CÔNG LƯỢC NAM PHỤ

Edit: Aya Shinta

Nàng ta vỗ vai chính phu lang, an ủi rằng: "Phụ thân đừng lo, đã không sao rồi. Mẫu thân đã nói là Lục thiếu gia của thành Vân Lộc chết bất đắc kỳ tử, cho nên Diệp Thần Lạc viết thư trở về chỉ là Diệp Thần Lạc mà thôi."

Nghe xong lời Diệp nhị tiểu thư, chính phu lang thành chủ thở phào nhẹ nhõm, đưa tay vuốt ngực: "Vậy thì tốt! Tam nhi của ta cũng sắp thành người của Tứ hoàng nữ rồi, không thể để gã con thứ kia về quấy rồi!"

Nhếch miệng cười cay nghiệt, năm đó ông ta không tranh lại phụ thân Diệp Thần Lạc nhưng chỉ cần một kế nhỏ thì có thể tiêu diệt hoàn toàn.

Nhi tử của hắn ta cũng không thể đấu lại nhi tử của ta!

- - - -

Thu được tin tức từ thành Vân Lộc truyền về thì cũng phải tới nửa tháng sau. Diệp tam công tử kia cũng trở thành Tứ hoàng phu.

"Mẫu thân... Mẫu thân nói vậy sao?!" Diệp Thần Lạc không dám tin tưởng mà nhìn nử tử tuấn tú, toàn thân ăn bận áo đen đang đứng trước mắt hắn.

"Vâng." Chất giọng của nữ tử rất lạnh, sau khi trả lời một chữ thì nàng không lên tiếng nữa.

Diệp Thần Lạc từ không dám tin tưởng thành xuất thần.

Nử tử mặc áo đen tên là Phách nói rằng ý mẫu thân hắn là, Lục thiếu gia Diệp Thần Lạc của thành chủ thành Vân lộc đã chết, Diệp Thần Lạc bây giờ chỉ là Diệp Thần Lạc...

Cho nên mẫu thân không cần hắn nữa?

"Tiểu Lạc, đệ cũng đừng quá khổ sở. Nếu không... Đệ tự mình về thành Vân Lộc đi?" Lăng Vu Đề xoa đầu Diệp Thần Lạc dò hỏi.

Lăng Vu Đề đã sớm dự liệu với kết quả thế này.

Diệp thành chủ là một kẻ sĩ diện, bà ta có thể cho phép nhi tử không biết còn thuần khiết trở về thành Vân Lộc hay không?

Huống chi trưởng tử của bà ta đã thay thế con thứ Diệp Thần Lạc gả cho Tứ hoàng nữ.

Chỉ bằng điểm này, Diệp thành chủ tuyệt đối không thể để Diệp Thần Lạc trở về, chớ đừng nói chi là nhận hắn!

Thế nên cô mới yên tâm sai người đi thông báo với Diệp thành chủ, còn truyền tin về cho Diệp Thần Lạc.

Diệp Thần Lạc cười tự giễu lắc đầu, giờ hắn có ngốc thì cũng không thể không hiểu ý tứ của mẫu thân mình.

"Không cần, sau này Diệp Thần Lạc chỉ là Diệp Thần Lạc, không còn là Lục thiếu gia của thành chủ thành Vân Lộc nữa." Lời thì dễ nói nhưng vừa nói xong, Diệp Thần Lạc đã đỏ mắt. Trong mắt đột nhiên ánh lên tầng hơi nước, làm tất cả nhòe đi.

Nhưng đó cũng là mẫu thân của hắn mà!

Trước đó, hắn còn tràn đầy vui mừng chờ mẫu thân phái người tới đón hắn. Nhưng cả một phong thư còn không chờ được!

Nếu như không có người bên Lăng Vu Đề đưa tin về thì chắc thư của hắn cũng chỉ là một hòn đá chìm trong biển lớn.

Một giọt nước mắt lăn xuống khóe mi, không rõ là chua xót hay đắng cay.

Lăng Vu Đề rời ghế đi tới bên cạnh hắn, nhẹ nhàng ôm hắn vào trong ngực. Diệp Thần Lạc tựa đầu vào ngực Lăng Vu Đề, đôi tay chậm rãi giơ lên ôm lấy eo cô.

"Tiểu Vu tỷ tỷ, sau này ta cũng chỉ còn tỷ..." Một câu tràn ngập tính ỷ lại toát ra từ miệng Diệp Thần Lạc.

Lăng Vu Đề ừ một tiếng, ngoại trừ đau lòng vì Diệp Thần Lạc bị bỏ rơi thì phần nhiều hơn chính là âm thầm vui mừng.

Hiện tại độ hảo cảm đã tới chín mươi điểm, nếu không ngoài dự đoán thì sẽ một đường tăng lên!

Đương nhiên, đến cùng có bất ngờ hay không, cũng không ai biết được --

Sau khi nhận được tin tức truyền từ thành Vân Lộc về, Diệp Thần Lạc cũng không đề cập tới những việc liên quan đến người nhà hắn nữa, bao gòm cả việc về Tứ hoàng nữ Lương Diệc Tuyên.

Mỗi ngày, ngoài việc ở bên người Lăng Vu Đề, hắn sẽ ngoan ngoãn ở trong phòng.

