CÔNG LƯỢC NAM PHỤ

Edit: Aya Shinta

Thỉnh thoảng cũng sẽ báo cho nàng một vài tin tức tình báo.

Mặc dù cô không nhất định phải cần chỗ dựa, thế nhưng chỗ dựa mà ~ ai cũng đâu có ngại nhiều! Có hoàng đế làm chỗ dựa là việc không thể tốt hơn.

Nếu không sai sót thì chỉ cần nửa năm, Lương Diệc Xuân sẽ đăng cơ xưng đế! Không biết cô còn cần ở lại thế giới này bao lâu nên đương nhiên cần tạo quan hệ với Lương Diệc Xuân rồi.

"À không, ai nói ta muốn làm phụ tá cho Tứ hoàng nữ phế vật đó?!" Mộc Du Nhan vô cùng kích động bật dậy khỏi ghế phản bác.

Chỉ là nàng ấy có chút tẻ nhạt nên mới phải dịch dung mai danh tới chỗ Lương Diệc Tuyên làm phụ tá.

"Phế vật?" Trong kịch tình, Tứ hoàng nữ là người có hi vọng tranh đế! Tuy cuối cùng thua nhưng cũng không thể nói rằng nàng ta là một phế vật đâu nhỉ?

"Sao không phải là phế vật? Một kẻ bụng dạ hẹp hòi thù dai, không nhớ ân tình có thể làm chuyện lớn tới đâu? Hôm sau sau khi cô rời đi, nàng ta còn tuyên bố rằng sau khi lên ngôi vị hoàng đế, việc đầu tiên nàng ta làm chính là đóng cửa Phi Nguyệt quán! Người như vậy mà leo lên ngôi đế thì chính là đại họa của thiên hạ này!"

Vì Lương Diệc Tuyên chỉ là pháo thí, trong tiểu thuyết cũng không đề cập nhiều nên Lăng Vu Đề cũng không biết nàng ta rốt cuộc là dạng người gì.

Nghe Mộc Du Nhan nói thế, cô gật đầu tán thành. Nếu Lăng Vu Đề là người như vậy, xác thực là một phế vật không có thành tựu!

"Cô làm phụ tá cho loại như vậy, cũng thực sự làm khó cô rồi."

Mộc Du Nhan bĩu môi: "Ta nào biết nàng ta kém coi đến cỡ đó! Chơi thêm mấy ngày nữa, ta trực tiếp đổi hình dáng rời đi." Đúng lúc nàng cũng chán cái mặt nạ này rồi.

Lăng Vu Đề không nói gì, Mộc Du Nhan thích chơi bời, dù nàng ấy là thuộc hạ của nguyên thân nhưng nguyên thân cũng không có quản nhiều.

Có lẽ là vì ôm lòng áy náy với mẫu thân nàng ấy đi.

Mẫu thân Mộc Du Nhan cũng là người Phi Nguyệt giáo, cùng cấp bậc với Phó thúc. Nhưng vào mười lăm năm trước, bà ấy vì cứu nguyên thân mà chết.

Từ đây, Mộc Du Nhan trạc tuổi nguyên thân trở thành cô nhi - -

Sau khi Diệp Thần Lạc trở về phòng, hắn an vị trên giường mềm, ngồi đờ người ra.

"Công tử không vui à? Sao thế?" Phong nhi rót cho Diệp Thần Lạc một chén nước, nhét vào tay hắn rồi hơi tò mò dò hỏi.

"Không có." Diệp Thần Lạc nhẹ giọng trả lời Phong nhi, tiếp đó trầm mặc.

Diệp Thần Lạc cũng không phải là kẻ nhiều lời, Phong nhi hầu hạ hắn được hơn một tháng nên cũng hiểu rõ tính cách hắn.

Thấy Diệp Thần Lạc lại đang ngẩn người, Phong nhi tự mình lẩm bẩm: "Hôm nay chủ nhân dẫn công tử đi du hồ, còn tự thân xuống bếp nấu ăn cho công tử! Đây chính là vinh hạnh chưa ai nhận được đó! Bây giờ xem ra chủ nhân càng lúc càng để bụng về công tử."

Nghe thấy lời Phong nhi nói, đầu óc Diệp Thần Lạc vốn đã loạn nay còn loạn hơn.

Trong đầu hắn đều là mấy câu của Phỉ Nhiên. Hắn, hắn không có được sủng mà kiêu, cũng không có đề mình lên quá cao nên tại sao Phỉ Nhiên lại nói với hắn như vậy?

Hắn còn chưa hề nghĩ đến một ngày Lăng Vu Đề sẽ ghét bỏ hắn. nếu Lăng Vu Đề ghét hắn thật, vậy hắn nên làm gì đây?

Hắn cau mày thật chặt, mờ mịt xoắn xuýt tràn trong ánh mắt.

Đến cùng thì hắn nên làm sao?! Diệp Thần Lạc không biết...

Đột nhiên cảm thấy mí mắt càng lúc càng nặng nề, Phong nhi ở trước mắt phân thành nhiều hình bóng, chồng lặp lên nhau, đến khi trước mắt đen kịt một màu...

