Chương 276: Hội trưởng phản công lược (27)
Edit: Aya Shinta
Ngày tám tháng mười, Tịch Tử Thu lên đường trở về.
Mười một tháng mười, cửa phòng Lăng Vu Đề bị gõ vang.
Lăng Vu Đề trở mình, cô cho rằng mình nghe nhầm rồi. Cô mở mắt nhìn ra ngoài cửa, trời lúc này chỉ tờ mờ sáng.
Liếc nhìn đồng hồ, hiện tại mới vừa sáu giờ sáng thôi, cách thời điểm Tịch Tử Thu xuống xe lửa tới bốn tiếng nữa.
Cửa phòng lại bị gõ vang, lần này Lăng Vu Đề chắc rằng bản thân không nghe nhầm nữa.
Cô khoác áo lên người rồi mới đi mở cửa. Khi nhìn thấy người đúng trước cửa, Lăng Vu Đề có chút kinh ngạc: "Anh cả, sớm như vậy, có chuyện gì sao?"
Sắc mặt Tịch Tử Hạ hơi khó coi, đôi mắt anh có vương tơ máu giống như đã không ngủ cả đêm.
Ánh mắt anh nhìn Lăng Vu Đề có sự phúc tạp khó hiểu, nhưng cô đang buồn ngủ nên cũng không có sức lực để nhìn ra được ý tứ trong mắt anh.
"Rửa mặt một chút đi, tôi đưa em đến một nơi."
Nếu ta cẩn thận mà nghe, cũng có thể nhận ra rằng giọng điệu của Tịch Tử Hạ không giống như bình thường.
Lăng Vu Đề hơi nhíu mày rồi suy nghĩ một chút, nhưng cuối cũng vẫn gật đầu: "Được rồi, chờ tôi một chút." Nói xong, cô lại đóng cửa phòng vào lần nữa.
Cô đứng ngay cửa, dừng một chút rồi mới vào phòng tắm.
- -- Hai mươi phút sau, cửa phòng lại mở ra.
Lăng Vu Đề mặc một bộ sườn xám dài màu vàng nhạt, bởi vì thời tiết khá lạnh lẽo nên cô khoác một cái áo khoác màu đỏ son bên ngoài.
"Chúng ta đến nơi nào vậy?" Lăng Vu Đề hỏi Tịch Tử Hạ.
Tịch Tử Hạ chỉ cười cười với cô: "Cho em một bất ngờ, em đến thì sẽ biết." Nói xong, anh liền đi xuống dưới lầu trước.
Đầu óc Lăng Vu Đề mơ hồ nhưng cô vẫn lựa chọn đi theo sau Tịch Tử Hạ, xem thử cái gọi là bất ngờ này.
Ngồi trên xe Tịch Tử Hạ, Tịch Tử Hạ cầm một cái khăn trong tay, tiến đến gần Lăng Vu Đề đang ngồi chỗ ghế phụ.
Lăng Vu Đề nghiêng người tránh, Tịch Tử Hạ dừng một chút rồi mới cười nói: "Tôi phải giúp em bịt mắt lại, như vậy em mới không thể biết trước cái bất ngờ này được chứ!"
Ách... Lăng Vu Đề nháy mắt, nhìn Tịch Tử Hạ một chút rồi cô mới nhận khăn lụa trong tay anh: "Tự tôi làm là được rồi."
Buộc khăn lụa lên mắt mình, cô cũng không làm bộ mà thực sự buộc rất chặt, trước mắt là một màu đen kịt...
Tịch Tử Hạ cũng không có lái xe ngay mà lại nghiêng đầu nhìn Lăng Vu Đề chăm chú, ánh mắt anh nhìn cô giống như đang nhìn trân bảo của thế gian vậy.
"Không đi sao?" Lăng Vu Đề hơi nghi ngờ, hỏi.
Anh khẽ lắc đầu rồi khởi động xe: "Vậy thì đi."
Ngay lúc không ai hay biết, hai người rời khỏi phủ Tổng thống. - -
Xe chạy về hướng nào, Lăng Vu Đề không biết. Ngay cả việc xe đã đi được bao lâu, cô cũng không biết.
Dọc theo đường đi, Tịch Tử Hạ không nói câu nào. Lăng Vu Đề bị bịt mắt nên cũng không biết phải nói gì.
Lắc la lắc lư, Lăng Vu Đề tựa đầu vào trên ghế ngủ...
Chờ xe dừng lại, Tịch Tử Hạ nói một câu: "Chúng ta đến rồi."
Lời của mình không được đáp lại nên Tịch Tử Hạ mới quay đầu ngó sang Lăng Vu Đề: "Vu Đề, chúng ta đến rồi."
...
Nhận ra rằng Lăng Vu Đề đang ngủ, Tịch Tử Hạ thấy hơi buồn cười. Lái xe từ phủ Tổng thống tới đây chỉ chỉ khoảng mười lăm phút, vậy mà Lăng Vu Đề lại ngủ được nhanh như thế.
Anh đưa tay, nhẹ nhàng đẩy bả vai Lăng Vu Đề một cái: "Vu Đề, tỉnh lại đi - -"
"A ~ đã tới chưa?" Giọng nói còn hơi buồn ngủ vang lên, cô lắc lắc đầu một cái.
