XUYÊN NHANH: NAM THẦN, BÙNG CHÁY ĐI!

Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên

➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥

"Cô nương, người bên ngoài nói bọn họ là người Quân gia."

Nữ tử nằm trên ghế quý phi rộng rãi, trong ngực cô ôm lấy một nam tử, nam tử tựa hồ đã ngủ say, chỉ lộ ra một nửa gương mặt nằm nghiêng đẹp đến hoàn mỹ.

Trong tay nữ tử còn có một con vật nhỏ màu vàng đang nằm sấp, nó hất đuôi đánh lên mu bàn tay nữ tử, móng vuốt nhỏ ôm một viên gì đó đỏ như lửa, nếu như nam nhân không nhìn lầm, thì cái kia hẳn là hỏa tinh.

Ngay cả thứ sủng vật ăn mà cũng là hỏa tinh...

Nữ tử hơi ngước mắt: "Quân gia?"

"Đúng thế." Nam nhân thấp giọng, sợ đánh thức người trong ngực nữ tử: "Ta thấy bọn họ treo bảng hiệu, đúng là Quân gia."

Tấm bảng kia không phải ai cũng dám treo loạn.

Quân gia...

"Đừng để bọn họ tới gần đây."

"Vâng."

Nam nhân cúi đầu lui ra ngoài.

Vị tiểu cô nương này bày một cái lôi đài ở Bình Khâu phủ, lấy giá trị liên thành là Thanh Diệu Thạch làm thù lao, tuyển chọn hộ vệ.

Bình Khâu phủ ngọa hổ tàng long, đừng nói Thần Vương, ngay cả Thần Đế, Thần Tôn cũng đều có.

Nói xa một chút, thì ngay cả Thần Chủ mai danh ẩn tích có lẽ cũng có.

Thanh Diệu Thạch đáng tiền bao nhiêu?

Một viên Thanh Diệu Thạch nếu đặt trong một đại gia tộc thì cõ lẽ chẳng đáng để vào mắt.

Nhưng những cái gia tộc tầm trung, không lớn không nhỏ kia thì đều phải tranh giành một phen, chớ nói chi cô vừa ra tay chính là chọn được một người thì sẽ đưa một viên.

Mấu chốt là thực lực của tiểu cô nương này, nghe nói chỉ có Huyền Vương.

Huyền Vương a!

Trong đám hài đồng từ 10 tuổi trở xuống mới có thể tìm được Huyền Vương, Sơ Tranh lớn tuổi như vậy, đó chính là động vật hiếm lạ —— được người Đông Uyên thân thiết xưng tụng là phế vật.

Bởi vậy cái lôi đài này vừa ra, toàn bộ Bình Khâu phủ đều sôi trào.

Có người cảm thấy cô hạ thấp thực lực xuống.

Cũng có người suy đoán cô là tên phá gia của đại gia tộc nào đó.

Nhưng bất kể như thế nào, cái lôi đài này đều được tiến hành một cách bình thường, mà người được chọn trúng, cũng quả thực nhận được Thanh Diệu Thạch ngay tại chỗ.

Cầm được rồi chạy?

Chạy cái gì, người ta nói, chỉ cần làm tốt, thì Thanh Diệu Thạch cũng chưa tính là gì.

Nghe lý do thoái thác của người lắm tiền nhiều của một chút đi.

Dọc theo con đường này, bọn họ cũng không biết là muốn đi đâu, chỉ biết là vị công tử dung mạo cực đẹp kia chỉ đường.

Mà vị công tử trẻ tuổi kia được cô nương này nâng trong lòng bàn tay mà sủng ái.

Cho dù là những nam nhân như bọn họ, thì nhìn cũng phải sinh lòng ghen tỵ.

Không biết nam nhân và Lý Lương thương lượng thế nào, mà cuối cùng đội ngũ của Lý Lương chỉ có thể hạ trại ở gần đó

...

Một đêm bình an vô sự.

