Edit: Aya Shinta
Tịch Tử Thu cảm ứng được độ hảo cảm của Lăng Vu Đề đối với anh từ không, trực tiếp trừ tới âm năm mươi điểm!
Tịch Tử Thu:......
Nhìn thấy hận ý không có cách nào che giấu được trong đôi mắt của Lăng Vu Đề, đối với việc công lược Lăng Vu Đề, thêm đầy độ hảo cảm của cô thế nào, Tịch Tử Thu có chút đau đầu......
Lúc này đã có không ít người trong sảnh lớn, cảnh sát cũng đã chạy tới.
Lăng Vu Đề thấy cảnh sát đến, vội vã gạt phăng tay Tịch Tử Thu đi, cầu cứu cảnh sát: "Người này giết anh trai tôi, làm ơn bắt anh ta, trả lại cho anh tôi một công đạo!"
Hai tên cảnh sát ăn mặc đồng phục thấy gương mặt không cảm xúc của Tịch Tử Thu, ngẩn người một chút.
Bọn họ nhận ra quân hàm trên quân trang kia, vậy mà là bốn sao Thượng tướng!
Toàn quốc, không tới mười người nắm được quân hàm này, mà trẻ tuổi như vậy, chỉ có phủ nhị công tử Tịch Tử Thu của nhà Tổng thống!
Cảnh sát khá là lớn tuổi đã từng thấy Tịch Tử Thu từ xa, cho nên cực có nhãn lực mà nhận ra anh: "Ha ha ~ hóa ra là Tịch tướng quân! Nếu Tịch tướng quân tự tay giết, vậy thì nhất định người này là kẻ đáng chết!"
Ngữ khí nịnh bợ một đường của ông ta, Tịch Tử Thu không hề bị lay động.
Mấy người xem náo nhiệt ở một bên đều hơi giật mình đôi chút, không nghĩ tới người này đúng là Tịch Tử Thu được xưng là tên giết người không chớp mắt!
Lăng Vu Đề không dám tin tưởng nhìn người cảnh sát kia, còn chưa mở lời kêu oan thì cảnh sát đã nhìn về phía cô: "Cô đã là em gái của người chết, hậu sự của cậu ta do cô thu xếp."
Nói xong, ông ta lại cúi đầu khom lưng với Tịch Tử Thu: "Tịch tướng quân, nơi này không còn chuyện gì đối với chúng tôi, vậy chúng tôi, đi trước?"
"Ừm." Tịch Tử Thu khẽ gật đầu một cái, một chữ quý như vàng.
"Các người không thể đi!" Lúc này Lăng Vu Đề mới phản ứng được, vội vã muốn đuổi theo, rồi lại bị Tịch Tử Thu không chút để ý cánh tay ngăn lại.
Mọi người lo rằng súng trong tay Tịch Tử Thu sẽ cướp cò, ào ào tản ra.
Ông chủ của ca vũ thính Lợi Á cũng chuẩn bị rời đi, chỉ là..."Ai là ông chủ?" Tịch Tử Thu nhẹ nhàng mở miệng.
Ông chủ Từ Lương An run như cầu sấy đi ra từ trong góc, không phải lá gan ông ta quá nhỏ, Ca vũ thính Lợi Á đứng thứ nhất, thứ hai trong Đô Thành, đại nhân vật gì mà ông ta chưa từng gặp cơ chứ!
Cho dù có gặp Tổng thống Tịch Chí Cường, nhiều lắm cũng chỉ là phát run trong lòng, nhưng khí thế của Tịch Tử Thu này quá mạnh mẽ! Quả thực không phải ông nhát gan...
"Tịch tướng quân... Tôi chính là ông chủ của nơi này..."
Tịch Tử Thu nhàn nhạt liếc mắt nhìn ông ta, sau đó mở miệng: "Tôi muốn dẫn cô ấy đi, ông có ý kiến gì hay không?"
