Lăng Vu Đề ừ một tiếng, lúc này hạ nhân đều đã lui xuống, trong phòng chỉ có hai người Lăng Vu Đề cùng Tịch Tử Thu.
Do dự một phen, Lăng Vu Đề mở miệng nói: "Đứa nhỏ này, muốn giữ không?"
Tịch Tử Thu hiểu ý của Lăng Vu Đề, hắn biết nếu muốn giữ đứa bé lại thì liền đồng nghĩa với việc bọn họ phải lưu tại thế giới này thời gian càng lâu hơn.
Dù không biết sóng điện não của mình còn bị phân tán thành bao nhiêu phần nhưng Tịch Tử Thu một chút cũng không vội.
Có thể cùng Lăng Vu Đề ở bên nhau, hắn cảm thấy dù ở thế giới này cả đời đến lúc chết đi thì hắn một chút cũng không hối tiếc!
Cho nên: "Đứa bé phải giữ lại!"
Được thôi ~ nếu hội trưởng đại nhân đã lên tiếng, Lăng Vu Đề đương nhiên là nghe lời!
Nàng hưởng thụ hết tất cả thời gian có thể cùng Tịch Tử Thu ở chung ......
Bởi vì Lăng Vu Đề mang thai, cho nên Tịch Tử Thu dành càng nhiều thời gian bầu bạn bên cạnh Lăng Vu Đề.
Đương nhiên, đồng thời Tịch Tử Thu còn phải bồi dưỡng tâm phúc của mình, để hắn về sau làm người nối nghiệp của mình.
Rốt cuộc hắn không định cùng Lăng Vu Đề sinh quá nhiều hài tử, dù đứa bé này là nữ hay là nam, đều sẽ mang họ Hướng.
Họ Hướng, cho Hướng mẫu một hy vọng......
Nếu là nhi tử thì đương nhiên là không còn gì tốt hơn.
Nhi tử thì lúc bọn họ rời đi cũng có thể hơi yên tâm hơn một ít.
——
Sau khi Lăng Vu Đề mang thai, Tịch Tử Thu liền phái người gửi thư đến kinh thành thông báo cho Hướng mẫu.
Không chỉ như thế, tin tức Noãn Dương huyện chủ mang thai cũng đã lan truyền nhanh chóng, toàn bộ kinh thành đều đã biết!
Tin tức mang thai cũng không phải trong lúc vô tình bị lộ ra mà là Tịch Tử Thu cố ý làm như vậy.
Không chỉ thế, Tịch Tử Thu còn cho người truyền ra tin tức, lúc trước Noãn Dương huyện chủ hay là Nguyên vương phi ba năm không mang thai cũng không phải do Noãn Dương huyện chủ ~ mà là do Chiêm Trì Nhai không được!
Cái lời đồn này vừa phát ra lập tức liền có lời đồn khác tự động bị những dân chúng nhàm chán đó bịa đặt ra thêm.
Đó chính là —— nhi tử của Vưu trắc phi, cũng không phải con ruột của Nguyên vương gia!
Khi Tịch Tử Thu đem chuyện này nói cho Lăng Vu Đề, Lăng Vu Đề đều kinh ngạc đến mức miệng đều không khép lại được.
"Những chuyện đó...... Đều là chàng bảo người đi truyền?"
Tịch Tử Thu mặt mang ý cười, ừ một tiếng.
Mấy tháng nat, hắn cùng Lăng Vu Đề cứ trò chuyện không ngừng.
Lúc thật sự không tìm thấy chuyện để nói nữa thì Lăng Vu Đề sẽ kể với hắn vể cốt truyện của thế giới này hoặc là kể những ký ức của ký thể.
Trí nhớ của Tịch Tử Thu luôn luôn tốt đến nghịch thiên, cho nên dù Lăng Vu Đề chỉ nói qua một lần thì hắn cũng liền nhớ kỹ.
Hắn nhớ rõ Lăng Vu Đề có nói, nàng định giúp Chiêm Trì Diệc đoạt ngai vàng, còn nói nếu có cơ hội thì phải giáo huấn Chiêm Trì Nhai một chút.
Còn Vưu Dịch Uyển thì ~ nếu nàng ta không làm cái gì thì sẽ tạm tha cho nàng ta!
Cho nên Tịch Tử Thu vẫn luôn ngầm giúp Chiêm Trì Diệc, Tịch Tử Thu khôi phục ký ức bất đồng với Tống Triều Niên.
Người chỉ điểm của toàn bộ tinh tế hạ mình đi giúp Chiêm Trì Diệc bày mưu tính kế, đây quả thực chính là vinh hạnh của Chiêm Trì Diệc!
Những gì Lăng Vu Đề nói, Tịch Tử Thu đều ghi tạc trong lòng.
Cho nên hắn quyết định, phải cho Chiêm Trì Nhai một cái giáo huấn phi thường khắc cốt ghi tâm!
"Hết thảy đều có ta rồi." Những gì nàng muốn làm, ta đều giúp nàng hoàn thành!
"Được!"
Lăng Vu Đề phi thường hạnh phúc nằm ở trong lòng ngực Tịch Tử Thu, tay nàng trên cái bụng đã hơi phình to còn tay Tịch Tử Thu thì đặt ở trên mu bàn tay của Lăng Vu Đề.
——
Bụng của Lăng Vu Đề càng lúc càng lớn, thời gian lâm bồn cũng càng ngày càng gần.
Từng sinh con rất nhiều lần, cho nên Lăng Vu Đề một chút đều không khẩn trương.