"Ừm, chúng ta đến rồi." Tịch Tử Hạ xuống xe trước, sau đó đi tới vị trí ghế phụ mở cửa xe thay Lăng Vu Đề.
Anh đỡ Lăng Vu Đề xuống xe cẩn thận, sau đó đi về một phương hướng.
Lăng Vu Đề cẩn thận nghe tiếng đọng chung quanh, có lẽ là quá sớm hoặc là vị trí của họ rất hẻo lánh nên chung quanh vô cùng yên tĩnh, hầu như không có âm thanh nào cả.
"Vẫn chưa thể lấy khăn xuống sao?" Cứ đi tới một phương hướng mà không thể nhìn thấy thế này, thật sự rất không có cảm giác an toàn đấy!
"Chờ đã, sắp được rồi." Tiếng nói của Tịch Tử Hạ vang bên tai cô, rất gần.
"Nhấc chân, lên bậc thang... đúng rồi, nhấc chân... nhấc chân..."
Sau khi tiếng "nhấc chân" cuối cùng của Tịch Tử Hạ kết thúc, Lăng Vu Đề suýt chút nữa mất kiên nhẫn.
"Được rồi, em đứng ở đây trước, đừng cử động, chờ tôi một chút." Sau đó Lăng Vu Đề cũng cảm thấy rằng bàn tay đang đỡ bả vai cô rời đi.
"Kẽo kẹt - -" Tiếng động trầm đục vang lên, nhưng đang đẩy thứ gì đó.
Chân mày Lăng Vu Đề hơi nhíu lại, thực sự không biết trong hồ lô của Tịch Tử Hạ này đang bán thuốc gì?!
Cô cảm thấy có một cái tay đặt sau gáy mình, rồi nghe được tiếng Tịch Tử Hạ: "Em nhắm mắt lại trước, tôi tháo khăn lụa ra."
"Được." Lăng Vu Đề theo lời nhắm mắt lại.
Khăn lụa vừa được tháo ra thì cho dù đang nhắm mắt, nhưng Lăng Vu Đề vẫn cảm nhận được ánh sáng.
Bên tai cô lại truyền đến tiếng hít thở của Tịch Tử Hạ, dường như có hơi căng thẳng: "Được rồi, em đếm từ một tới ba rồi mở mắt ra nhé."
"Một... hai... ba..." Đếm ba tiếng xong, Lăng Vu Đề chậm rãi mở mắt ra.
Sau đó cô nhìn thấy một cảnh vật vừa quen thuộc lại vừa xa lạ.
Cô không có bước lại gần mà chỉ kinh ngạc, nghiêng đầu nhìn qua Tịch Tử Hạ đang đúng bên cạnh mình: "Đây, có chuyện gì thế này?!"
"Trước đó có đáp ứng với em nên tôi tìm người tới tu sửa Lăng phủ một chút." Tịch Tử Hạ cười mà nói, trên gương mặt tuấn tú tràn đầy nhu tình.
Lăng Vu Đề có chút không nói nên lời, trước đây Tịch Tử Hạ có đề cập đến chuyện tìm người tu sửa, nhưng cố chỉ cho rằng Tịch Tử Hạ chỉ đề cập vậy thôi! Không ngờ rằng anh thực sự tu sửa lại Lăng phủ!
"Đi, vào xem trong đó có ký ức thời còn bé hay không!" Nói xong, Tịch Tử Hạ liền dắt tay Lăng Vu Đề, đi đến cổng lớn.
Lăng Vu Đề vẫn còn đang khiếp sợ, hoàn toàn không có ý thức đến việc tay mình đang bị người khác nắm.
Lăng phủ rất lớn, có điều nhỏ hơn phủ Tổng thống nhiều.
Họ đi qua sảnh trước, sau đó đi xuyên qua hành lang để tới hậu viện. Mỗi một nơi dường như đều có dấu vết của cô. Chỉ là ý thức quá mơ hồ, cô cũng không thể nhớ Lăng phủ trong quá khứ có hình dáng thế nào.
"Thích không?" Đứng dưới một cây hoa Tử Kinh mà cô cảm thấy quen thuộc nhất, Tịch Tử Hạ chờ mong nhìn cô.
Lăng Vu Đề cười gật đầu, ánh mắt mang theo sự cảm kích: "Có, cảm ơn anh."
"Em thích là tốt rồi!"
Ánh mắt của Tịch Tử Hạ quá chăm chú, quá nóng bỏng nên khiến Lăng Vu Đề không dễ chịu mấy. Cô nhìn đồng hồ tinh xảo khéo léo trên cổ tay: "Vậy mà đã tám giờ rồi, chúng ta trở về chưa? Lát nữa còn phải đi đón tt nữa."
Đoạn, Lăng Vu Đề nhấc chân chuẩn bị rời đi.
Nhưng còn chưa đi được hai bước, cô tay cô đã bị Tịch Tử Hạ kéo lại. Đảo một cái, đến khi cô phản ứng lại thì bản thân đã ở trong lồng ngực Tịch Tử Hạ.
"Anh cả?!"
Aya: ngay đoạn hay nhỉ