Buổi sáng thu dọn đồ đạc chuẩn bị lên đường rời đi, Tạ Xu đứng bên ngoài chờ, trong đội ngũ bên kia, đột nhiên có một nữ tử đi qua.

Nữ tử che mặt, mặc dù là như thế, nhưng Tạ Xu vừa liếc mắt là đã có thể nhận ra nàng ta.

Sở Ứng Ngữ.

"Tạ Xu." Trong đôi mắt Sở Ứng Ngữ mang theo sự mừng rỡ và kích động: "Tại sao chàng lại ở đây?"

Sở Ứng Ngữ vừa giơ tay liền muốn kéo Tạ Xu.

Nam nhân đứng bên cạnh Tạ Xu tiến lên ngăn giữa hai người: "Vị cô nương này, ngươi muốn làm gì?"

Đây chính là bảo bối mà Sơ Tranh cô nương nâng trên đầu quả tim, làm sao có thể cho phép người khác tùy tiện động vào chứ.

Sở Ứng Ngữ nhíu mày nhìn người ngăn cản mình, lông mày dựng lên: "Ta đang nói chuyện với hắn, ngươi là cái thá gì, tránh ra!"

Nam tử hồng y như lửa, mặt mày như ngọc, dung mạo tinh xảo như được người ta tinh tế điêu khắc ra, con ngươi thâm thúy chiếu vào thân ảnh Sở Ứng Ngữ, mang theo từng tia lạnh lẽo.

"Tạ Xu, chàng qua đây." Sở Ứng Ngữ vươn tay về phía Tạ Xu.

Tạ Xu chậm rãi câu khóe môi lên, nụ cười xinh đẹp yêu dã.

Sở Ứng Ngữ trong nháy mắt nhìn đến ngây dại.

Thời gian dài như vậy không gặp, hắn vẫn đẹp mắt như thế.

Dung mạo và nụ cười của nam tử này có thể làm bất cứ kẻ nào trầm luân, nhất cử nhất động của hắn đều có thể câu hồn đoạt phách, cam tâm tình nguyện vì hắn mà khuynh đảo.

Môi mỏng của hắn khẽ mở, nói từng câu từng chữ rõ ràng, âm cuối nhẹ nhàng giơ lên: "Đại hoàng nữ điện hạ, ngại quá, ta hiện tại không thuộc về ngươi đâu."

Sở Ứng Ngữ hoàn hồn: "Tạ Xu, chàng đừng quên thân phận của mình, ta lặp lại lần nữa, tới đây."

Tạ Xu cười khẽ, lông mi run rẩy, trên mặt mặc dù mang theo ý cười, nhưng nụ cười kia không đạt tới đáy mắt: "Không biết thân phận của ta là gì?"

"Tạ Xu, chàng là do ta cứu, đời này đều là người của ta, chàng đã quên?" Nam nhân này làm sao nàng ta buông tay được.

Nàng ta ở Đông Uyên, không yên tâm nhất chính là hắn.

Không nghĩ tới lại trông thấy hắn ở chỗ này.

Đây đại khái là kinh hỉ lớn nhất của nàng ta.

Bất kể như thế nào, hôm nay nàng ta cũng phải mang hắn đi.

"Tạ Xu, nếu chàng không muốn những người này bị liên lụy, thì đi theo ta đi." Giọng điệu của Sở Ứng Ngữ mang theo vẻ uy hiếp: "Đây là Đông Uyên."

"Đúng nha, đây là Đông Uyên." Tạ Xu nhẹ giọng tiếp lời.

Sở Ứng Ngữ nhíu mày, đáy lòng có chút quái dị.

Nhưng chút quái dị ấy rất nhanh bị nàng ta đè xuống, nàng ta hiện tại còn mang theo người của Quân gia, còn sợ đám người ô hợp bên cạnh Tạ Xu này hay sao?

Sở Ứng Ngữ giơ tay, Lý Lương mang người tới.

"Mang hắn đi, kẻ nào cản trở giết không tha."

Lý Lương đáp một tiếng, triển khai uy áp của Thần Vương, càn quét về phía đối diện.

