Nàng nhếch môi cười xán lạn, nhấc chân hướng đến Tống Triều Niên.
Tống Triều Niên ánh mắt ngưng trọng, xoay người xuống ngựa.
Tùy tùng đem con ngựa của hắn dắt đi, hắn thì vẫn đứng ở nơi đó, nhìn Lăng Vu Đề.
Lăng Vu Đề đi đến vị trí cách Tống Triều Niên 1 mét liền ngừng lại: "Chúc mừng Tống tướng quân vinh quang thăng chức!"
Nghe được thông tin Tống Triều Niên thăng quan, cũng là lúc sáng khi ra cửa nghe được hạ nhân nói.
Trong cốt truyện cũng qua loa đề cập chuyện Tống Triều Niên thăng quan, cho nên Lăng Vu Đề cũng không kinh ngạc.
"Cảm ơn." Dừng một chút, Tống Triều Niên lại mở miệng: "Lễ vật ngươi tặng, ta rất thích."
Miệng nói là thích nhưng biểu cảm trên mặt hắn vẫn là lạnh băng. Lăng Vu Đề hoài nghi Tống Triều Niên có phải không biết làm sao để cười hay không?
Tống Triều Niên không cười nhưng tươi cười trên mặt Lăng Vu Đề vẫn là càng xán lạn vài phần: "Ngươi thích liền tốt rồi!"
Hai người không coi ai ra gì mà đứng giao lưu, làm mọi người đứng một bên cảm thấy có chút không thích hợp.
Nhưng rốt cuộc là không đúng chỗ nào, tựa hồ lại như thế nào cũng không nghĩ ra được.
Rốt cuộc người ta cũng không nói nhiều mấy câu, chỉ là nói về lễ vật mà thôi......
Lễ vật? Lễ vật gì?
Lại khách sáo một phen, Lăng Vu Đề mới cùng Tống Triều Niên cùng nhau vào phủ Nguyên Vương.
"Phò Quốc đại tướng quân Tống tướng quân tặng lễ—— một đôi vòng tay Vinh Hoa Phú Quý!"
"...... Noãn Dương huyện chúa tặng lễ —— một thanh ngọc như ý!"
Tiếng người báo lễ vừa phát ra, người ở sảnh ngoài, bao gồm Chiêm Trì Nhai và Vưu Dịch Uyển đều ngây ngẩn cả người.
Noãn Dương huyện chúa?!
Là bọn họ nghe lầm đâu? Hay là người báo lễ đọc sai rồi?
Kỳ thật người báo lễ lúc nhìn thấy Noãn Dương huyện chúa cũng hơi chần chờ, nhưng người ta có tặng lễ thì đương nhiên phải báo nha!
Một người tùy tùng đi đến bên người Chiêm Trì Nhai, ở bên tai hắn thì thầm vài câu.
Mày Chiêm Trì Nhai nhăn lại, đáy mắt rõ ràng xẹt qua ý không vui.
Chiêm Trì Nhai lúc này đã nhận định Lăng Vu Đề chính là tới quấy rối, dùng ánh mắt trách cứ liếc nhìn tùy tùng một cái.
Thấp giọng trách cứ: "Sao lại không báo cho bổn vương sớm hơn?"
Nếu là sớm một chút biết Lăng Vu Đề muốn tới, hắn khẳng định sẽ không để Lăng Vu Đề tới ' quấy rối '!
Không nghĩ tới mấy tháng nay hòa li Lăng Vu Đề đều an phận thủ thường, thế mà hôm nay tiệc đầy tháng con của hắn, là ngày quan trọng như vậy ......
Nàng lại cố tình muốn chọn một ngày quan trọng như vậy tới phủ Nguyên Vương!
Tùy tùng rụt rụt cổ, hắn cũng muốn bẩm báo sớm hơn nhưng chính hắn cũng bị Lăng Vu Đề làm cho có chút kinh hãi!