Thời gian yên ổn trôi qua -- giữa hè đã đi xa, nghênh đón trời thu nắng vàng.

Thời điểm Lăng Vu Đề đang dự định thực hiện hứa hẹn dẫn Diệp Thần Lạc rời kinh thành đi du ngoạn thì, Đào Tiểu Thương trở về.

Nữ chủ trở về sớm gì đấy, Lăng Vu Đề không có cảm thấy bất ngờ chút nào.

Thế nhưng cô ấy vừa về thì đã chạy đến Phi Nguyệt quán là có ý gì?!

Bốn mắt nhìn nhau, tầm mắt đan xen, cuối cùng vẫn là Đào Tiểu Thương thua trận: "Ha ha ha ~ Lăng lão bản, non nửa năm không gặp, có nhớ ta hay không vậy?!"

Lăng Vu Đề rũ mắt, bưng tách trà lên uống một hớp rồi mới nhẹ nhàng nhằn hai chữ: "Không có."

Khuôn mặt vốn đang cười hì hì lập tức xụ xuống, Đào Tiểu Thương hết sức bất mãn bĩu môi nói rằng: "Uổng cho người ta vừa về mà đã lập tức đến thăm cô! Không có lương tâm..."

"Cô đến thăm hoa hồng được chia thì đúng hơn." Lăng Vu Đề liếc nàng một cái, rất không khách khí chọc thủng mấy lời than thở nọ.

Đào Tiểu Thương há miệng, lời phản bác không nói ra được nên nàng nhếch miệng, cười ha hả vài tiếng.

Chỉ trong chốc lát, nam thị Vũ nhi cầm một phong thư hơi dày đi vào, sau đó giao vào trong tay Đào Tiểu Thương.

"Hoa hồng trong mấy tháng này của cô." Lăng Vu Đề nói.

Nghe thấy được chia hoa hồng nên Đào Tiểu Thương gấp gáp mở phong thư ra, rút ngân phiếu bên trong ra đếm rồi đi tới bên người Lăng Vu Đề, huých vai vào người cô: "Lăng lão bản đúng là Lăng lão bản! Có uy tín! Là đồng bạn hợp tác vô cùng đáng giá để tín nhiệm!"

Lăng Vu Đề xùy một tiếng rồi lách người đi. Đào Tiểu Thương vồ hụt cũng không ngại, lấy được ngân phiếu nên trong lòng nàng cũng đủ thỏa mãn.

"Mấy tháng không có ta, Phi Nguyệt quán vẫn tốt chứ? Sao mấy tháng không gặp Lăng lão bản mà Lăng lão bản lại càng xinh đẹp thế này?"

"Phi Nguyệt quán vẫn rất tốt, ta vẫn xinh đẹp như vậy. Nếu Đào tiểu thư không có chuyện gì thì có thể rời đi. Chiều nay nhớ đến Phi Nguyệt quán diễn tập kịch mới."

Vốn còn thật nhiều lời muốn nói nhưng kết quả bị Lăng Vu Đề chặn ngang như thế, có nhiều lời hơn nữa cũng không ra khỏi miệng được.

Nuốt một ngụm nước bọt, chu mỏ ồ một tiếng rồi nàng cầm ngân phiếu rời khỏi Phi Nguyệt quán.

Thực ra Lăng Vu Đề muốn hỏi tại sao Đào Tiểu Thương lại về sớm như vậy. Nhưng cô không thể biểu hiện quá nhiệt tình hoặc là quá hiếu kỳ đúng chứ? Như vậy quá kỳ quái! Dẫu sao thì chuyện giữa Đào Tiểu Thương và các nam chủ cũng không liên quan đến cô.

Cô đưa tay ấn huyệt Thái Dương. Không biết Phó thúc đã vào thư phòng từ lúc nào. Thấy Lăng Vu Đề đang ấn huyệt Thái Dương nên ông đưa tay đi xoa giúp cô.

Lăng Vu Đề thả tay xuống, hơi híp mắt. Động tác Phó thúc động tác lúc nhẹ lúc mạnh, rất là thoải mái.

"Chủ nhân, còn muốn rời khỏi kinh thành đi du ngoạn không?"

"Đi, sao lại không đi! Phó thúc, Phi Nguyệt quán trước hết phiền thúc chăm lo."

"Chủ nhân nói thế là sao! Đây đều là việc Phó thúc nên làm. Cũng đã mấy năm chủ nhân không có đi thăm thú nên ra ngoài du ngoạn cũng tốt. Có điều chủ nhân thật sự chỉ dẫn Diệp công tử và Du Nhan theo, thật sự ổn không?"

Lăng Vu Đề gật gù: "Chỉ dẫn theo hai người họ là được rồi, cũng không gặp nguy hiểm gì. Coi như thật sự có nguy hiểm thì có ta cùng Du Nhan cũng đã đủ để ứng phó rồi. Phó thúc không cần lo lắng."

Phó thúc nhớ tới thân thủ của Lăng Vu Đề nên cũng cảm thấy mình có điểm lo lắng không đâu. Ông lập tức cười gật đầu: "Ừm, được."

Bình luận

Truyện đang đọc