Edit: Aya Shinta
"Không có gì, không cầm cảm ơn! Đổi lại là ai ta đều sẽ cứu." Lăng Vu Đề dửng dưng như không khoát khoát tay.
"Nếu đối phương là kẻ xấu xí thì sao?" Nghe Lăng Vu Đề nói thế, Diệp Thần Lạc nhanh mồm nhanh miệng hỏi. Chỉ là cái chớp mắt tiếp theo, hắn liền hối hận!
Chỉ tiếc rằng lời đã nói như nước đổ đi, đã ra khỏi miệng thì không thể thu lại!
Lăng Vu Đề hơi sửng sốt, cô lập tức mở mắt cười nói với Diệp Thần Lạc: "A ~ lúc đó khi nhìn thấy Tiểu Lạc, không phải rất xấu sao, ta vẫn cứu mà."
Diệp Thần Lạc đối mặt với Lăng Vu Đề, ý trêu đùa trong mắt cô khiến sắc mặt vốn hơi lạnh lẽo của hắn thoáng chốc ấm lên, ánh mắt hắn lóe lên một cái.
Hình... hình như đúng theo lời Lăng Vu Đề nói, lúc đó hắn rất xấu...
Cho nên Lăng Vu Đề cũng không phải là vì tướng mạo của hắn? Nên những lời nam hầu Phong nhi kia, hắn cũng không thể tin hoàn toàn được có đúng hay không?
Lăng Vu Đề không biết mình nói câu nào hợp ý Diệp Thần Lạc mà hắn lại thêm cho cô mười lăm điểm hảo cảm.
Cũng khá tốt, vừa rồi trừ mười, giờ thêm mười lăm, bốn mươi lăm điểm hảo cảm.
Diệp Thần Lạc nháy mắt, suy nghĩ một chút: "Chuyện đó... Vẫn phải cảm tạ Tiểu Vu tỷ tỷ đã cứu ta! Chờ ta tìm được người nhà, nhất định sẽ báo đáp Tiểu Vu tỷ tỷ thật tốt!"
Lăng Vu Đề hơi giương mày, nhìn vẻ mặt của Diệp Thần Lạc. Hắn đứng cách Lăng Vu Đề không xa, dáng vẻ hơi mất tự nhiên.
"Báo đáp thật tốt? Báo đáp thế nào đây?"
Lăng Vu Đề nhếch miệng, lộ ra nụ cười có chút xấu xa. Sao cô có cảm giác rằng mình đang đùa giỡn con trai nhà lành thế này?
Ách... Diệp Thần Lạc không biết trả lời thế nào.
Báo đáp ra sao? Hẵn nghĩ rằng tìm được người nhà rồi để người nhà báo đáp!
"Chính là để người nhà ta tới báo đáp tỷ..."
Thực ra hắn muốn nói rằng sẽ lấy số tiền lớn để tạ ơn, nhưng lại lo là trong nhà mình không có tiền. Thế nên...
Mới bắt đầu thì Lăng Vu Đề đã hiểu ý tứ trong lời Diệp Thần Lạc, đơn giản là sợ cô sẽ bắt hắn bán mình hoặc bán nghệ gì đấy. Nên mới phải tìm người nhà rồi mới báo đáp cô.
Trong ký ức của nguyên thân cũng thế này này, dù sao chuyện nguyên thân cứu hắn cũng chỉ đơn giản là vì vừa ý với bộ mặt kia. Nàng ta cho rằng nếu mà hắn vào Phi Nguyệt quán, nhất định sẽ rất được hoan nghênh.
"Được, chờ ngươi khôi phục trí nhớ rồi nói sau. Sao thế? Ngươi khôi phục trí nhớ rồi à?" Lăng Vu Đề rời khỏi ghế, hơi ngạc nhiên hỏi Diệp Thần Lạc.
Nếu nói Diệp Thần Lạc đã khôi phục ký ức thì cũng không đúng! Hôm qua cô mới chẩn mạch cho hắn, độc tố vẫn còn ngoan ngoãn ở trong cơ thể hắn mà!
"Không có." Bé ngoan Diệp Thần Lạc lắc đầu, hắn rất muốn khôi phục trí nhớ! Nhưng một tháng qua đi rồi, hắn lại không nhớ ra gì cả.
"Chuyện này... Tiểu Vy tỷ tỷ."
"Hả?"
Diệp Thần Lạc hơi ngượng nghịu nhìn nhìn Lăng Vu Đề, sau khi do dự một lát, hắn mới bước chân tới gần cô đôi chút.
"Tiểu Vu tỷ tỷ có thể giúp ta tìm người nhà, hoặc xem thử có ai đang tìm người thân hay không?" Hắn nghe Phong nhi nói rằng Lăng Vu Đề là người rất có bản lĩnh nên mới thẳng thắn nhờ Lăng Vu Đề giúp hắn tìm người nhà.
Ơ, đâu có ngốc! Còn biết tìm cô hỗ trợ!
Lăng Vu Đề hơi nhăn mày, sao cô không có nghĩ đến việc giúp Diệp Thần Lạc tìm người nhà?