Nhưng mà Lý Lương còn chưa kịp động thủ, thì toàn bộ cơ thể hắn đã bay ra ngoài, đụng vào chiếc xe ngựa đằng sau, trượt dài trên mặt đất một đoạn rồi mới dừng lại.

Sở Ứng Ngữ và những người còn lại đều bị biến cố này làm cho kinh sợ.

Người vừa động thủ là ai?

Sở Ứng Ngữ nhìn sang phía bên kia, trong cánh cửa cũ nát, chẳng biết đã có một cô nương đứng đó từ bao giờ, trong tay cô ôm một con vật nhỏ màu vàng, ngón tay trắng nõn thon dài như có như không sờ lên người con vật nhỏ kia.

Cô nương kia...

Trong lòng Sở Ứng Ngữ cuồng loạn.

Đó là một gương mặt giống mình như đúc.

Khác biệt duy nhất chính là, cô nương kia sắc mặt lãnh đạm, không mảy may có chút gợn sóng, nhìn qua bên này, cũng giống là đang nhìn một chuyện râu ria không quan trọng.

"Tạ Xu."

Thanh âm thanh lãnh vạch phá yên lặng.

Hồng y nam tử thanh mị như yêu hơi cong khóe miệng, hồng y xẹt qua không khí tạo thành một đường cong hoàn mỹ, hắn quay người đi qua phía nữ tử.

Tạ Xu chủ động đặt tay vào trong lòng bàn tay cô.

Nam nhân này, đến một sợi tóc nàng ta cũng không được đụng đến, vậy mà bây giờ hắn lại chủ động như thế.

Tư thế hai người đứng sát vào nhau, làm sự phẫn nộ và ghen tỵ trong đáy lòng Sở Ứng Ngữ liên tục xuất hiện.

Sở Ứng Ngữ không nhớ rõ mình đến Đông Uyên bằng cách nào.

Chỉ là bị hôn mê, sau khi tỉnh lại liền đến đây.

Sau đó liền bị người Quân gia tìm tới, nói nàng ta là người của Quân gia.

Vì không muốn để lộ sơ hở, nên Sở Ứng Ngữ đành phải nói mình mất trí nhớ, không nhớ rõ chuyện trước kia, lúc ấy nàng ta bị thương, nên bọn họ cũng không nghi ngờ.

Nàng ta bị mang về Quân gia, được cho biết nàng ta là đại tiểu thư của Quân gia, bởi vì một số nguyên nhân, nên bị người đuổi giết.

Trải qua những gì nàng ta tìm hiểu được, thì vị đại tiểu thư trong miệng bọn họ và mình giống nhau như đúc.

Không nghĩ tới hôm nay sẽ ở dưới tình huống như vậy, nhìn thấy người này...

Đám người Lý Lương cũng bị kinh sợ.

Tại sao có thể có hai người giống nhau như đúc chứ?

"Kẻ ngăn cản giết không tha." Sơ Tranh ôm lấy Tạ Xu đi xuống: "Ngươi muốn giết ai?"

Gặp mặt liền chém chém giết giết, có chút đạo đức không chứ!

Tốt xấu gì chúng ta cũng giống nhau đấy!

"Ngươi..." Sở Ứng Ngữ hơi há miệng ra, tựa hồ không biết nên nói cái gì.

"Sở Ứng Ngữ." Sơ Tranh ngữ điệu băng lãnh đọc tên nàng ta.

Tim Sở Ứng Ngữ đập mạnh hai cái, nàng ta kinh sợ trừng mắt về phía Sơ Tranh: "Ngươi gọi ai?"

Sơ Tranh hờ hững liếc nhìn nàng ta một cái: "Ai đáp thì gọi người đó."

Sở Ứng Ngữ: "..."

"Sở Ứng Ngữ là ai?" Sở Ứng Ngữ phản ứng cực nhanh: "Ta tên là Quân Sơ Tranh, là đại tiểu thư Quân gia, ngươi đừng có gây chuyện, giao hắn ra đây!"

Bình luận

Truyện đang đọc