CÔNG LƯỢC NAM PHỤ

Edit: Aya Shinta

Chỉ là nguyên thân cũng không quá thích như vậy, hơn nữa Lăng Kiêu Hàn lại ngầm thay đổi người thừa kế, cho nên sau này hắn cũng không dẫn nguyên thân đi ra ngoài nữa.

"Dạng tiệc tối gì vậy?" Lăng Vu Đề có chút tò mò hỏi.

Kia chính là Nhạc gia đấy! Vậy thuyết minh cô có thể nhìn thấy gia chủ Nhạc gia, Nhạc Ninh!

"Tiệc sinh nhật lần thứ 320 của gia chủ Nhạc gia." Lăng Kiêu Hàn chỉ đột nhiên nhớ tới cô con gái nuôi của hắn cũng đã mười tám tuổi, tuy hắn đã thay đổi người thừa kế, nhưng nói như thế nào, cô cũng coi như là con gái hắn.

Nếu con gái đã lớn, hơn nữa mấy ngày nay, Lăng Kiêu Hàn thấy được, dường như cô cởi mở hiểu chuyện không ít.

Nếu Lăng Vu Đề vẫn không muốn đi ra ngoài tham gia những yến hội, Lăng Kiêu Hàn cũng sẽ không miễn cưỡng.

Lăng Vu Đề không có lập tức nói có đi hay là không, cô đang suy nghĩ, trong cốt truyện có nhắc tới tiệc sinh nhật lần này của Nhạc Ninh hay không.

Bởi vì không có bất luận biện pháp nào ở chỗ Lăng Kiêu Hàn, cho nên khi Lăng Vu Đề nhàm chán thì sẽ nghiên cứu cốt truyện.

Tuy không tính là thuộc cốt truyện làu làu, nhưng cũng có thể nhớ rõ.

Cô nhanh chóng nhớ tới trong cốt truyện xác thật là có nhắc qua yến hội sinh nhật của Nhạc Ninh.

Yến hội lần này, không chỉ là yến hội sinh nhật Nhạc Ninh, đồng thời còn là tiệc ra mắt.

Vì, muốn chọn cho Nhạc Ninh một đối tượng kết hôn trong tứ đại thế gia.

Tình tiết này, đúng là khúc dạo đầu của tiểu thuyết.

Hoá ra, khi cốt truyện còn chưa có bắt đầu, cô đã tới trước một tuần cơ đấy!

Cô còn đang suy đoán hiện tại cốt truyện tiến triển đến chỗ nào, Nhạc Ninh cùng Dã Cuồng phía trước phát triển như thế nào!

Kết quả, Nhạc Ninh lúc này, ngay cả Dã Cuồng là ai cũng không biết!

Ở trong trí nhớ, Lăng Kiêu Hàn không hỏi cô có đi tham gia yến hội của Nhạc Ninh hay không.

Cho nên mặc kệ Lăng Vu Đề nghiên cứu ký ức ra sao đều không có khả năng suy đoán cốt truyện tiến triển tới đâu!

Lúc này đây, có lẽ là bởi vì cô "thay đổi", cho nên Lăng Kiêu Hàn mới có thể tùy ý hỏi cô có đi hay không.

Lăng Kiêu Hàn không có chờ Lăng Vu Đề trả lời, cho rằng cô không muốn đi tham gia những yến hội đó như cũ.

Hắn cúi đầu, tiếp tục xử lý công văn.

Một hồi lâu, Lăng Vu Đề ở bên cạnh mới mở miệng: "Ba, ta muốn đi!"

Bàn tay đang gõ phím dừng một chút, Lăng Kiêu Hàn gật đầu: "Ta đã biết."

Sau đó trong xe, lại khôi phục an tĩnh lần nữa!

Trở lại trang viên Lăng gia, cùng Lăng Kiêu Hàn dùng bữa tối xong, Lăng Vu Đề liền về trong phòng.

----

Chạng vạng ngày hôm sau, Lăng Vu Đề mặc một bộ lễ phục dạ hội cúp ngực màu trắng, dài tới đầu gối, trên eo có thắt một nơ con bướm.

Tóc được búi cao lên, thành một cái búi tròn.

Dùng một cái vương miện kim cương nhỏ thành trang sức, cả người thoạt nhìn thanh xuân xinh đẹp, lại không mất nghịch ngợm đáng yêu.

Cô không có đeo hoa tai, chỉnh thể thoạt nhìn, có vẻ đặc biệt thoải mái thanh tân.

Mang một đôi cao gót mười centimet màu da, thân cao một mét sáu lập tức liền nhỉnh hơn hẳn!

Tiếp nhận ví mà người hầu đưa qua, Lăng Vu Đề tỉ mỉ đánh giá toàn thân một phen, mới xoay người rời khỏi phòng.

Đi đến dưới lầu, Lăng Vu Đề liền thấy Lăng Kiêu Hàn ăn mặc một thân tây trang thuần trắng đang ngồi ở trên sô pha chờ mình.

Tây trang thuần trắng kỳ thật không dễ mặc, có chút người mặc vào, sẽ có vẻ khó coi.

Mà trang phục này ở trên người Lăng Kiêu Hàn, liền có vẻ đặc biệt soái khí!

Nghe thấy tiếng bước chân, Lăng Kiêu Hàn nghiêng đầu nhìn về phía cầu thang.

Thời điểm nhìn đến Lăng Vu Đề, trong mắt Lăng Kiêu Hàn chợt loé qua tia kinh diễm, hắn có trong nháy mắt mà giật mình.

