CÔNG LƯỢC NAM PHỤ

Edit:Mia

"Dùng bữa tối cái gì! Không cần! Ta không ăn! Ta muốn tuyệt thực! Cút! Cút hết cho ta!"

Hề Mộng bị tiếng nói đầy giận dữ của Lăng Vu Đề dọa sợ run, vội vã vâng một tiếng rồi rời đi. Hệ Mộng tự nhiên không dám chuẩn bị bữa tối cho Lăng Vu Đề, lúc rời khỏi khuê phòng Lăng Vu Đề, Hề Mộng đi thẳng tới Cư Hinh uyển của Mẫn phu nhân.

Trong Cư Hinh uyển, Mẫn phu nhân nằm trên tháp, ma ma thuần thục xoa lên huyệt thái dương cho bà. Thở dài một hơi, ma ma nhìn Mẫn phu nhân: "Phu nhân, cũng đừng nên lo cho tiểu thư quá, dù sao tiểu thư cũng còn nhỏ, không hiểu chuyện, sau này, tiểu thư sẽ hiểu nổi khổ tâm của người và vương gia"

Mẫn phu nhân lắc đầu: "Đều đã cập kê rồi, còn không hiểu chuyện như vậy! Sau này..."

"Phu nhân, Hề Mộng trong viện của tiểu thư tới có việc bẩm báo" - Một thị nữ ở ngoài cửa nói.

Mẫn phu nhân mở mắt: "Hề Mộng? Là đại nha hoàn trong viện?" - Bà hỏi ma ma.

Ma ma suy nghĩ một chút, sau đó gật đầu: "Đúng là đại nha hoàn trong viện tiểu thư"

"Cho nàng vào."

"Nô tỳ bái kiến phu nhân" - Hề Mộng quỳ gối phía dưới, cúi đầu.

Mẫn phu nhân từ trên tháp ngồi dậy, nhận lấy chén trà của ma ma, dùng nắp trà nhấp nhấp vài cái: "Ừ, ngươi tới có chuyện gì bẩm báo?"

"Thưa phu nhân, buổi chiều khi tiểu thư trở lại viện tới giờ vẫn nhốt mình trong phòng. Mới vừa rồi, nô tỳ đi hỏi tiểu thư muốn ăn bữa tối trong phòng hay với phu nhân, tiểu thư nói muốn tuyệt thực."

"Tuyệt thực." - Mẫn phu nhân nhăn mày liễu, nhấm một ngụm trà rồi đưa lại cho ma ma: " Từ nhỏ đến lớn, chuyện không vừa ý là đòi tuyệt thực, lần này liền cho nó một bài học! Không cần để ý đến nó nữa!"

Hề Mộng vâng một tiếng, Mẫn phu nhân nhịn không được phất tay cho nàng lui ra.

Ỷ Mộng Các.

Nằm lỳ trên giường, Lăng Vu Đề sớm biết lần này tuyệt thực thì sẽ không có người cho cô ăn. Trong trí nhớ, nguyên thân thực sự quyết định tuyệt thực để dọa Lăng phụ và Mẫn phu nhân. Sau hai ngày nhịn đói, Lăng phụ phải tự mình đến dụ dỗ, nàng ấy mới chịu ăn cơm.

Mấy miếng bánh kia chắc chắn không thỏa mãn cái bao tử của Lăng Vu Đề, lúc này trời bên ngoài đã tối, cũng không có người nào dám cầm đèn đến gần nên khuê phòng của Lăng Vu Đề khá tối.

"Lãnh Vô"

Vừa dứt lời, Lăng Vu Đề có cảm giác trong nháy mắt có một cơn gió thổi qua bên giường mình.

"Lãnh Vô, ngươi tới rồi sao?" - Cô hoàn toàn không thấy gì...

"Vâng"- Lãnh Vô đáp.

Lăng Vu Đề từ trên giường ngồi dậy, cô động đậy tay đụng đến cánh tay của Lãnh Vô, lại kéo kéo tay hắn.

Ngẩn người một lúc, Lăng Vu Đề cũng chưa buông ra. Thân thể Lãnh Vô cứng lại, xúc cảm từ trên tay truyền tới, hắn chỉ có một cảm giác là: tay của chủ nhân thật nhỏ, rất mềm lại ấm ấm...

"Lãnh Vô, ngươi đi phòng bếp, đem cho ta một bữa tối"

Lãnh Vô:....

Cảm thấy được Lãnh vô không có cử động gì, Lăng Vu Đề lắc tay hắn: "Ngươi nghe được không? Đi phòng bếp, lấy một phần ăn tối cho ta"

"Vâng"- Lãnh Vô đáp, lại không chịu đi.

......