Lúc nước ối vỡ là nửa đêm, ngày đó thời tiết đặc biệt không tốt, bên ngoài cuồng phong gào thét, sấm sét ầm ầm.
Lăng Vu Đề bị đau tỉnh mà Tịch Tử Thu ngủ ở bên cạnh nàng ngay lúc Lăng Vu Đề hơi nhúc nhích ngón tay đã liền tỉnh lại.
Tịch Tử Thu vội vàng từ trên giường bò lên, cho người chạy nhanh đi mời đại phu cùng bà mụ lại đây.
Tất cả đồ vật cần thiết đều được Tịch Tử Thu chuẩn bị trước, cuộc sinh được tiến hành đâu vào đấy.
Bận việc cả đêm, sáng sớm ngày hôm sau hài tử rốt cuộc sinh.
"Chúc mừng tướng quân, là vị tiểu thiếu gia!"
Trong toàn bộ quá trình Lăng Vu Đề sinh con, Tịch Tử Thu đều ở bên cạnh.
Mặc kệ người khác khuyên như thế nào thì hắn vẫn luôn nắm tay Lăng Vu Đề, không ngừng ở bên tai nàng cùng nàng nói chuyện.
Sau khi hài tử sinh ra, Tịch Tử Thu cũng đi xem Lăng Vu Đề trước.
Cho đến lúc nghe tiếng hài tử khóc, Tịch Tử Thu mới đưa tầm mắt hơi chút đặt ở trên người hài tử.
Khóe miệng mang theo ý cười: "Tốt." Là con trai, thực tốt!
Trong lúc Lăng Vu Đề mang thai điều dưỡng không tồi, cho nên lúc sinh hài tử tuy rằng chút đau nhưng vẫn cố nhịn qua được.
Lăng Vu Đề chỉ vừa nghe thấy tiếng hài tử khóc đã liền mệt quá mà ngủ thiếp đi.
Chờ lúc Lăng Vu Đề tỉnh lại, đã lại là ban đêm.
Tịch Tử Thu vẫn luôn ở bên người nàng, ở nơi mà nàng vừa mở mắt thì có thể nhìn thấy được.
Trong mắt nàng tràn đầy hạnh phúc, duỗi tay muốn sờ mặt Tịch Tử Thu.
Chỉ là vừa mới động, Tịch Tử Thu vốn dĩ đang ghé vào trên mép giường ngủ liền lập tức mở mắt.
Ánh mắt hắn thanh minh, một chút đều không giống như vừa mới tỉnh ngủ.
Nhìn thấy Lăng Vu Đề tỉnh lại, trên mặt Tịch Tử Thu nháy mắt lộ lên ý cười.
Đứng lên sờ mặt Lăng Vu Đề: "Tỉnh rồi à, có đói bụng không? Ta bảo hạ nhân mang canh gà tới cho nàng nhé!"
Lăng Vu Đề gật gật đầu, tuy rằng ngủ thật lâu nhưng là quanh thân vẫn mỏi mệt như cũ.
Hiện tại nàng một chút đều không muốn nói chuyện, cảm giác nói chuyện đều rất tốn sức lực.
Uống xong canh gà mà Tịch Tử Thu đút cho, Lăng Vu Đề mới hơi khôi phục một ít nguyên khí, nàng nhìn Tịch Tử Thu: "Hài tử đâu?"
"Còn bà vú ở đó, hiện tại đã muộn rồi, nàng ngủ tiếp một giấc đi, buổi sáng ngày mai ta sẽ bảo bà vú đem đứa bé ôm lại đây."
Lăng Vu Đề ừ một tiếng, nhắm mắt lại chuẩn bị ngủ.
Tịch Tử Thu vừa nãy ngủ ở mép giường, là vì sợ động tác mình lên giường sẽ đánh thức Lăng Vu Đề.
Hắn nhưng thật ra có thể đi phòng khác ngủ nhưng hắn không muốn rời khỏi Lăng Vu Đề.
Hiện tại Lăng Vu Đề đã tỉnh, Tịch Tử Thu liền cởi ra giày lên giường.
Hắn cũng không có chạm vào Lăng Vu Đề, sợ sẽ không cẩn thận đụng tới chỗ Lăng Vu Đề đang đau.
Thời gian không còn sớm, đêm qua Tịch Tử Thu cả đêm không chợp mắt, ban ngày cũng là vẫn luôn ở bên cạnh Lăng Vu Đề.
Vốn buồn ngủ hơn nữa có Lăng Vu Đề ở bên người, hắn nhắm mắt lại một lát liền ngủ rồi ——
Buổi sáng ngày hôm sau, lúc Lăng Vu Đề tỉnh lại, hài tử đã nằm bên người nàng.
Mà Tịch Tử Thu thì ngồi trên mép giường, vẻ mặt tươi cười: "Đây là nhi tử của chúng ta."
Lăng Vu Đề nghiêng thân mình nhìn hài tử đang ngủ say kia, người nho nhỏ, làn da hơi nhăn nheo.
Nàng cẩn thận chạm vào cái mũi nhỏ của hắn, hài tử không thích ứng vặn vẹo thân mình.
"Đặt tên chưa?" Lăng Vu Đề vẫn luôn nhìn hài tử, đáy mắt mang theo tràn đầy tình yêu.
Tịch Tử Thu gật gật đầu: "Ừm, đại danh là Hướng Ngạn Hoài, nhũ danh thì nàng lấy đi."