Edit: Aya Shinta
Dù sao cô tin rằng lần này Nhược Phi Tuyết tuyệt đối sẽ không thoái mái gì!
Xem đi, đây chính là do phát lòng tốt mang đến...
Thứ như lòng tốt... Có lúc nhận lại chưa chắc sẽ là sự báo ơn tốt đẹp gì.
Đương nhiên, chúng ta vẫn nên tin rằng trên thế giới này, lòng tốt có thể được báo đáp, thế nhưng phải xem là mình phát lòng tốt với ai đã.
Loại người như Tiết Lan Hinh đây, tuyệt đối không thể phát lòng tốt!
Câu chuyện "Người nông dân và con rắn" tuyệt đối là chân lý!*
Cô được hầu hạ chải sơ lại cái đầu, sau đó mặc một cái áo choàng màu đỏ đi về cung điện của Tiết Lan Hinh--
Thời điểm Lăng Vu Đề đến, Thái hậu cùng Nhược Phi Tuyết đã ở đó, còn có các phi tần khác.
Phòng trong là tiếng gào khóc của Tiết Lan Hinh, còn có một chậu máu được bưng ra.
Bên ngoài, Thái hậu ngồi ở chủ vị, biểu tình nghiêm túc, sắc mặt khó coi.
Thái hậu vẫn biết mỗi lần Quân Kinh Vũ để phi tử thị tẩm đều sẽ sai người cho các nàng uống thuốc tránh thai.
Bà cũng không hề nói gì, dù sao con trai cũng đã trưởng thành, lại là vua của một nước, cách nghĩ của nó thế nào, người làm mẫu thân như bà nên ủng hộ.
Có điều đã có phi tử mang thai hoàng tự, đương nhiên bà cũng vui mừng.
Kết quả còn chưa mừng được mấy ngày, vậy mà đã sảy thai!
Nhược Phi Tuyết quỳ dưới đất, cúi thấp đầu không nói một lời.
Nếu lúc này nàng còn chưa biết ý tứ của Tiết Lan Hinh, vậy quả thực là kẻ ngốc!
Chỉ là điều khiến Nhược Phi Tuyết không ngờ tới chính là mình tốt với Tiết Lan Hinh như vậy. Thế tại sao nàng ta muốn liều chết hãm hại mình? Cả con của nàng ta cũng không cần!?
Cùng quỳ với Nhược Phi Tuyết còn có một cung nữ của Tiết Lan Hinh.
Lăng Vu Đề nhàn nhạt nhìn các nàng một chút, nhấc chân đi vào.
Chào Thái hậu một tiếng, sau đó nhìn vào phòng trong: "Tình hình bên trong thế nào?"
Ma ma bên người Thái hậu trả lời Lăng Vu Đề: "Thái y nói, không giữ nổi hoàng tự..."
Lăng Vu Đề liếc nhìn sắc mặt khó coi của Thái hậu, đỡ vai bà nhẹ giọng động viên: "Không sao mẫu hậu, hoàng thượng là thiên tử, nhất định phúc trạch vững chắc! Dòng dõi kéo dài!"
Có Lăng Vu Đề động viên, trong lòng Thái hậu thoải mái hơn nhiều.
Bà nghĩ thế cũng đúng, dù sao hoàng tự này cũng không phải điều con trai mình chờ mong, không còn cũng không có gì đáng tiếc.
Chỉ có điều, tàn hại hoàng tự, tội lỗi kia tuyệt đối không thể tha thứ!
Thái hậu nhìn Nhược Phi Tuyết với ánh mắt ác liệt, tuy không lập tức định tội nhưng cũng thầm phán xét nàng rồi.
Lăng Vu Đề nhìn Nhược Phi Tuyết quỳ thẳng lưng, mím môi: "Tuyết phi quỳ ở đây làm gì? Làm sai chuyện gì sao?"
"Thưa tỷ tỷ, thần thiếp cũng muốn biết bản thân đã làm sai chuyện gì!" Lúc nói chuyện, Nhược Phi Tuyết giương mắt nhìn Thái hậu, không ti không hèn.
Dưới cái nhìn của Lăng Vu Đề, Nhược Phi Tuyết là người có cốt khí.
Dưới cái nhìn của Thái hậu, đó chính là ngỗ nghịch!
Thế nên sau khi Nhược Phi Tuyết nói xong, Thái hậu trực tiếp thuận tay cầm một chén trà ném về phía Nhược Phi Tuyết --
Mắt thấy chén trà sắp văng lên đầu Nhược Phi Tuyết, Lăng Vu Đề vội vàng tiến lên, đỡ được chén trà.
Nhược Phi Tuyết hơi kinh ngạc, vậy mà Lăng Vu Đề lại cứu nàng!
Thái hậu cũng kinh ngạc: "Đề nhi, con làm cái gì vậy?! Nhanh cho ai gia xem có bị bỏng không!"
Lăng Vu Đề đặt lại chén trà lên bàn, mở ra tay cho Thái hậu xem: "Mẫu hậu đừng lo lắng, Đề nhi không sao!"
"Con cũng thật là, nếu con không đỡ được, bị bỏng thì biết làm sao?" Thái hậu trách cứ trừng Lăng Vu Đề.
Lăng Vu Đề cười cười: "Vâng vâng, đều là kẻ hậu bối con sai. Tuy Tuyết phi nên đánh, thế nhưng cũng không thể để cho mẫu hậu tự mình động thủ được!"
Thái hậu dừng lại, ngực phập phồng kịch liệt một hồi như đang giận dữ.
Có điều Lăng Vu Đề đã làm dịu cơn giận của bà lại: "Quế ma ma, lúc nãy cung nữ của Tiết Chiêu hoa cũng nói rồi, Tiết Chiêu hoa có ăn uống ở chỗ Tuyết phi. Đã vậy, tới cung điện của Tuyết phi, lục soát từ trong ra ngoài!"