Buông tay Lãnh Vô ra, Lăng Vu Đề nói: "Ngươi phải đi bây giờ."

Một trận gió thổi qua, Lăng Vu Đề biết, Lãnh Vô đã đi.

Sau một khắc, Lăng Vu Đề cao giọng kêu người cầm đèn tới. Nha hoàn cầm đèn tới xong liền bị Lăng Vu Đề đuổi đi.

Bởi vì ở trong phủ nên rất nhanh thì Lãnh Vô đã mang cơm trở lại. Hắn rất nghe lời mang về một phần ăn tối của Lăng phụ, để bữa tối trên bàn, Lăng Vu Đề cười híp mắt từ trên giường đi xuống.

Giơ tay sờ sờ đầu Lãnh Vô: "Tiểu Lãnh thật ngoan! Thưởng cho ngươi dùng bữa tối cùng ta!"

Chắc là do tính cách của ký thể ảnh hưởng, Lăng Vu Đề lại muốn đùa dai một chút!

Nhìn đôi đũa và cái muỗng sứ trước mặt, suy nghĩ một chút, Lăng Vu Đề đưa cái muỗng cho Lãnh Vô. Mặc dù chưa có ăn qua bữa ăn thế nhưng Lãnh Vô đã có xem qua người khác ăn.

Nếu chủ nhân đã muốn thưởng cho hắn, vậy hắn sẽ nghe theo lời của chủ nhân vậy.

Hai người vui vẻ ở trong phòng chậm rãi ăn đồ ăn mỹ vị.Mà trong phòng bếp Nhiếp vương phủ lại loạn đến ngất trời!

"Trời ơi, bữa tối của vương gia đâu rồi? Rốt cuộc là tại sao không thấy? Ai to gan như vậy?..."

Đại quản gia tức giận đến mức râu mép đều vểnh lên,chỉ vào đầu bếp chính chuyên chuẩn bị thức ăn cho vương gia mà chất vấn.

Vương đầu bếp cúi đầu, cầm cái muôi có chút run: "Đại quản gia minh xét! Thực sự là không thấy....mà rõ ràng đều đã chuẩn bị xong, thế nhưng chớp mắt một cái liền không thấy!"

"Không thấy? Ý của Vương đầu bếp là, có kẻ trộm lẻn vào trong Vương phủ mà chỉ trộm mỗi bữa tối dành cho vương gia?" - Râu mép của đại quản gia vẫn còn đang vểnh lên.

"Dạ....dạ...chính là như vậy..." - Vương đầu bếp có chút lo lắng trả lời.

Đại quản gia tức giận thuận tay cầm một cái củ cải trắng ném về Vương đầu bếp: "Là như thế sao? Được, nếu là như vậy! Vậy thì bây giờ đi theo ta gặp Vương gia! Nói cho Vương gia biết về tên trộm kỳ quái này!"

Lăng phụ ở Nhiếp chính vương phủ này là có địa vị cao nhất, không chỉ phải xử lý công vụ mà còn phải bày mưu tính kế, tất nhiên là rất bận rộn.

Sắc trời đã tối, Lăng phụ vẫn đang còn ở thư phòng làm việc.

"Tiểu thư lại nổi giận sao? Còn muốn tuyệt thực?"

Lăng phụ dừng bút trong tay, một bên xoa nhẹ hai mắt hỏi về phía người hầu bên dưới.

Người hầu gật đầu: "Thưa vương gia, nghe nói Mẫn phu nhân muốn tiểu thư chọn chồng, tiểu thư không muốn, nên..."

Không đợi được người hầu bên dưới, Lăng phụ hỏi: "Nó nói cái gì?"

"Vương gia, nô tài không dám"

"Nói đi"

"Tiểu thư nói, nàng nói nếu không phải hoàng thượng, nàng không lấy chồng..."

"Hồ đồ" - Lăng phụ vỗ xuống bàn một cái.

Người hầu liền quỳ rạp xuống đất, không dám nhúc nhích: "Vương gia thứ tội"

Lăng phụ lắc đầu thở dài: "Nha đầu này, là ta đã cưng chiều quá mức. Tại ta không nỡ nghiêm khắc với nó."

Đối với nữ nhi của mình, cái gì ông cũng có thể đáp ứng. Duy nhất chỉ có gả cho Khúc Mạc Nhiên là ông tuyệt đối không cho phép!

Tương lai, nếu ông thành quân chủ thiên hạ thì nữ nhi của ông tự nhiên sẽ là công chúa tôn quý nhất. Nếu ông thất bại, cũng có thể bảo hộ nữ nhi khỏe mạnh.

Mặc kệ kết cục ra sao, Khúc Mạc Nhiên nhất định phải chết!

Bình luận

Truyện đang đọc