Có điều... Sau khi giúp hắn tìm được người nhà, vậy chẳng lẽ phải đưa hắn về hay sao? Vậy tăng độ hảo cảm còn thuận lợi được không đây?
"Việc này à... Để ta sai người đi tra, Tiểu Lạc cũng không cần phải gấp gáp, dù sao cũng ở đây được một tháng rồi."
Nhận được hứa hẹn của Lăng Vu Đề, Diệp Thần Lạc lại thêm năm điểm hảo cảm cho Lăng Vu Đề.
Chậc chậc ~ nửa tháng không tăng hảo cảm, một lần này lên đến năm mươi điểm cũng thật là...
"Được rồi, nếu không còn chuyện gì thì Tiểu Lạc về phòng trước đi." Nói xong, Lăng Vu Đề ngáp một cái. Chẳng còn cách nào, cho dù cô không muốn nhưng thỉnh thoảng vẫn phải thức đêm.
Thấy Lăng Vu Đề lộ ra vẻ mệt mỏi, Diệp Thần Lạc vốn còn muốn hỏi cô đôi điều lại hơi do dự, cuối cùng hắn gật đầu rời khỏi phòng Lăng Vu Đề.
Lúc này Lăng Vu Đề mới rời ghế lên giường nằm: "Phách." Cô chỉ nhẹ nhàng như nỉ non lên tiếng, một bóng người màu đen quỷ mị hiện ra.
"Chủ nhân." Nữ nhân mặc áo đen là Phách một mực cung kính quỳ dưới đất.
"Đi thăm dò thân thế của Diệp Thần Lạc." Nếu không phải là Diệp Thần Lạc tới nhờ vả cô, cô còn không nghĩ tới việc điều tra rõ ràng thân phận của hắn đâu!
Phách đáp một tiếng "vâng" rồi lách người một cái, biến mất không còn tăm hơi.
Lăng Vu Đề trở mình nhắm mắt, khóe miệng cong cong thành một nụ cười tự tin.
Thân thể này dù chỉ là người qua đường, nhưng ngoài việc là người qua đường trong tiểu thuyết thì nàng ta vẫn có một thân phận không đơn giản!
Thế giới tiểu thuyết này là một quyển sủng văn tương đối nhẹ nhàng, nhưng sau lưng sủng văn vẫn là một thế giới độc lập mà.
Thiên hạ thống nhất, giang hồ và triều đình nước sông không phạm nước giếng.
Giang hồ - -
Mười lăm năm trước, ma giáo đệ nhất giang hồ Phi Nguyệt giáo bị giang hồ các phái hợp sức tiêu diệt, cuối cùng biến mất.
Trên thực tế, Phi Nguyệt giáo cũng không có biến mất mà chỉ lùi vào trong tối.
Lăng Vu Đề chính là giáo chủ đương nhiệm của Phi Nguyệt giáo. Nàng là con gái của giáo chủ tiền nhiệm, chỉ là nàng không thích giết chóc tranh cướp nên đã mở một tiểu quan quán ở kinh thành, không có tiếng tăm gì.
Nhưng không có tiếng tăm, không có nghĩa nàng chỉ là một bà chủ của một tiểu quan quán bình thường mà thôi.
Trong ký ức, sau khi Diệp Thần Lạc mất tích, căn bản là nguyên thân không thèm để ý đến hắn nên không có đi tìm người.
Nếu nguyên thân muốn tìm thì vẫn có thể tìm được Diệp Thần Lạc.
Cơn buồn ngủ ập đến, Lăng Vu Đề dần chìm vào mộng đẹp.
Mà trong một phòng cách phòng Lăng Vu Đề không xa, Diệp Thần Lạc ngồi bên cửa sổ nhìn ra ngoài.
Phi Nguyệt quán xây ở vị trí có thể nhìn thấy hồ Xuyên Vân của Kinh thành từ bên cửa sổ.
Ở tầng năm của Phi Nguyệt quán nhìn ra hồ, có thể nhìn thấy phong cảnh đặc biệt đẹp.
Tiết trời hôm nay rất tốt, có không ít người đi chơi hồ. Loáng thoáng nghe được tiếng cười đùa từ trên du thuyền.
Vừa nãy hắn đi tìm Lăng Vu Đề, ngoài việc muốn nhờ Lăng Vu Đề tìm người nhà giúp mình, cũng là muốn hỏi nguyên nhân Lăng Vu Đề cứu mình.
Thấy ý tứ của Lăng Vu Đề, hình như là từ thiện tâm nên mới cứu hắn.
Nhưng sao hắn cứ cảm thấy việc Lăng Vu Đề đối xử tốt với mình lại mang theo một mục đích nào đấy?
Trong đầu lại hiện ra dáng hình của Lăng Vu Đề, cảnh xuân sống động... Diệp Thần Lạc lập tức đỏ mặt.
Hắn bỗng nhiên lắc đầu. Không được không được, hắn không thể để cảnh tượng thế này trong đầu mình được, thật là không phải!
Đều do Phong nhi nói lung tung trước mặt hắn, khiến hắn cũng suy nghĩ lung tung theo!
Đưa tay che lại lồng ngực đang đập rộn ràng, Diệp Thần Lạc thấy mình có chút miệng đắng lưỡi khô.