Edit: Aya Shinta
Trời bên ngoài lúc này vẫn còn mờ mịt, đặc biệt tối tăm.
Rụt cổ một cái, Lăng Vu Đề lắc đầu rồi bĩu môi, tỏ vẻ không vui: "Vũ Trúc, lạnh quá đi! Ta không muốn rời giường!"
Vũ Trúc bất đắc dĩ nhìn Lăng Vu Đề: "Cô nương ngài quên rồi sao? Hôm nay ngài phải cùng chủ nhân đi tham gia hội săn bắn mùa đông đấy!"
"Hội săn bắn mùa đông gì nhỉ?! Ta không..." Lời còn chưa nói hết, ý thức của Lăng Vu Đề đã tỉnh táo một chút.
Hội săn bắn mùa đông?!
Trước đó vài ngày, bởi vì Hoa Giác có việc đột xuất cần rời khỏi kinh thành, thế nên dẫn đến việc y không có cách nào cùng Đoan Mộc Thanh Duyệt đi tham gia hội săn bắn mùa đông.
Lăng Vu Đề đi theo bên người Hoa Giác nửa năm, tuy không có học được y thuật cao siêu.
Nhưng dưới dụng ý của Hoa Giác, cô đã học được không ít y thuật nhằm vào thân thể Đoan Mộc Thanh Duyệt.
Thế nên việc chăm sóc Đoan Mộc Thanh Duyệt, thêm vào thuốc Hoa Giác đã chuẩn bị thì đúng là không có vấn đề!
Vậy nên, Hoa Giác đã đưa ra đề nghị với Đoan Mộc Thanh Duyệt rằng nên dẫn theo Lăng Vu Đề đi tham gia hội săn bắn mùa đông.
Đoan Mộc Thanh Duyệt đồng ý.
Cô trợn mắt nhìn Vũ Trúc: "Tham gia hội săn bắn mùa đông là ngày hôm nay sao?!"
Vũ Trúc gật đầu: "Đúng vậy, do đó cô nương ngài cũng dậy nhanh đi! Không nên để chủ nhân chờ!"
Cô đưa tay gãi gãi tóc của mình, cuối cùng vẫn bất đắc dĩ bò khỏi giường.
Giữa mùa đông mà rời khỏi ổ chăn ấm áp đúng là một chuyện, vô cùng, vô cùng, vô cùng khó khăn được chứ!!!
Lăng Vu Đề giở chăn nhưng đột nhiên che đầu của mình lại, sau một khắc, cô xốc chăn lên và lớn tiếng thở dài một hơi, sau đó mới bò dậy.
Quên đi, ngủ thôi mà, lúc nào chẳng được! Có thể tiếp cận Đoan Mộc Thanh Duyệt mới là quan trọng nhất!
Dù sao, Đoan Mộc Thanh Duyệt không thể so với những nam phụ khác, cô có thể bỏ ra thời gian thật dài đi công lược cũng không có vấn đề gì.
Nhưng đối với Đoan Mộc Thanh Duyệt, cô thì có thời gian đấy, nhưng hắn lại không có đâu!
Thế nên, cô tuyệt đối không thể bỏ qua cơ hội có thể tiếp cận Đoan Mộc Thanh Duyệt ở lần này, tuy rằng...
Hội săn bắn mùa đông sẽ là nơi nam nữ chủ tình cờ gặp gỡ, cũng là nơi đầu tiên Đoan Mộc Thanh Duyệt nhìn thấy nữ chủ.
Mặc dù hắn không thích nữ chủ ngay lập tức, thế nhưng bởi vì nữ chủ bình tĩnh xử lý khi hắn phát bệnh thì hắn có mấy phần quan tâm đối với nàng.
Thực ra Lăng Vu Đề có chút bận tâm đến việc cô sẽ bị Lăng Mộ Lam nhận ra, có điều cô quyết định rồi, vốn đã xấu xí, cô mang theo khăn che mặt thì hẳn là không bị nhận ra đúng chứ?
Mặc dù không quá chắc chắn, thế nhưng vì Đoan Mộc Thanh Duyệt, bất luận thế nào thì cô cũng phải đi hội săn bắn!
Để tiện hoạt động, Lăng Vu Đề đặc biệt mặc một bộ y phục cưỡi ngựa màu xanh ngọc.
Bởi vì khí trời lạnh, thế nên Lăng Vu Đề khoác một cái áo choàng màu xanh ngọc ở bên ngoài.
Tóc thì để Vũ Trúc giúp cô cột cao thành đuôi ngựa.
Vũ Trúc làm cho cô rất nhiều tấm khăn che mặt, Lăng Vu Đề đeo một tấm có cùng màu với xiêm y.
Nhìn mình trong gương, vì trang phục mà có vẻ già dặn, tấm khăn che khuất hơn phân nửa khuôn mặt, mái bằng che đi vầng trán của cô.
Ở trong phủ Tả tướng nửa năm, vóc dáng cô cao thêm không ít, cô vốn thấp hơn Vũ Trúc nửa cái đầu, hiện tại cao hơn Vũ Trúc một chút.
Trước đây thì thân thể này cũng phải mét năm mươi tám, hiện tại đã hơn mét sáu!
Thế nên, trừ phi là người đặc biệt quen thuộc với cô, mới có thể thông qua đôi mắt mà nhận ra cô được!
Lo lắng sẽ khiến Đoan Mộc Thanh Duyệt chờ mình, nên Lăng Vu Đề nhanh chóng ăn đồ ăn sáng rồi xách lấy cái túi thuốc mà cô đã nhờ Vũ Trúc làm cho, chạy đến Thanh Cư.
