CÔNG LƯỢC NAM PHỤ

Edit: Aya Shinta

Hoàng Đế còn nói tiếp: "Sao Thanh Nhã cô nương còn mang theo khăn che mặt? Có phải là sắc đẹp quá mức khuynh thành, thế cho nên Đoan Mộc ái khanh không muốn để mọi người thấy dung nhan của nàng nhỉ?"

Phong tục của Đại Diễn quốc cởi mở, cấm kỵ giữa nam nữ tương đối ít.

Đoan Mộc Thanh Duyệt nghiêng đầu nhìn Lăng Vu Đề vẫn luôn cụp mắt một chút, lại quay đầu nhìn Hữu tướng Lăng Thư Kiệt ngồi ở đối diện, thuận tiện liếc mắt nhìn Lăng Mộ Lam.

Lăng Thư Kiệt cùng Lăng Mộ Lam bị Đoan Mộc Thanh Duyệt nhìn đến mức ngu người, không rõ vì sao.

"Tướng mạo Tiểu Nhã không tốt, sợ đến lúc đó sẽ doạ đến hoàng thượng nên mang khăn che mặt."

Đoan Mộc Thanh Duyệt khiến mọi người sững sờ tiếp, tướng mạo không tốt?

Tướng mạo mà có thể dọa sợ người khác, vậy sẽ không tốt tới cỡ nào?

Chậc chậc... Tả tướng đại nhân này, sở thích cũng thật là đặc biệt!

"Ách... Đã như vậy, thì coi như xong đi!"

Hoàng Đế biết xưa nay Đoan Mộc Thanh Duyệt sẽ không bao giờ nói dối, thế nên mỗi một câu nói của hắn, Hoàng Đế đều tin tưởng.

Như vậy hắn nói Lăng Vu Đề xấu, vậy nhất định chính là xấu.

Hoàng Đế nói sang chuyện khác rồi nói thêm với chúng thần mấy câu, ngự trù cũng đã làm đồ ăn gần xong rồi.

Nhìn mỹ thực được bày biện trên bàn, Lăng Vu Đề mang khăn che mặt trông thấy mà thèm đến nỗi nuốt một ngụm nước bọt.

Sau đó cô lại vô cùng đáng thương méo miệng, không thể tháo khăn che mặt xuống.

Cô... Không ăn được! Anh anh anh...

Đoan Mộc Thanh Duyệt vừa mới cầm đũa thì dừng một chút, sau đó để đũa xuống, ho khan vài tiếng.

"Hoàng thượng, vi thần cảm thấy không khỏe, thỉnh hoàng thượng cho phép vi thần về xe ngựa."

"A? Đã như vậy, người đâu, đưa đồ ăn đến trên xe ngựa cho Tả tướng đi!"

"Rõ -- "

Đôi mắt Lăng Vu Đề lập tức lấp lánh, về xe ngựa? Như vậy cô có thể lấy khăn che mặt xuống để ăn rồi!

"Đi thôi." Đoan Mộc Thanh Duyệt đưa mắt nhìn Lăng Vu Đề đang mải mê theo đồ ăn, thoáng bất đắc dĩ gọi cô một tiếng.

"Ồ vâng!"

Lăng Vu Đề đáp lại, sau đó đỡ Đoan Mộc Thanh Duyệt đứng lên.

"Vi thần xin cáo lui!"

Lại cùng Đoan Mộc Thanh Duyệt hành lễ xong, hai người nhấc chân đi về phía xe ngựa.

Nhìn bóng lưng Lăng Vu Đề, Lăng Mộ Lam nhíu lông mày lại.

Giọng nói khi nãy thật quen tai! Thật sự rất quen tai!

Lăng Hoán Đông ở bên cạnh cũng nhíu mày, hắn nghiêng đầu ghé sát vào bên tai Lăng Mộ Lam: "Muội muội, muội có cảm thấy giọng nói của nữ tử bên cạnh Tả tướng, rất giống Lăng Vu Đề hay không?"