Chén trà rơi xuống sàn, loảng xoảng một tiếng, nát tan...

"Công tử, công tử sao thế này?!" Phong nhi cả vội lay lay Diệp Thần Lạc ngã trên giường bất tỉnh nhân sự.

Diệp Thần Lạc hai mắt nhắm nghiền, không giống như đang ngủ!

Phong nhi vội vã chạy ra khỏi phòng, tới thư phòng của Lăng Vu Đề - -

"Trời ơi không nhắc đến Lương Diệc Tuyên kia nữa! Để ta gặp nam nhân nhà cô được không? Hôm nay còn chưa có cơ hội nói chuyện đây này!" Mộc Du Nhan khoát tay một cái, tới bên cạnh Lăng Vu Đề, cúi người kéo tay cô lung lay.

"Được được, ta để cô gặp là được..."

"Cốc cốc - - chủ nhân, không hay rồi! Diệp công tử té xỉu!" Tiếng kêu gấp gáp của Phong nhi truyền từ ngoài thư phòng vào, Lăng Vu Đề bật người đứng dậy, không để ý đến Mộc Du Nhan đang mờ mịt mà vội vàng rời khỏi thư phòng.

Mộc Du Nhan kinh ngạc tròn mắt, đây là lần đầu nàng thấy Lăng Vu Đề thất thố đến thế này! Đến tột cùng thì Diệp công tử kia có gì đặc biệt mới có thể khiến Lăng Vu Đề đối xử đặc biệt đây?!

Xuất phát từ lòng hiếu kỳ, Mộc Du Nhan bước chân đi theo sau Lăng Vu Đề, chuẩn bị tự mình đi xem Diệp công tử lợi hại kia!

Lăng Vu Đề vừa trở về phòng thì đã thấy Diệp Thần Lạc nằm nghiêng trên giường mềm, hai mắt đóng chặt.

Trong nháy mắt, tim cô đập thật nhanh, lần đầu tiên cô thấy căng thẳng thế này. Bất kể trong kịch tình hay trong ký ức thì Diệp Thần Lạc chưa từng té xỉu như vậy!

Trong lòng cô chỉ có một ý nghĩ, vậy chắc chắn là ngỏm củ tỏi rồi!

Cô sải chân tới trước giường rồi cúi người bắt mạch cho Diệp Thần Lạc.

Cô nhíu mày, có chút khó khăn với mạch tượng của Diệp Thần Lạc lúc này. Mạch tượng của Diệp Thần Lạc hỗn loạn, độc tố vốn đang lẳng lặng nằm trong cơ thể hắn bắt đầu chạy tán loạn, đồng thời đích đến là đại não!

Thầm than một tiếng gay go, cô vội lấy một cái bình nhỏ ra khỏi vách ngầm rồi đổ một viên thuốc màu đỏ to bằng ngón tay út ra.

Tách miệng Diệp Thần Lạc rồi bỏ thuốc vào, thuốc vừa vào miệng đã tan, theo nước bọt chảy vào cổ họng.

Lăng Vu Đề quay đầu nhìn thoáng qua Mộc Du Nhan đang đứng một bên: "Cô ra ngoài trước đi."

Mộc Du Nhan gật đầu, thầm nghĩ vẫn nên chờ mấy ngày rồi trở lại là được.

Tuy nàng ham chơi nhưng cũng không phải là kẻ không biết chừng mực. Người hiểu rõ Lăng Vu Đề nhất trên đời này, ngoài Phó thúc thì chính là Mộc Du Nhan.

Lúc xoay người ra khỏi phòng, Mộc Du Nhan còn cẩn thận khép cửa lại.

Lăng Vu Đề ôm ngang người Diệp Thần Lạc, đỡ hắn ngồi trên giường xoay lưng về phía mình. Tiếp đó cô cũng xếp bằng ngồi trên đó, bắt đầu vận công bức độc cho Diệp Thần Lạc.

Độc tố xông thẳng lên đại não, nếu không ép độc ra ngoài kịp thời thì e rằng chỉ cần mấy tiếng, khi Diệp Thần Lạc tỉnh lại, phỏng chừng hắn sẽ biến thành kẻ ngốc mất!

Độc trong người Diệp Thần Lạc thích hợp chậm rãi điều dưỡng thanh trừ, nếu muốn thanh trừ trong một lần thì cũng chỉ còn cách vận công bức độc.

Viên thuốc cô vừa cho Diệp Thần Lạc uống là giải độc hoàn cô phối chế trước đó. Sau khi uống thuốc rồi điều dưỡng vài tháng, độc tố có thể thanh trừ hoàn toàn.

Điều chế thuốc từ trước cũng là để tránh hậu họa, không ngờ lần này có thể phát huy tác dụng. Cũng may mà cô đã chuẩn bị từ sớm!

Nhẹ nhàng nhắm mắt lại, tập trung chú ý vào một chỗ - -

Bình luận

Truyện đang đọc