Thực ra túi thuốc cũng gần như cái balô thời hiện đại, trước đó Hoa Giác đã cho cô một hòm thuốc.
Chỉ là Lăng Vu Đề cảm thấy hòm thuốc quá nặng, nên đã nhờ Vũ Trúc làm giúp cô một túi thuốc.
Khoan hãy nói đến việc đeo lên thì thấy rất đẹp, hơn nữa nhẹ hơn hòm thuốc biết bao nhiêu.
Lúc đó Hoa Giác nhìn thấy, còn để Vũ Trúc cũng giúp hắn làm hai cái đại chút đây!
Lăng Vu Đề vừa đến Thanh Cư thì đã nhìn thấy Đoan Mộc Thanh Duyệt khoác áo choàng bằng lông cáo trắng, trong tay cầm một cái bếp lò đi ra.
Theo sau hắn chính là cận vệ: Mông Nguyên.
Lăng Vu Đề vội vã tiến lên nghênh tiếp: "Bái kiến Tả tướng!"
Đoan Mộc Thanh Duyệt nhàn nhạt nhìn cô một cái, khẽ ừ một tiếng rồi trực tiếp nhấc chân đi ra ngoài.
Lăng Vu Đề ngẩng đầu, bắt chuyện với Mông Nguyên một hồi, mới nhún vai cùng Mông Nguyên đi theo phía sau Đoan Mộc Thanh Duyệt.
Đoan Mộc Thanh Duyệt chịu xóc nảy không nổi, nên cũng không thể cưỡi ngựa.
Lăng Vu Đề cùng Đoan Mộc Thanh Duyệt ngồi trong xe ngựa, mà Mông Nguyên ở bên ngoài làm phu xe.
Một nhóm ba người, trước tiên đi tới cửa cung chờ xe ngựa của Hoàng đế, sau đó mới cùng Hoàng đế, những hoàng thân quốc thích, các quan lại đi hành cung săn bắn.
Dọc theo đường đi, đầu tiên Lăng Vu Đề có chút bận tâm, lo lắng cho mình sẽ bị Lăng Mộ Lam nhận ra.
Sau đó ngẫm lại, có lo lắng cũng chẳng ích gì! Cũng bị Lăng Mộ Lam nhận ra thôi, không sớm thì muộn!
Mà, cô cũng không phải sợ Lăng Mộ Lam!
Nghĩ như vậy, Lăng Vu Đề lại rất có hứng thú với hội săn bắn lần này!
Cô chưa từng học cưỡi ngựa bắn cung, nếu như có thể, cô vẫn muốn vào sân săn bắn để thăm thú một chút.
Đáng tiếc, cô phải bảo vệ Đoan Mộc Thanh Duyệt, nơi nào cũng không thể đi được!
Bởi vì cô biết, ngày mai Đoan Mộc Thanh Duyệt phát bệnh nặng.
Trong kịch tình, lúc đó Hoa Giác cũng có chuyện rời kinh thành, thế nên Đoan Mộc Thanh Duyệt cũng chỉ dẫn theo Mông Nguyên - hán tử chẳng có chút tỉ mỉ đi tham gia hội săn bắn mùa đông.
Đoạn, Đoan Mộc Thanh Duyệt phát bệnh.
Lúc đó Mông Nguyên gấp gáp không tìm được thuốc, thái y cũng bó tay toàn tập đối với thân thể Đoan Mộc Thanh Duyệt.
Cuối cùng là Lăng Mộ Lam bình tĩnh dùng kim đâm vào một huyệt vị của Đoan Mộc Thanh Duyệt, có người nói rằng huyệt vị kia có thể làm cho người rơi vào hôn mê tỉnh táo trong nháy mắt.
Đoan Mộc Thanh Duyệt tỉnh lại thì để Mông Nguyên đi lấy thuốc dự phòng để ở trong xe ngựa, lúc này mới khôi phục lại.
Lăng Vu Đề cũng không thể cho Lăng Mộ Lam cơ hội để biểu hiện, cô muốn diệt trừ tất cả khả năng sẽ khiến Đoan Mộc Thanh Duyệt thích Lăng Mộ Lam!
Cho nên cô phải canh giữ ở bên người Đoan Mộc Thanh Duyệt mọi lúc mọi nơi mới được!
Khi xe ngựa đến cửa cung thì ngừng lại.
Lăng Vu Đề hiếu kỳ vén một góc màn cửa lên mà nhìn ra ngoài ——
Cửa cung rất tráng lệ, bên ngoài có không ít xe ngựa với đủ loại kiểu dáng, trên mỗi một chiếc xe ngựa đều có ký hiệu của mỗi gia tộc.
Nói thí dụ như phủ Tả tướng của bọn họ, liền lấy một chữ "Đoan Mộc" làm ký hiệu, khiến người ta lập tức biết được người ngồi trong xe là ai!
Lăng Vu Đề chăm chú nhìn những ký hiệu kia, nhìn sang một loạt xe ngựa, cô liếc mắt đã thấy được xe ngựa của phủ Hữu tướng.
Cô còn nhìn thấy Lăng Thư Kiệt đang cưỡi ngựa đứng ở bên cạnh xe ngựa của phủ Hữu tướng, cũng là phụ thân của nguyên thân.
Một người thanh niên trẻ tuấn lãng khác đang cưỡi ngựa là ca ca ruột của Lăng Mộ Lam, Lăng Hoán Đông.
Lúc này Lăng Thư Kiệt đang cười nói chuyện cùng Lăng Hoán Đông, xem dáng vẻ Lăng Thư Kiệt thì liền biết ông cũng không có cảm thấy lo lắng hoặc là gì khác với việc Lăng Vu Đề mất tích.
Aya: Oáp~ ngủ ngon (đang trên xe buýt)