Cô ấy, đương nhiên chính là Lăng Vu Đề.
Lăng Vu Đề không tránh thoát khỏi tay Tịch Tử Thu được, chỉ có thể nhìn về phía ông chủ Từ ——
Ông chủ Từ cảm thấy chắc chắn là Lăng Vu Đề đắc tội với Tịch Tử Thu rồi, bằng không sao Tịch Tử Thu lại nổ súng giết chết anh trai cô, hiện tại còn muốn dẫn cô đi!
Tịch Tử Thu đấy! Từ Lương An ông không trêu chọc nổi!
"Ha, ha ha ~ đương nhiên không có ý kiến, hoàn toàn không có ý kiến!" Ông chủ Từ cúi đầu khom lưng, còn kém nước quỳ xuống dưới chân Tịch Tử Thu.
Lăng Vu Đề vừa chìm đắm trong nỗi thống khổ khi anh trai bị giết hại, cũng chưa kịp phản ứng xem Tịch tướng quân là ai?
Hiện tại thấy ông chủ Từ bày ra cái dáng vẻ như vậy, cô cũng không ngu ngốc, biết rằng ngya cả ông chủ Từ cũng sợ hãi sĩ quan này. Cô bông xuôi dừng giãy dụa, sau đó tùy ý để Tịch Tử Thu kéo cô rời khỏi Ca vũ thính Lợi Á...
Ngồi trên xe, Lăng Vu Đề nhàn nhạt mở miệng: "Nếu như trong lòng anh còn tồn một tia lương thiện, chờ anh giết tôi rồi liền an táng tôi với anh trai đi."
Tịch Tử Thu đang lái xe thì ngẩn người, nghiêng đầu nhìn cô
Trên gương mặt của cô gái còn có lưu lại vết máu cùng nước mắt đã khô cạn, ánh mắt của cô thấm đẫm tuyệt vọng, đờ đẫn nhìn về phía trước.
Một hồi lâu, anh mới lạnh lùng mở miệng: "Tôi sẽ không giết cô." Mục đích anh đến đây chính là vì muốn công lược cô, đưa cô về Vị Diện Hiệp Hội, làm sao có khả năng giết cô đây!
Lăng Vu Đề không nói gì, trong lòng lại nghĩ rằng nếu hắn ta không giết cô, vậy cô liền tự sát đi!
Dẫu sao thì cô sống cũng chỉ bởi vì vì phụ thân trước khi lâm chung đã giao phó. Bây giờ anh trai chết rồi, cô cũng không còn lý do để sống tiếp...
Tịch Tử Thu biết ý nghĩ của cô, chỉ là không biết nên nói gì, anh vốn là một người kiệm lời ít nói.
Âm năm mươi điểm hảo cảm, coi như anh không phải công lược giả chuyên nghiệp thì cũng biết rằng lúc này Lăng Vu Đề hận anh! Cho nên, anh nói gì cũng là vô dụng ——
Phủ Tổng thống.
Tịch Tử Thu lái xe vào trong sân, sau đó ngừng lại.
Có phủ binh đến mở cửa xe cho Tịch Tử Thu, tuy bất ngờ về việc tại sao Tịch Tử Thu lại đột nhiên trở về, nhưng không có lắm miệng đi hỏi.
Tịch Tử Thu đi tới vị trí kế bên ghế lái, tự mình mở cửa cho Lăng Vu Đề, sau đó ra hiệu cho cô xuống xe.
Lăng Vu Đề ngồi ở đó không nhúc nhích, cô không muốn để ý tới kẻ đã giết chết anh trai cô một chút nào!
Tịch Tử Thu:...
Phủ binh nào đó:... Đến cùng là ai lớn gan, lại dám không để ý tới tướng quân nhà bọn họ thế này?!