"Vâng!"
Nếu Thái hậu đã nói như vậy, đương nhiên Lăng Vu Đề sẽ không nói gì.
Cô không cho Thái hậu đánh Nhược Phi Tuyết, chỉ là lo rằng sau khi Quân Kinh Vũ trở về, trông thấy Nhược Phi Tuyết bị thương thì sẽ đau lòng, lúc đó sẽ không ổn.
Bất luận Tiết Lan Hinh hãm hại Nhược Phi Tuyết vì mục đích gì, Lăng Vu Đề muốn mượn cơ hội này để Nhược Phi Tuyết rời khỏi hoàng cung.
Không phải là để trợ giúp nam nữ chủ ở bên nhau, mà là để phòng ngừa Quân Kinh Vũ yêu Nhược Phi Tuyết!
Tiết Lan Hinh bên trong còn đang dùng sức gào khóc, hình như trong miệng còn đang gào mấy câu đại loại như "Con của ta!" "Tuyết phi ngươi thật là ác độc!".
Lăng Vu Đề làm như không nghe thấy, lại nói với Thái hậu thêm mấy câu, lúc này mới nhấc chân chuẩn bị vào phòng trong --
Tử San vội vã ngăn cản Lăng Vu Đề, mặt mày đưa đám: "Nương nương, mùi máu tanh bên trong quá nặng, không thể đi vào!"
Lăng Vu Đề hơi trừng Tử San: "Bổn cung chỉ vào xem thử."
"Đề nhi, con cũng đừng đi vào." Thái hậu ỏ bên cạnh cũng nói thêm một câu.
Lăng Vu Đề quay đầu lại cười với Thái hậu: "Mẫu hậu không cần phải lo lắng, Đề nhi chỉ vào xem thôi."
Nói xong, cô liền phất tay Tử San ra, vào phòng.
Bởi vì người bắt mạch cho Tiết Lan Hinh trước đó chính là viện trưởng Thái y viện, lần này Tiết Lan Hinh xảy ra chuyện, đương nhiên cũng gọi viện trưởng Thái y viện đến.
Viện trưởng Thái y viện có thể tính là một thái y Quân Kinh Vũ tương đối tin cậy, hơn sáu mươi tuổi, có lẽ quá lao lực nên tóc cùng ria mép của ông ấy đã chuyển bạc.
Lúc này viện trưởng đang thi châm cầm máu cho Tiết Lan Hinh thi chẩn cầm máu, trên đầu đổ không ít mồ hôi.
Tiết Lan Hinh tái nhợt mặt mày, dáng vẻ thoạt nhìn rất thống khổ.
Hạ thân có bà đỡ thanh lý, máu trong bồn chính là từ nơi nào đó đi ra.
Lăng Vu Đề trực tiếp đi tới bên người Tiết Lan Hinh, giơ tay nàng ta lên, bắt đầu bắt mạch.
"Quý phi nương nương, người...?" Viện trưởng ở bên cạnh kinh ngạc nhìn Lăng Vu Đề.
Xem tư thế của Lăng Vu Đề là đang bắt mạch cho Tiết Lan Hinh!
Có điều... Chưa từng nghe nói Lăng Vu Đề biết y thuật đúng không nhỉ?!
Lăng Vu Đề buông tay Tiết Lan Hinh ra, chu miệng với viện trưởng: "Bổn cung đang học dáng vẻ làm đại phu, xem thử có thể bắt mạch hay không!"
Viện trưởng thẹn thùng một lúc rồi lắc đầu, bất đắc dĩ nói: "Kính xin Quý phi nương nương rời khỏi nội thất, đừng quấy rối."
Lăng Vu Đề ừ một tiếng, xoay người chuẩn bị rời đi.
Cánh tay lại bị người ta kéo lại, quay đầu nhìn sang thì thấy đó là Tiết Lan Hinh.
"Quý phi nương nương, xin người... làm chủ cho thần thiếp!"
Lăng Vu Đề nhíu mày: "Ngươi muốn bổn cung làm chủ cho ngươi cái gì?"
"Kẻ hại ta không còn hoàng tử... Chính là con tiện nhân Tuyết phi kia! Quý phi nương nương... Ngài nhất định phải làm chủ cho thần thiếp, làm chủ cho hoàng gia!"
Tiết Lan Hinh ăn nói thật bi thiết, nước mắt tuôn rơi như sông mùa lũ.
Lăng Vu Đề khụ một tiếng, áp chế suy nghĩ muốn bật cười của bản thân.
Cô gật gù: "Nếu đúng là Tuyết phi tàn hại hoàng tự, không chỉ bổn cung... ngay cả Thái hậu nương nương cùng Hoàng thượng sẽ không thể bỏ qua cho nàng ta! Nhưng nếu..."
Giải nghĩa:
Câu chuyện "Người nông dân và con rắn" tuyệt đối là chân lý!*
Một nông dân làm xong việc đồng áng, trông thấy một con rắn bị đông cứng nên nhặt nó lên, cẩn thận ôm vào trong lòng, dùng thân thể ấm áp để sưởi ấm nó.
Con rắn kia dần tỉnh lại, sau khi tỉnh hoàn toàn, với tốc độ sét đánh, nó dùng nanh độc sắc nhọn của mình cắn ân nhân một cái, khiến cho người nông dân bị thương trí mạng.
Lúc sắp chết, người nông dân đau đớn nói rằng: "Ta thương hại kẻ ác, không phân rõ tốt xấu, kết quả hại bản thân. Gặp phải ác báo như vậy, ta thực đáng đời!"