Lăng Vu Đề khẽ nhíu mày, không biết có phải ảo giác hay không, cô cảm thấy ánh mắt Lăng Kiêu Hàn nhìn mình, như là đang xuyên thấu qua cô mà thấy được người khác!

"Ba?" Lăng Vu Đề nhẹ gọi một tiếng.

Lăng Kiêu Hàn đứng lên từ trên sô pha, sau đó hướng ra ngoài cửa: "Đi thôi."

Lăng Vu Đề gật gật đầu, vứt nghi hoặc vừa nãy ra sau đầu, nhấc chân đi theo Lăng Kiêu Hàn.

Xe chạy đến trang viên Nhạc gia, khác với những chi họ đều dọn ra khỏi Lăng gia.

Những chi họ của Nhạc gia, tất cả một đám đều ở tại trang viên.

Thời điểm Lăng Vu Đề cùng Lăng Kiêu Hàn tới Nhạc gia, có không ít vampire đã tới.

Lăng Kiêu Hàn dẫn đầu xuống xe, Lăng Vu Đề theo ở phía sau.

Cô đứng ở bên cạnh Lăng Kiêu Hàn, bất động thần sắc đánh giá một chút trang viên Nhạc gia.

Cách cục khác biệt với lối Âu Mĩ của Lăng gia, trang viên Nhạc gia mang theo chút ý nhị cổ phong.

Lăng Kiêu Hàn hơi cúi đầu nhìn Lăng Vu Đề đứng ở bên cạnh người hắn, ý cười bên khóe miệng trước sau đều mang theo cái độ cong nghiêng nghiêng, tựa như cười tà.

Lăng Kiêu Hàn hơi cong khuỷu tay phải, Lăng Vu Đề hiểu ý, mỉm cười duỗi tay kéo cánh tay Lăng Kiêu Hàn.

Cùng Lăng Kiêu Hàn đi vào yến hội Nhạc gia, không ít vampire thấy Lăng Kiêu Hàn đều sẽ lại đây đánh chiêu với anh.

Trong đó một nam vampire sau khi chào hỏi cũng không có rời đi, thoạt nhìn y rất quen thuộc với Lăng Kiêu Hàn.

Nam vampire nhìn thấy người khác phái bên cạnh Lăng Kiêu Hàn, có vẻ hơi kinh ngạc: "Kiêu Hàn, rốt cuộc cậu thông suốt rồi nha! Các người thoạt nhìn rất xứng đôi đấy? Thế nào? Khi nào tổ chức hôn lễ?"

Y trên dưới đánh giá Lăng Vu Đề một phen, sau đó ánh mắt có chút quái dị liếc mắt nhìn Lăng Kiêu Hàn một cái.

Vampire kia là ai, Lăng Vu Đề không quen biết.

Đối với lời y, Lăng Vu Đề chớp chớp mắt, ngoan ngoãn đứng ở bên người Lăng Kiêu Hàn không nói gì.

Còn Lăng Kiêu Hàn đánh một quyền vào trên vai vampire: "Mộ Phong, đừng nói bậy! Mười lăm năm không trở lại, Tiểu Vu cũng không nhận ra sao?"

Mộ Phong, tên này vừa ra, thật ra Lăng Vu Đề đã nghĩ tới.

Y là một nam phụ khác trong tiểu thuyết, tình cảm với Nhạc Ninh, không có sâu như Lăng Kiêu Hàn!

Thậm chí Lăng Vu Đề nghĩ, nếu cho cô chỉ định đối tượng công lược là Mộ Phong, có khả năng càng dễ dàng hơn một ít!

Mộ Phong thân là một nam phụ, tự nhiên thân phận cũng không thấp, y là người thừa kế duy nhất của Mộ gia trong tứ đại thế gia.

"A? Hoá ra là Tiểu Vu Đề! Ai nha! Mười lăm năm không gặp, thế nhưng đều trở nên mỹ lệ động lòng người như vậy! Xin lỗi xin lỗi, là chú Mộ Phong có ánh mắt không tốt, thế nhưng không có nhận ra Tiểu Vu Đề!"

Mộ Phong ngây ra một lúc, cợt nhả đưa tay nhéo nhéo mặt Lăng Vu Đề.

Lăng Vu Đề hơi hơi nhíu mi một chút, không dấu vết tránh ra phía sau Lăng Kiêu Hàn.

Mộ Phong nhướng mày: "Sao vậy? Tiểu Vu Đề không nhớ rõ chú Mộ Phong? Lúc trước chú Mộ Phong còn ôm con rồi đấy!"

Lăng Vu Đề:......

Cô nghe được, Mộ Phong không có trở về được mười lăm năm.

Nói cách khác, Mộ Phong nhìn thấy nguyên thân, lớn nhất, cũng chính là ba tuổi.

Trí nhớ không có Mộ Phong, vậy đương nhiên là không nhớ rõ Mộ Phong!

Lăng Vu Đề nhẹ nhàng lắc lắc đầu.

Aya: Thính cuối đây~ hôm nay vô cùng hận đời nhé~~~

_______________

Nàng có thể đi yêu người khác, yêu đến tận thiên hoang địa lão.

Ta yên lặng đi yêu mình nàng, yêu đến địa lão thiên hoang...

___________________

Tất cả các tình tiết vừa rồi đều là 1000+ hết nhé~~~

Đang suy nghĩ coi mai có nên tiếp tục không~

Ngủ ngon~~~

Bình luận

Truyện đang đọc