Lăng Mộ Lam không nói gì, chỉ là đang trầm tư.

Nữ tử kia, từ lúc bắt đầu thì chưa từng giương mắt, khăn che mặt che khuất hơn phân nửa dung nhan của nàng ta, căn bản nàng không nhìn thấy mặt mũi nàng ta thế nào.

Lăng Mộ Lam nghiêng đầu, thân hình lại không giống như Lăng Vu Đề của nửa năm trước.

Thế nhưng, cùng trong ký ức Lăng Vu Đề vào lúc này thân hình gần như!

Không dám lấy mặt thật gặp người khác, không dám giương mắt nhìn người khác...

Lẽ nào --

Lăng Mộ Lam quay đầu nhìn ca ca nàng: "Ca ca, huynh nói, lúc trước huynh phái người tới xó chợ kia, cũng không có tìm được Lăng Vu Đề thật sao?"

Lăng Hoán Đông gật đầu: "Đúng vậy, lúc đó ta hỏi tên ăn mày thì hắn nói là, có người mang nàng ta đi. Muội muội, muội nói xem người kia có thể do Tả tướng phái đi hay không?"

Bởi vì hai người thấp giọng nói chuyện, thế nên Hữu tướng Lăng Thư kiệt ngồi cùng bàn với bọn họ, còn có hai mẹ con Lăng Mỹ Huyên cũng không nghe thấy hai người xì xào bàn tán.

Lăng Mỹ Huyên chỉ là cùng mẹ của mình - Tạ di nương đối mắt nhìn nhau một chút, không nói gì.

Lăng Mộ Lam cắn môi dưới, Lăng Vu Đề, không nghĩ tới, dĩ nhiên mạng nàng ta lại lớn như vậy!

Ha... Không chết là tốt nhất! Kiếp trước nàng chịu nhiều đau khổ như vậy, sao lập tức có thể khiến cho Lăng Vu Đề chết thoải mái như vậy chứ!

Nghĩ đến việc nàng từng rải thực nhan tán lên mặt Lăng Vu Đề thì Lăng Mộ Lam biết rằng, chắc chắn vì dung mạo của Lăng Vu Đề đã bị hủy hoại sạch sẽ, cho nên mới dùng khăn che mặt.

Cứ việc không nhìn thấy mặt Lăng Vu Đề, thế nhưng Lăng Mộ Lam đã có thể xác định rằng cô chính là Lăng Vu Đề!

----

Trong lòng Lăng Vu Đề biết vì sao Đoan Mộc Thanh Duyệt phải về xe ngựa, còn không phải là bởi vì cô hay sao!

Nghĩ tới đây, Lăng Vu Đề có không ít thiện cảm với Đoan Mộc Thanh Duyệt đấy!

"Cảm ơn chủ nhân!" Lăng Vu Đề cười híp mắt nói cảm ơn Đoan Mộc Thanh Duyệt.

Đoan Mộc Thanh Duyệt không có nhìn cô: "Ừm."

Trở lại trên xe ngựa, Lăng Vu Đề lập tức lấy khăn che mặt xuống, sau đó thèm nhỏ dãi mà nhìn mỹ thực trên bàn.

Trong ánh mắt luôn không bao giờ gợn sóng của Đoan Mộc Thanh Duyệt lại lóe lên tia cười, hắn ôm lấy lò sưởi trong tay thật chặt, sau đó hơi nhắm mắt lại: "Thân thể ta không tốt, những đồ ăn này, do ngươi giải quyết đi."

"A?" Lăng Vu Đề hơi trợn mắt lên: "Chủ nhân người không ăn sao?"

Có phải là không muốn cùng ăn cơm với cô đó chứ?!

Dung mạo của cô quá xấu, ảnh hưởng đến khẩu vị của hắn?!