Đến lúc thông báo Lăng Vu Đề đưa lễ đã phát ra, tùy tùng mới phản ứng được, lại đây bẩm báo Chiêm Trì Nhai.
"Nô tài......"
Bên này tùy tùng còn chưa kịp giải thích, Lăng Vu Đề đã cùng Tống Triều Niên sóng vai đi đến.
Hai người đi cùng một chỗ, một người khuôn mặt như hoa anh đào ý cười đầy mặt, một người mặt lại đen như mực vẫn cứ luôn banh mặt, như là có ai thiếu tiền của hắn vậy.
Nhưng không biết vì cái gì, hai người đứng chung một chỗ, thế nhưng không có chút không hòa hợp nào!
Lăng Vu Đề bỏ qua những người khác đang dùng ánh mắt khác thường đang nhìn mình, trực tiếp đi đến trước người Vưu Dịch Uyển lúc này đang ôm hài tử.
"Chúc mừng Nguyên Vương gia, Vưu Trắc phi sinh được quý tử!"
Vẻ tươi cười trên mặt Lăng Vu Đề đặc biệt chân thành, như là tự đáy lòng chúc phúc.
Tuy rằng không có mấy phần thiệt tình chúc phúc nam nữ chủ đã làm ký chủ đau khổ nhưng biểu hiện của Lăng Vu Đề làm người khác nhìn không ra nửa điểm hư tình giả ý nào.
Chiêm Trì Nhai hơi ngẩn ra một chút, sau đó có chút phòng bị đi đến bên người Vưu Dịch Uyển, một bàn tay đáp ở trên vai nàng ấy, làm tư thái bảo hộ.
Nhìn động tác của Chiêm Trì Nhai, Lăng Vu Đề vẫn là vẻ mặt khéo léo mỉm cười.
"Không mời tự đến, còn xin Nguyên Vương gia cùng Vưu Trắc phi không lấy làm phiền lòng!"
Vưu Dịch Uyển nhìn Lăng Vu Đề, cùng là nữ nhân, giác quan thứ sáu của nữ nhân có đôi khi là thực linh.
Nhìn bộ dáng Lăng Vu Đề, tựa hồ chỉ là ngắn ngủn năm tháng, liền đối với Chiêm Trì Nhai đã từng yêu đến tận xương tủy lại không còn chút yêu thương nào.
Chuyện này...... Có thể sao?
Vưu Dịch Uyển biết rõ lịch sử, nàng biết, Hướng Noãn rốt cuộc yêu Chiêm Trì Nhai đến nhường nào!
Nhưng là từ năm tháng trước...... Hướng Noãn không thể hiểu được liền thay đổi.
Nghĩ đến những gì chính mình đã trải qua, đồng tử của Vưu Dịch Uyển hơi co lại một chút, đáy mắt nhanh chóng xẹt qua vẻ kinh ngạc cùng kinh hách.
Dù ánh mắt khác thường kia của Vưu Dịch Uyển chỉ chợt lóe mà qua, Lăng Vu Đề vẫn nhìn thấy được.
Độ cung khóe miệng gia tăng, xem ra Vưu Dịch Uyển này cho rằng nàng và nàng ta giống nhau, đều là xuyên qua mà đến.
Ồ~ nàng xác thật đúng là như vậy, chẳng qua cùng nàng ấy có chút bất đồng thôi.
Ý thức được Lăng Vu Đề cũng là người xuyên qua, Vưu Dịch Uyển trong lòng thế nhưng lại không có chút vui mừng nào khi nhìn thấy ' đồng hương '!
Đều nói đồng hương gặp đồng hương, sau lưng thọc một đao!
Giả sử nàng vô cùng vui vẻ nhận ' đồng hương ', đối phương lại nắm điểm trí mạng của nàng rồi đâm cho một dao thì sao?
Rốt cuộc, hai người thân phận có cách xa.