Hít một hơi, Tịch Tử Thu tự nói với mình, cô không phải cấp dưới ở Vị Diện Hiệp Hội của anh, là người quyết định muốn kết hôn, cho nên cần bao dung nhiều hơn——
"Anh làm gì thế ——" Lăng Vu Đề kinh ngạc thốt lên một tiếng, giương mắt trừng người đàn ông đang ôm cô ra khỏi xe.
Tịch Tử Thu không lên tiếng, bởi vì anh thực sự không biết nên nói gì cả! Cho nên anh quyết định tạm thời giữ yên lặng là được rồi.
Lăng Vu Đề bị ôm vào gần biệt thự Tổng Thống xa hoa, sau đó nhìn thấy người đàn ông cô luôn mong nhớ...
"Tịch đại thiếu?!"
Tịch Tử Hạ vừa đi xuống từ trên lầu thì đã nhìn thấy cô gái có hút quen mặt đang bị Tịch Tử Thu ôm vào trong ngực.
Nghe thấy Lăng Vu Đề gọi mình, Tịch Tử Hạ mới nhận ra được cô: "Lăng tiểu thư? Sao cô... Tử thu, sao lại đột nhiên trở về?" Còn dẫn theo một vũ nữ trở về.
ÁNh mắt Tịch Tử Thu vẫn lạnh lùng, không để ý đến người anh trai hay lằng nhằng Tịch Tử Hạ này, chỉ ôm Lăng Vu Đề, trực tiếp nhấc chân lên lầu.
"Ai —— tôi nói này Tịch Tử Thu, trong mắt cậu có còn người anh trai là tôi hay không?!"
Tịch Tử Hạ có chút bất mãn chất vấn Tịch Tử Thu, khiến cho Lăng Vu Đề vốn đang chuẩn bị cầu cứu Tịch Tử Hạ phải sửng sốt.
Tịch Tử Hạ, vậy mà là anh trai của kẻ đã giết anh cô...
Lần này, đúng là cô đã biết được thân phận của Tịch Tử Thu, con trai út của Tổng Thống, nhị thiếu của Tịch gia! Tướng quân tuổi trẻ tài cao, mới có hai mươi lăm tuổi mà đã được phong quân hàm cấp bậc thượng tướng.
ANh ta là anh em song sinh của Tịch Tử Hạ, tên là Tịch Tử Thu!
Cô giương mắt gương mặt không chút cảm xúc của Tịch Tử Thu, nếu so sánh với Tịch Tử Hạ tuấn mỹ phi phàm mà nói, anh nhiều lắm chỉ có thể coi là thanh tú, không giống với Tịch Tử Hạ da thịt trắng nõn, làn da của anh thiên về màu rám.
Rõ ràng là sinh đôi, nhưng hai người lại không giống nhau một chút nào như, tính cách cũng không giống được nửa phần!
Trong khi Lăng Vu Đề xuất thần, Tịch Tử Thu đã đưa cô vào trong phòng tắm của phòng mình, sau đó đứng ở đó nhìn cô: "Tắm rửa sạch sẽ." Nói xong, liền xoay người ra phòng tắm.
Aya: Tranh thủ edit trong khi học tin. Quả thực phòng tin học là tiệm net miễn phí:)))))
Hôm qua có vẻ là một ngày không may mắn với Aya, bắt nguồn từ một cọng hành.
Đang nhặt hành thì con Hà trống cao nhồng tới mổ mất một cọng hành.
Con bà mày, không ăn thì giật làm chi, muốn tau luộc mày à???
Thế rồi khi mình đang tính chạy lại nhặt cọng hành đang cô đơn lẻ loi nằm trơ trọi trên đất, thì ba Aya đi ngang qua.
Ồ, và rồi Aya thốt lên một tiếng "Ba ơi, cọng hành...", thì ba khẽ quay đầu lại nhìn Aya, rồi quay đầu xuống nhìn cọng hành ấy.
Chân ba thì đạp nát cọng hành, ngay và luôn ấy.