Tất cả những ý nghĩ của Lăng Vu Đề đều được viết lên mặt, điều này làm cho Đoan Mộc Thanh Duyệt vừa mở mắt nhìn cô không không chế được mà cong khóe miệng lên thật nhẹ.

"Một đường xóc nảy, ăn không vô, không liên quan tới tướng mạo của ngươi."

Ách?

Sao Đoan Mộc Thanh Duyệt lại biết trong lòng cô đang suy nghĩ gì?

Lẽ nào hắn biết thuật đọc tâm?!

Đương nhiên, Lăng Vu Đề cũng không phải là đồ ngốc, cô nhanh chóng biết Đoan Mộc Thanh Duyệt sẽ nhìn ra ý nghĩ của cô, đơn giản chính là cô không có che giấu ý nghĩ trong lòng mình.

Nghe thấy Đoan Mộc Thanh Duyệt nói không khỏe, Lăng Vu Đề lại lấy túi thuốc của Hoa Giác ra, pha thuốc bột chống say xe dự phòng vào nước cho Đoan Mộc Thanh Duyệt uống.

Sau khi uống thuốc, Đoan Mộc Thanh Duyệt liền ngủ.

Lúc này Lăng Vu Đề mới bắt đầu giải quyết cơm nước trên bàn.

Ăn một miếng rồi, Lăng Vu Đề bước nhẹ ra khỏi xe ngựa, nhìn Mông Nguyên đang ngồi ăn lương khô trước xe ngựa.

Suy nghĩ một chút, cô trực tiếp bưng bàn nhỏ ra ngoài.

Mông Nguyên hơi dịch vị trí ra cho Lăng Vu Đề: "Lăng cô nương..."

"Mông đại ca, chủ nhân đã đổi tên cho ta, Đoan Mộc Thanh Nhã. Mông đại ca gọi ta Tiểu Nhã là được rồi!" Lăng Vu Đề cười cười với Mông Nguyên.

Cô không có đeo khăn che mặt, Mông Nguyên cũng không có bị cô dọa.

Mông Nguyên chừng ba mươi tuổi, thân hình vạm vỡ, vừa nhìn chính là dạng người có đầu óc đơn giản.

Nghe Lăng Vu Đề nói vậy, Mông Nguyên ngây ngốc nở nụ cười: "Được, Tiểu Nhã!"

"Ừm! Mông đại ca, chủ nhân nói thân thể không thoải mái, thế nên không ăn. Nhiều như vậy, một mình ta cũng không ăn hết được, chúng ta cùng ăn đi!"

Mông Nguyên không có từ chối.

Hai người ngồi ở bên ngoài xe ngựa ăn sạch sành sanh.

Vừa ăn xong, phía trước liền có hiệu lệnh xuất phát.

Lăng Vu Đề trở lại trong xe ngựa, Mông Nguyên đánh xe ngựa đi.

Đi được nửa ngày, Lăng Vu Đề cũng có chút mệt mỏi, cô liếc nhìn Đoan Mộc Thanh Duyệt ngủ cũng không quá an ổn.

Suy nghĩ một chút, Lăng Vu Đề đi tới bên người Đoan Mộc Thanh Duyệt, ngồi dưới đất, nằm nhoài bên cạnh giường mà ngủ. Xe ngựa lắc lư trên đường đi, không bao lâu thì Lăng Vu Đề đã ngủ rồi.

Giấc ngủ của Đoan Mộc Thanh Duyệt rất nông, khi Lăng Vu Đề vừa nằm nhoài bên cạnh thì hắn cũng đã tỉnh rồi.

Chờ Lăng Vu Đề ngủ, Đoan Mộc Thanh Duyệt lại mở mắt ra.

Cô không có đeo khăn che mặt, da dẻ Lăng Vu Đề rất trắng nõn, nhưng giống với nước da tái nhợt của hắn, mà là trong trắng lộ ra nét hồng hào.

Bình luận

Truyện đang đọc