Đối phương là huyện chúa có hoàng đế che chở, nàng chỉ là một trắc phi nhà mẹ đẻ không có thế lực gì.
Nếu nói nàng có thể ỷ vào ưu thế nắm rõ lịch sử thì đối phương cũng có nha!
Trong lúc nhất thời, mặt Vưu Dịch Uyển có hơi trắng bệch.
Tay ôm nhi tử có chút mềm nhũn, nếu không phải Chiêm Trì Nhai nhìn thấy lanh lẹ đưa tay đỡ, nhi tử Vưu Dịch Uyển ôm trong lòng ngực khẳng định đã bị quăng ngã trên mặt đất.
"Uyển Nhi, làm sao vậy? Chỗ nào không thoải mái sao?" Chiêm Trì Nhai luôn luôn lãnh khốc khi đối mặt Vưu Dịch Uyển lại thể hiện sự ôn nhu không chút che giấu.
Vưu Dịch Uyển liếc mắt nhìn Lăng Vu Đề một cái, mới lắc lắc đầu: "Ta không có sao, chỉ là đột nhiên có chút choáng váng đầu mà thôi."
Nghe thấy Vưu Dịch Uyển nói có chút choáng váng đầu, Chiêm Trì Nhai đều không có tiếp đón những người khác, trực tiếp nửa ôm Vưu Dịch Uyển rời khỏi phòng tiếp khách.
Thấy Chiêm Trì Nhai chủ nhà mà lại đi rồi, Thái Tử cùng với Thái Tử phi ở hiện trường liền bắt đầu giúp đỡ tiếp đón khách nhân.
Thái tử phi tiếp đón nữ quyến đi sân khấu kịch xem diễn, Thái Tử thì tiếp đón nam tân đi ngâm thơ câu đối.
Lăng Vu Đề là nữ, đương nhiên là đi theo dẫn dắt của Thái Tử phi rời đi rồi.
Tống Triều Niên vẫn còn ở trong Nguyên Vương phủ thì vẫn luôn có cơ hội nhìn thấy ——
Người khác xem diễn còn Lăng Vu Đề thì một chút cũng không thích xem.
Lăng Vu Đề ngồi cách thái tử phi không xa, đôi mắt nàng ấy hướng đến sân khấu nhưng ánh mắt lại hoàn toàn trống rỗng.
Thái tử phi này có thể xem như một trợ thủ của Thái Tử, dịu dàng hào phóng, gặp biến không hoảng, phi thường có khí chất của mẫu nghi thiên hạ.
Nếu để Lăng Vu Đề làm xét duyệt viên thì nàng thật ra cảm thấy Thái Tử và Thái Tử phi tương đối có khả năng để trở thành nam nữ chủ.
Chỉ là Thái Tử Chiêm Trì Phó cũng là nam phụ, như vậy hắn hẳn là thích Vưu Dịch Uyển.
Nói cách khác, hắn cùng thái tử phi là không có tình yêu sao?
Không có cảm tình, vậy không có biện pháp yêu nhau, không yêu nhau, làm sao có thể trở thành nam nữ chủ đây.
Lăng Vu Đề hơi hơi rũ xuống mí mắt, che giấu đáy mắt trầm tư.
Vừa rồi lực chú ý của nàng tuy rằng phần lớn là ở trên người Vưu Dịch Uyển nhưng là cũng có quan sát đến thần sắc của Chiêm Trì Phó.
Hắn lúc ấy liền đứng ở cách Vưu Dịch Uyển không xa, chính là nhìn đến trên mặt Vưu Dịch Uyển biểu hiện ra vẻ không khoẻ, Chiêm Trì Phó cũng không có biểu hiện ra chút nào khẩn trương hoặc là biểu tình quan tâm.
Trong cốt truyện nhắc tới Chiêm Trì Phó đối Vưu Dịch Uyển là nhất kiến chung tình, nhưng xem biểu hiện Chiêm Trì Phó cũng không giống như là thích Vưu Dịch Uyển!