, ném vỡ cái máy vi tính kia.

"A!"

Máy tính bị ném xuống đất, Tô Hợp theo bản năng hét lên một tiếng, ôm đầu run lẩy bẩy.

Sơ Tranh từ trên cao nhìn xuống Tô Hợp: "Còn đụng đến đồ của tôi lần nữa, đây chính là kết cục."

Tô Hợp: "..."

Sắc mặt Tô Hợp trắng bệch, một chữ cũng không nói nên lời.

Chờ cửa phòng Sơ Tranh đóng lại, Tô Hợp mới khóc thành tiếng.

Hù chết cô ta.

Vừa rồi cô ta thật sự cho là Sơ Tranh muốn giết cô ta.

Tô Hợp bị Sơ Tranh dọa đến sợ hãi không nhẹ.

Thứ hai liền đi xin đổi ký túc xá, trường học không đồng ý, không có ký túc xá dư thừa để sắp xếp cho cô ta.

Tô Hợp trong cơn tức giận, trực tiếp dọn ra ngoài ở với bạn cô ta.

Hiện tại Sơ Tranh dạy lớp 12, không ở cùng một lầu dạy học với Tô Hợp, cho nên hai người trừ đi họp, hoặc đi nhà ăn ăn cơm, thì cơ bản không đụng mặt nhau.

-

"Cô Nguyễn."

Bên ngoài phòng làm việc, một giáo viên vội vàng tới gọi cô.

"Cô mau đi xem lớp cô một chút đi, cãi nhau ầm lên rồi."

Sơ Tranh: "..."

Không thể yên tĩnh một chút được sao?!

Tại sao lại cãi nhau nữa.

Khi Sơ Tranh đuổi tới lớp học, một nam sinh đang cãi nhau với giáo viên dạy tiết này.

"Em như vậy thì học cái gì mà học, lãng phí tiền của cha mẹ em, về sau em có tiền đồ gì, bây giờ ngang với tôi thì làm được gì!!"

"Về sau em có tiền đồ hay không mắc mớ gì tới thầy!"

Sơ Tranh vừa vặn nghe thấy câu nói này.

Trong phòng học hỗn loạn tưng bừng, cô quét mắt nhìn khắp phòng học một vòng, Kiều Liễm nằm sấp ở trên bàn, mặt hướng ra ngoài cửa sổ, không biết là đang ngủ hay đang làm gì.

Sơ Tranh đạp một cước lên bệ giảng.

Tiếng vang ầm ầm kia, thành công làm phòng học náo nhiệt yên tĩnh lại.

Đám người nhìn về phía bục giảng.

Cô gái bình tĩnh đứng ở nơi đó, quanh thân lộ ra một cỗ khí thế lạnh lẽo khó có thể vượt qua.

"Thầy Chu, thầy về trước đi." Sơ Tranh nhìn giáo viên kia.

Thầy Chu tức giận đến bốc khói, nhưng lại không thể phát tác với Sơ Tranh, người ta vừa chủ nhiệm lớp này, hơn nữa còn là một cô gái như thế.

Những giáo viên dạy học nhiều năm cũng không ép nổi đám học sinh này.

Cũng không biết tại sao hiệu trưởng lại muốn để một cô gái như Sơ Tranh tới.

Thầy Chu tức giận rời khỏi phòng học.

Sơ Tranh chống lên bệ giảng, giọng nói mang theo lãnh ý vang lên: "Trước đây tôi đã nói với các em thế nào? Đừng gây phiền toái cho tôi, các em quên lời này của tôi rồi sao?"

Học sinh trong phòng học mặc kệ là sợ Sơ Tranh, hay là nguyên nhân khác, lúc này bọn họ cũng không dám khiêu chiến.

Vị chủ nhiệm lớp này, thật sự rất dữ.

Chuyến đi vườn bách thú lần trước, mấy người kia đều bị chỉnh rất thảm.

Bình luận

Truyện đang đọc